• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dạ Tiểu Vũ nhàn nhã đi dạo trên con phố, liếc nhìn khung cảnh xinh đẹp tráng lệ của những tòa nhà chọc trời, những chiếc ô tô bay lượn vòng thiên không. Cô biết thật rõ ràng, bây giờ thì còn có thể ngắm nhìn khung cảnh này, còn tương lai thì không hẳn.

Bởi chiến tranh, nổ ra chính là tất yếu. Thậm chí, kể cả Phượng Ly Hy trùng sinh rồi muốn ngăn cản bước chân của chiến tranh, thế nhưng cô ta phải nhớ hỏi cô có đồng ý hay không đã. Ánh mắt Dạ Tiểu Vũ trở nên sâu thăm thẳm.

Chiến tranh nha... nói dễ thì dễ, nói khó thì khó.

Thế nhưng thật hiển nhiên, một kẻ bắt buộc phải phá vỡ luật lệ của thế giới này để sinh tồn như cô, đem thế giới này nhấn chìm vào địa ngục chính là phương pháp thành công đơn giản, nhanh chóng nhất.

Dạ Tiểu Vũ dừng lại tại một địa phương, liếc nhìn chiếc đồng hồ điện tử cỡ lớn.

A... cô quên đi đón Lâm Lam a!

Chết cha, được cho phép nghỉ dưỡng 2 tháng khiến cô chỉ lo tận hưởng, chuyện quan trọng như thế mà cũng quên béng đi! À, còn cố tình quên hay vô ý quên thì cô cũng không biết :)).

Quá 2 tuần rồi...

...

Khi Dạ Tiểu Vũ nhàn nhã đi đến, thiếu niên đã sớm đứng ở nơi đó. Dạ Tiểu Vũ ngẩn ngơ nhìn mái tóc màu hạt dẻ tung bay, ánh mắt xanh lam ướt át như biển sâu cùng khóe môi với nụ cười như có như không.

Được rồi, bỏ qua việc đôi mắt màu xanh lam kia càng lúc càng đậm thì có thể nói, Lâm Lam hôm nay với ngày trước Dạ Tiểu Vũ đã không nhận ra nổi nữa. Cô ngơ ngác tiến đến, bàn tay giơ lên vuốt ve gò má kia.

Lâm Lam, đã lâu không gặp...

"Đã lâu không gặp, tiểu Vũ." Lâm Lam đột ngột mở miệng, giang rộng vòng tay ôm lấy Dạ Tiểu Vũ. Nơi khóe mắt xinh đẹp của cậu đột ngột xuất hiện một hình xăm nhỏ hình bông hoa màu lam, rồi đột ngột biến mất.

"Là... là cậu..." Dạ Tiểu Vũ giật mình níu lấy áo Lâm Lam, đôi mắt xinh đẹp mở to.

Lâm Lam chỉ lẳng lặng nhìn cô, đôi mắt nhu hòa như hồ nước mùa thu.

Dạ Tiểu Vũ bật cười một tiếng. Được rồi, làm bạn với nhau suốt mấy năm trời, chẳng lẽ lại chẳng nhận ra nhau nổi hay sao?

"Mừng cậu trở về..."

...

Ngày đó, giống như cô bé 16 tuổi kia đã sống lại. Ngốc nghếch cùng nhau dạo phố, cùng nhau đi dạo trên bãi biển, cùng nhau cười đùa. Những năm tháng đó, Dạ Tiểu Vũ chưa bao giờ quên. Lâm Lam - bí mật của cậu là gì nếu cậu không muốn nói thì tôi sẽ không hỏi, chỉ cần cậu vẫn còn sống, là tốt rồi.

Lâm Lam nhìn Dạ Tiểu Vũ đang tung tăng chạy nhảy trên bãi biển, ánh mắt nhu hòa nhiễm một tia mê mang cùng mơ màng. Năm 8 tuổi gặp Dạ Vũ (tên trước), năm 16 tự sát chết, và bây giờ thì lại đột ngột sống lại, Dạ Vũ cũng thay đổi thân xác, thế giới cũng đổi thay.

Nói cậu không kinh hoàng, đấy mới là chuyện lạ.

Trên hết, dường như cậu đã quên đi chuyện gì đó... thực quan trọng. Một đoạn kí ức giống như bị ai đó khoét đi, để lại một cái lỗ hổng to lớn, tựa như con tim bị cướp đi một nửa, vẫn chưa được trả lại.

'Mặc kệ tất cả đi. Bây giờ cậu đang sống, vậy là đủ rồi..." Giọng nói của thiếu niên vang lên trong đầu Lâm Lam, lạnh lùng, mang theo mùi máu nhàn nhạt.

'Ừ, cậu nói đúng.' Lâm Lam nhắm mắt, khóe môi mơ hồ hiện ra một tia cười cợt.

Được sống đã là một điều thật tốt rồi a... cậu còn phải đòi hỏi điều gì nữa đây?

=> Giải thích một phen: Lâm Lam này và Lâm Lam kia cùng chung một thể xác, là hai linh hồn độc lập không có xung đột.

Đột ngột hư ảnh một bông hoa màu xanh lam hiện lên trong đôi mắt Lâm Lam, yêu diễm, huyền bí.

...

Nơi một thế giới khác, ở tận cùng vùng địa vực xa xôi nhất không một ai biết đến, cánh đồng hoa màu xanh lam trải dài vô tận không có điểm cuối cùng. Từ bên trong nhụy hoa, từng đốm sáng xanh lam nhỏ bé bay lên, hòa lẫn cùng những cánh hoa đua nhau uốn lượn theo chiều gió.

Chính giữa cánh đồng hoa, là một chiếc giường hoàn toàn được chế tác bằng những tinh thể đẹp nhất vũ trụ. Thiếu nữ mái tóc màu xanh lam, đôi môi anh đào hồng hào khẽ mím lại tựa như đang ngủ say.

Những đốm sáng xinh đẹp đi theo làn gió nhẹ nhàng rơi xuống cánh môi thiếu nữ, xinh đẹp mà đầy bí ẩn.

"Lâm Lam..."

"Lâm Lam..."

Tiếng nỉ non của thiếu nữ tựa như tiếng thở dài khe khẽ.

Thật vất vả tìm kiếm được một người hữu duyên, người đó lại bởi vì ái tình mà lựa chọn mỉm cười rời đi.

Cô đơn...

Cô đơn quá...

Rốt cuộc... tôi là ai...

Đừng rời bỏ tôi...

Tôi cô đơn quá...

Giọt nước mắt màu xanh lam rơi xuống, thế nhưng lại không một ai ở nơi này lau nó đi...

==========

Có thể nói Lâm Lam là 2 nhân cách a....

Về chuyện xì poi thì ta sẽ ko xì poi nữa á, trừ TH chương sau có tình tiết đặc biệt hấp dẫn (như H chả hạn......)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK