• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dạ Tiểu Vũ tựa đầu lên vai Lâm Lam, ánh mắt mơ màng lộ ra tia sáng sắc bén.

Cô còn 2 tháng để đem 1 tên nam chính nữa thu vào vòng tay.

Và hơn 1 năm rưỡi nữa để trở thành Thiếu tướng.

Lâm Lam xoa xoa tóc Dạ Tiểu Vũ. Mấy ngày nay, hắn đã như lại được trở về những năm 16 tuổi ngây ngô ngốc nghếch kia. Thế nhưng, những việc cần làm thì vẫn phải làm, và nhiệm vụ của hắn, hắn cần phải thực hiện. "Tiểu Vũ." Lâm Lam nhẹ nhàng gọi tên cô.

"Huh?" Dấu đi tia sáng sắc bén, Dạ Tiểu Vũ trưng ra một khuôn mặt thật vô tội.

"Tôi biết tất cả, không cần phải dấu diếm tôi." Lâm Lam dịu dàng mỉm cười. "Cho dù em có là ai đi chăng nữa, với tôi em vẫn là tiểu Vũ của năm đó, sẽ không bao giờ thay đổi."

Nụ cười trên môi Dạ Tiểu Vũ tắt dần. Cô đứng dậy, ánh mắt bình thản mang theo lãnh liệt xa cách.

Lâm Lam quỳ một đầu gối xuống, bàn tay đặt lên trái tim của chính mình.

"Tôi được tái sinh ở thế giới này, không phải để tận hưởng, mà là để phục tùng em. Ngay từ đầu, đó là vận mệnh của tôi, và tôi hạnh phúc về điều đó." Đôi mắt xanh lam của Lâm Lam lóe lên.

Ngày cậu tự gieo mình xuống vách núi, những kí ức sâu xa nhất hiện về trong đầu cậu.

Cô bé 6 tuổi xông vào bên trong đám người áo đen, bàn tay trắng nõn đẫm máu móc ra từng miếng thịt trên cơ thể đám người xấu số, rồi bàn tay đó, vuốt ve khuôn mặt của cậu nhóc tì.

"Không sao, chúng ta về nhà... về nhà..." Cô bé mỉm cười thật xinh đẹp, ánh mắt mông lung mơ hồ mang theo sự tàn bạo.

Sáng sớm ngày mai, Lâm Lam quên hết tất cả, lại bám lấy Dạ Vũ, cười đùa, tùy hứng, mà hoàn toàn không để ý đến đôi mắt xinh đẹp kia đã trở nên mơ hồ và xa xăm như biển khơi, lại giấu giếm một tia mệt mỏi cùng tang thương nhàn nhạt.

6 tuổi Lâm Lam đã vô tình đẩy Dạ Vũ vào vực sâu ác mộng hàng đêm, vô tình đem Dạ Vũ trở thành một kẻ điên loạn khát máu luôn phải tự mình che dấu, cũng là cậu 10 năm sau, khiến cho Dạ Vũ lâm vào chứng tự bế, tự ép buộc bản thân quên hết tất cả, sống như một con búp bê gỗ chỉ biết mỉm cười trước mắt người khác.

Lâm Lam, nợ Dạ Vũ thật nhiều, rất rất nhiều.

Cho dù hắn hôm nay quên đi thật nhiều thứ quan trọng, thế nhưng những điều Dạ Vũ vì cậu mà đánh mất, cậu không bao giờ quên nổi!

Hôm nay, đứng ở vị thế này, cậu sẽ không phải chỉ là một người bạn của cô, mà là một tên thần tử.

"Dạ Tiểu Vũ. Mong ước của em, chính là sứ mệnh của tôi. Tôi sẽ làm tất cả, để đem em đứng trên bục cao nhất." Lâm lam hôn lên mu bàn tay Dạ Tiểu Vũ, hắn nói thầm một tiếng, chìm theo làn gió. "Nữ hoàng của tôi."

Dạ Tiểu Vũ nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh lam xinh đẹp ấy. Cô biết, có những thứ một khi thay đổi chính là mãi mãi. Bắt đầu từ khoảnh khắc Lâm Lam lựa chọn quỳ xuống nơi đây, tình bạn giữa cả hai đã kết thúc, nó đã trở thành một mối quan hệ khác.

Cô là chủ nhân, và Lâm Lam là thần tử quy phục dưới chân cô.

Suy cho cùng, Dạ Vũ hôm đó, cùng Dạ Tiểu Vũ hôm nay, mãi mãi sẽ chỉ là một kẻ cô độc. Giống như một nữ hoàng ngồi trên vương vị được đắp lên từ ngàn vạn bộ xương người, cô độc, mãi mãi cô độc.

...

Vũ Phong mỉm cười đối diện với những ánh mắt đỏ ngầu lo lắng của đám con cháu, có chút bất đắc dĩ mỉm cười.

"Các ngươi là đang lo lắng cái quỷ gì? Lão già ta đây chỉ là muốn ra ngoài hóng gió a, thật sự!" Vũ Phong dở khóc dở cười.

Ngày đó ông được hộ tống về gia tộc, cả đám người này giống như phát điên giống nhau ôm lấy chân ông khóc lóc. Kể cả vị đệ nhất Nguyên soái Vũ Chinh kia cũng lén lút xoa xoa khóe mắt. Dù sao, thằng nhóc này là chính tay ông nuôi lớn lên từ khi còn quấn tã a!

Đã 2 tháng trôi qua kể từ khi ông trở về, và cách kiểu bảo vệ thái quá của đám người này vẫn chẳng có chút nào thay đổi.

"Lão gia gia... ngài như vậy là không......... được........." Nam nhân này đã 40 mà vẫn làm nũng ôm lấy bắp chân Vũ Phong kể khổ. "Ngài có biết nhận được tin Venus bị Dang tập kích chúng con đã lo lắng cho ngài đến mức nào hay không? Nếu không phải tất cả cao tầng Liên bang đều ngăn cản Vũ Chinh động binh, Vũ Chinh nó đã mang quân đội Liên bang tiến đến đón ngài rồi a!"

"Lão tổ... ngài là người quan trọng nhất của Vũ gia, không có ngài, Vũ gia làm sao có được phong cảnh ngày hôm nay... ngài phải được nằm trong sự bảo vệ tốt nhất!" Một tiểu nữ chỉ khoảng 15 tuổi nắm lấy bàn tay của Vũ Phong nhược nhược nói.

Vũ Phong thở dài một tiếng. 2 tháng nay mỗi khi có ý định ra ngoài thăm cô nhóc kia đều sẽ gặp phải chuyện như thế này, thật khổ sở nha! Có lẽ, việc ông gặp nguy hiểm trên Venus đã khiến đám người vốn lúc nào cũng cường thế hô phong hoán vũ này bị đả kích không nhỏ.

Thôi vậy.

Vũ Phong liếc nhìn đến Vũ Chinh đang lẳng lặng đứng ở một góc, vẫy vẫy tay bảo hắn vào thư phòng.

"Gia gia... ngài có gì muốn nói sao?" Vũ Chinh ngồi xuống đối diện với Vũ Phong, khuôn mặt anh tuấn mang theo biểu tình tò mò.

"Nữ quân nhân đã đem ta cứu trở về, con đã sắp xếp như thế nào rồi?" Vũ Phong đi thẳng vào vấn đề.

"A? Con đã cho cô ta nghỉ phép 2 tháng để điều dưỡng tinh thần và cơ thể. Sắp tới cô ta cũng sẽ trở lại với đội ngũ rồi." Vũ Chinh gật đầu nói. Hắn nghĩ sắp xếp cho cô gái đó nghỉ phép 2 tháng chính là một món quà tặng rất lớn rồi.

Vũ Phong gật đầu."Cho cô gái đó một chức vụ nào đó an toàn một chút, thế nhưng hãy nâng đỡ cô ấy, dù sao cái mạng già này của ta chính là cô ấy cứu về."

"Vâng." Vũ Chinh gật đầu đáp lại. "Con định sẽ đem cô ta làm thư kí cho con, như vậy cô ấy sẽ rất khó bị phái ra chiến trường làm pháo thí."

"Tốt!" Vũ Phong cười híp mắt. Không chỉ là 1 cái tốt, mà là hai cái nha. Ông đang muốn để hai tên tiểu tử này đi lại gần gũi với nhau một chút, ai ngờ thằng nhóc con này đã đem người đến bên cạnh rồi, ha ha ha...

Nếu có thể có được đứa cháu dâu như Dạ Tiểu Vũ, ông ngủ cũng có thể bật cười được rồi!

======

Có thể nhiều bạn sẽ không thích, nhưng mình muốn giãi bày một chút.

Các bạn thắc mắc vì sao truyện của mình lại nhiều ngoại truyện ư?

Vâng, vì đối với mình, mỗi cuộc đời chính là một câu chuyện, và câu chuyện kia làm nên con người đó.

Không phải sao? Mỗi con người chính là nhân vật chính trong câu chuyện của đời mình, dù là thành công hay thất bại, dù là hạnh phúc trong nhung lụa hay khổ sở giãy dụa trong góc tối bẩn thỉu.

Cho dù là Dạ Tiểu Vũ, Thiên Nhi, Tam Tiền Tam, Lâm Lam, Vũ Phong, hay rất nhiều người khác, đều sẽ có một câu chuyện của riêng họ.

Mình đem ngoại truyện viết về họ, chính là để tạo cho họ một câu chuyện, không quá phức tạp, nhưng cũng không phải chỉ là vài dòng chữ qua loa.

Mình tôn trọng từng nhân vật trong truyện, dù ác hay tốt, cho nên thậm chí Mã Lạc, hay Phượng Ly Hy cũng đều sẽ có ngoại truyện.

Nếu các bạn ghét những ngoại truyện này, mình cũng sẽ vẫn phải viết ra, truyện này thật sự là dài vô cùng, nếu đem cuộc đời mỗi nhân vật đều viết ra sẽ biến cuốn sách này thành một đống hổ lốn. Ngoại truyện nếu các bạn không thích có thể bỏ qua nó. Cám ơn.

#Sa

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK