• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Không!!! Không đời nào chúng ta có thể từ bỏ dễ dàng như thế này! Chúng ta sẽ không đầu hàng!" Một vị quân nhân hét lên, gân xanh trên trán lồi ra, ánh mắt trắng dã. Anh ta chạy thẳng về phía vùng quân Dang đang tập trung pháo kích, cả cơ thể bị bắn thành từng lỗ nhỏ.

"Ha..." Người quân nhân cả cơ thể đều là máu đỏ cùng thịt nát nở nụ cười vặn vẹo, nháy mắt, cả cơ thể anh ta phát sáng.

"Keng!" Một tên quân nhân Dang đánh rơi súng, đồng tử trợn to. "Mẹ đồ điên!!!"

"Ầm!!!!!!!!!" Một vụ nổ tự bạo xảy ra ngay giữa trung tâm Sư đoàn pháo kích của Dang.

Mah lạnh lùng nhìn những vụ nổ tự bạo trên chiến trường, ánh mắt lạnh lùng híp lại, lóe ra tia sáng nghiêm túc.

"Hạm đội số A53, bắt đầu không kích bom siêu thanh đợt hai!"

"Sư đoàn pháo kích B11, tiếp tục pháo kích về phía trung tâm chỉ huy địch. Sư đoàn bộ binh cơ giáp C56 bảo vệ Sư đoàn pháo kích B11!"

"..."

Sau khi ra chỉ lệnh toàn bộ, Mah rút bộ liên lạc ra, thở dài một tiếng, sau đó mới cung kính hướng về phía Lục Lãnh làm quân lễ. "Xin lỗi Lục Nguyên Soái, quân địch chống cự quá mãnh liệt!"

Lục Lãnh không quá quan tâm Mah đang nói gì, hắn nhìn về phía những khu vực chiến trận trên màn hình, lông mày xoăn lên. "Cánh quân này không đúng!"

Mah:"?"

Hắn lật ra tờ giấy trên tay, vạch ra từng bước tiến của quân đội Hệ Mặt Trời. Sau đó hắn đặt nó lên một tấm kính mỏng, một lược đồ chiến trận hoàn mỹ hiện ra.

"Bọn họ là đang chờ đợi... chờ đợi một thứ gì đó..." Lục Lãnh bật cười. "Hơn nữa, cho dù có chung một mục đích chờ đợi, thế nhưng về tổng thể thì sự chống chọi này của Hệ Mặt Trời bọn họ không hề có sự liên kết mắt xích với nhau, chứng tỏ trung tâm chỉ huy của bọn họ không có tổng chỉ huy chính, mà là các phó chỉ huy tự mình ứng đối."

"Có lẽ bọn họ hiện tại đang giống như rắn mất đầu, đang cuồng loạn chống cự cho sự hi vọng cuối cùng. Bộ chỉ huy của bọn họ không có tổng chỉ huy!" Ánh mắt Lục Lãnh lóe lên. Đằng sau việc tổng chỉ huy mất tích của cánh quân này, chính là thứ gì đây...?

Mah cúi đầu suy tư, sau đó là tràn đầy thán phục. Quả nhiên là một vị thiên tài quân sự bậc nhất vũ trụ, những suy luận này của Lục Lãnh không phải thứ có thể nhìn thấy được một cách rõ ràng, lại không có một kẽ hở nào như vậy!

"Ha ha... Hệ Mặt Trời luôn là một gia hỏa thú vị. Nhất là tên đó. Ta thực sự muốn một lần, cùng hắn đấu một trận thật đã!" Lục Lãnh nhớ đến niềm tự hào của Hệ Mặt Trời - Nguyên Soái Vũ Chinh, ánh mắt mang theo ngạo mạn và coi thường.

Rồi sẽ sớm đến thôi, Hệ Mặt Trời... ngày Nguyên Soái của các ngươi phải ngã xuống dưới chân quân đội của ta...

Dang, là vô địch! Đế quốc vô địch!

Mah yên lặng lùi ra phía sau, có chút sợ hãi đóng cửa lại. Người ta nói thiên tài cùng kẻ điên chỉ cách nhau một sợi chỉ, quả nhiên chẳng sai!

Lục Lãnh hắn là thiên tài, nhưng cũng là một kẻ điên.

Một kẻ điên đầu ngạo mạn và cố chấp.

Hắn cố chấp với Đế quốc, cố chấp với chiến thắng và cố chấp với tất cả những gì hắn cho là thuộc về riêng hắn.

Đôi lúc Mah cũng tự hỏi, đi theo kẻ điên này, là đúng hay sai? Thế nhưng thời gian đã trả lời cho hắn, chỉ có kẻ điên, mới có chỗ đặt chân trên vũ đài này! Một vũ đài của chiến tranh và bạo ngược, độc tài và ngạo mạn!

"Mah, theo ta ra chiến trường! Ta sẽ tự tay mình đập tan sự chống cự vô nghĩa này!"

...

Giống như một minh chứng cho câu trả lười của Mah, ở một dị vực xa xôi...

"Tần Nguyên Soái, quân đội đã sẵn sàng!" Dị sinh vật giọng nói khàn khàn mang theo mùi máu và thịt tươi cung kính cúi xuống, ánh mắt mang theo sùng bái mãnh liệt nhìn về phía bóng lưng cao lớn trước mắt.

Tần Đông lạnh lùng đạp chết cây hoa ăn thịt người cản đường, ánh mắt híp lại móc ra một khỏa ngọc thạch màu đỏ tươi - trái tim của cây hoa. Bàn tay hắn xoa bóp một lúc, một chiếc nhẫn hoàn toàn bằng ngọc còn mang theo máu đỏ xuất hiện trên tay hắn.

Ánh mắt Tần Đông ngẩn ra, sau đó lại chìm vào bóng đêm tĩnh lặng.

Đột nhiên hắn cảm thấy, Dạ Tiểu Vũ không hợp với chiếc nhẫn này, hắn, có lẽ nên đi tìm một món bảo vật vô giá xứng đáng với cô!

...

"Tiểu Vũ!" Trịnh Công hét lên, cố gắng nắm lấy tay Dạ Tiểu Vũ lôi cô đi. Thế nhưng chỉ vì một phút nghỉ ngơi thả lỏng mất cảnh giác, cả hai đã bị bắt lại.

"Ha ha... nữ quân nhân tù binh! Hôm nay chúng ta có thể thỏa sức rồi!" Một tên quân nhân thô bỉ cười to, móc ra dị vật xấu xí tiến đến.

"Ngươi!!!!!!!!!!! Không đưuọc phép động đến cô ấy!!!!!!!!!!!!" Trịnh Công hét lên, sau đó bị một nam quân nhân khác cho một cú vào mặt.

"Chỉ có lão tử muốn, không có chuyện lão tử nghe lệnh ngươi! Ha ha ha!!!" Hắn nắm lấy Dạ Tiểu Vũ bắt đầu xé quần áo của cô.

"Ah h.......... a........." Trái tim của cô nhảy lên điên cuồng, máu dồn lên não, từng loạt câu hỏi chạy qua trong đầu cô.

Cô sẽ chết!

Cô sẽ chết!

Chết! Chết! Chết!

Cô sẽ bị hắn cưỡng hiếp!!!????

Không! Chết!

Chết! Chết! Chết đi! Chết đi đồ bẩn thỉu!!!

Trước mắt Dạ Tiểu Vũ mờ đi, cô như nhớ lại một thứ gì đó, một gương mặt bẩn thỉu bỉ ổi, một gương mặt đnags căm hận đến tận xương tủy!

Khóe môi Dạ Tiểu Vũ lộ ra nụ cười lạnh lẽo thấu xương, ánh mắt hỗn loạn mang theo thanh minh, rồi lại tiếp tục chìm vào hỗn loạn.

"Chát!" Cô nhảy lên đập đầu vào trán tên quân nhân, sau đó điên cuồng ra sức đập.

"Chát! Chát! Chát!"

"Vũ!!! Tiểu Vũ! Tỉnh lại đi tiểu Vũ!" Trịnh Công nhìn một tên quân nhân còn lại đang đi đến, liều mạng xông lên người hắn, tàn nhẫn cắn lên cơ thể hắn ta, máu tươi nhuộm đỏ hàm răng.

"Ah ah ah!!!!!!!!!!!!" Tên quân nhân xấu số hét lên, còn tên còn lại đã sớm bị đập đến choáng váng, ngất xỉu.

Trịnh Công cắn chặt cho đến khi tên quân nhân vì mất máu mà tắt thở, run rẩy tiến đến kéo Dạ Tiểu Vũ vẫn đnag liên tục đập đầu lên tên quân nhân thô bỉ kia ra ngoài.

"Vũ... Vũ..." Trọng Công ôm lấy cơ thể run rẩy của cô, hoảng sợ nắm chặt lấy bàn tay lạnh lẽo. "Đừng đi.... đừng rời bỏ tôi... đừng đi.."

Ánh mắt vô thần của Dạ Tiểu Vũ khẽ động, cô nắm chặt lấy tay Trịnh Công, áp chặt mặt vào cơ thể ấm áp của hắn.

Nhớ lại những thứ không nên nhớ và mất đi những thứ vốn không thuộc về mình.

Dạ Tiểu Vũ cười khẽ, ánh mắt cong như trăng lưỡi liềm, khóe môi lại vặn vẹo ra độ cong khó ai phát giác.

- Đứa trẻ đó tự mình phong bế giác quan, phong bế bản thân, chấp nhận trở thành một con người khác để trốn tránh chính mình. Thế nhưng trốn tránh chỉ là tạm thời, rồi sớm rồi muộn, nó sẽ sớm quay trở về với đúng bản ngã của mình. -

- Đến lúc đó nó sẽ tự hiểu, chính mình chính là một con ác quỷ. -

Đúng vậy, tại sao ngày đó cô lại ngu ngốc đến thế? Giết chết tên đó rồi lại vì thế mà muốn lãng quên bản thân. Làm ác quỷ có gì không tốt sao?

Ha ha... ác quỷ, rất tốt là đằng khác.

Dạ Tiểu Vũ kéo sát Trịnh Công lại gần, ngấu nghiến hôn lên môi hắn, đem hắn chà đạp đến mơ mơ màng màng.

Cho đến khi Trịnh Công kịp lấy lại tinh thần, trên khuôn mặt quen thuộc kia đã xuất hiện một nụ cười quyến rũ đến xa lạ, lại mang theo một tia cười cợt phong nhã khó phát giác.

"Tiếp tục đi tiếp nào, đồ ngốc ~"

Em sẽ biến anh trở thành ác quỷ, khi đó, chúng ta mới thực sự là một cặp trời sinh nha...

...

[Sở chỉ huy gặp sự cố, toàn quân giải tán bảo toàn lực lượng, tìm cách trở về Hệ Mặt Trời.]

Dạ Tiểu Vũ đọc thông báo thì mỉm cười, tao nhã đem một tên lính Dang bẻ gãy chân, vui vẻ cầm lên máy phát tin liên lạc của hắn.

[=> trung tâm chỉ huy

Phát hiện cường địch ở phía sân bay Funk, cầu cứu viện khẩn cấp, cấp cao của địch có ý định chạy trốn!]

Cô cười khẽ một tiếng, sau đó quay trở lại nắm tay Trịnh công, ánh mắt trong sáng như mặt nước hồ thu.

...

"Tiểu Vũ, nhanh chóng lên!" Trịnh Công vội vàng ôm đồm một đám vật tư ném vào trong phi thuyền, mồ hôi cùng lo sợ khiến hắn cảm thấy không khí quá mức nóng nực.

Quân Dang không biết lúc nào sẽ tiến lại đây tiêu diệt bọn họ, phải nhanh chóng trở về!

"Vâng ~ Em đang cài đặt chế độ và hành trình bay!" Dạ Tiểu Vũ mỉm cười trả lời, ngón tay lại nhẹ nhàng di chuyển đích đến từ Hệ Mặt Trời sang Sao Thổ, miệng ngâm nga khúc hát ru hừ hừ hừ.

Trịnh Công, anh chính là cần phải trưởng thành rồi.

Ánh mắt Dạ Tiểu Vũ từ kính viễn vọng nhìn thấu từng chiếc xe Tank bọc thép TiTan đang băng băng tiến tơi, không chút do dự nhấn một nút màu xanh.

Trịnh Công đang ở trong phi thuyền đột ngột giật mình, cửa phi thuyền đóng chặt, bắt đầu chuyến bay.

Thật ra chiếc phi thuyền này chỉ có đủ khả năng chở 1 người.

Cho nên, xin lỗi anh...

Dạ Tiểu Vũ nở nụ cười thật sâu, một giọt nước mắt rơi xuống, đem trái tim Trịnh Công tàn nhẫn chém một vết đao, phi thuyền dần cất cánh.

"Đùng! Đùng! Đùng!"

Tiếng súng vang đến, từng tốp quân Dang điên cuồng xông vào, vây chặt Dạ Tiểu Vũ thành một vòng tròn. Cô liếc nhìn xung quanh, khóe môi cong cong, ngón tay khẽ vẫy, một chiếc dao găm xuất hiện.

"Vù." Một tiếng, vị quân nhân bọc kín mít bởi cơ giáp đầu lìa khỏi cổ.

Cơ giáp có thể đem cơ thể bao bọc lại, thế nhưng có những đoạn nối lại không thể hoàn toàn kín mít, bởi nếu như vậy sẽ không thể mặc được. Cho dù là cơ giáp, cũng sẽ có nhược điểm.

Tất nhiên, trừ phi thực lực của cơ giáp sư đã đạt được đến đỉnh, hoàn toàn nghiền ép những nhược điểm này, hoặc là thần cấp cơ giáp của Trịnh Công tạo ra, vô nhược điểm!

Đoàn đội cơ giáp sư hỗn loạn, bởi chẳng ai bắt kịp bóng dáng nhỏ bé của cô gái, từng chiếc đầu một đứt lìa.

Dạ Tiểu Vũ dừng lại sau một góc khuất, khóe môi tươi cười rạng rỡ.Không có đủ cấp Gen để xài vũ khí nóng, thế nhưng vũ khí lạnh lại chẳng cần phân biệt Gen mạnh hay yếu, dao S cấp một tên D cấp hạng kém cũng xài được!

Dạ Tiểu Vũ tự tin rằng, chỉ cần không phải đối mặt với họng pháo xe Tank, chỉ cần có con dao găm S cấp này, cô sẽ vô địch!

(Lai lịch con dao: Thẻ ngân hàng Trịnh Công...)

Thế nhưng còn chưa kịp hồi sức, Dạ Tiểu Vũ đã bị một nguồn lực lớn đá bay, cơ thể bị tóm lấy bởi một bàn tay to lớn.

"Chát!" Cô bị hắn nắm tóc kéo chặt xuống mặt đất, không thể nhúc nhích.

Lục Lãnh nhìn cô gái dưới tay, ánh mắt lạnh băng giơ lên cây súng, họng súng rơi thẳng vào trước mắt Dạ Tiểu Vũ.

"Đoàng!"

Lúc này, chiếc khi thuyền đã tiến vào không trung, mất liên lạc với mặt đất, hình ảnh truyền dẫy bị cắt đứt.

Trịnh Công trơ mắt nhìn Dạ Tiểu Vũ biến mất đằng sau những đám mây, đồng tử tan rã dần bị bóng đêm nuốt trọn.

===

Haixxxx 2k2 từ nha... mệt quá đi...

Có nàng đoán đc chừng 70% nên ta cũng tăng hạn mức như đã hứa... bây giờ xin phép đc đi ngủ TAT

Xì poi nè:

Lục Lãnh bật cười, giáng xuống một cái tát tàn nhẫn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK