Đối với chuyện của nàng, xưa nay đều là tự thân làm, không giao cho người khác.
Nếu như có nha hoàn hay quản gia tiếp cận với nàng, vương phi liền căng thẳng.
Nhưng nàng còn quá nhỏ, chưa phát triển đầy đủ nên không có cách nào hỏi.
Thật ra nàng cũng không muốn hỏi, cũng không muốn quan tâm, nàng tới đây là để hưởng thụ tháng ngày, hưởng thụ nhân sinh, người khác tốt với nàng là được, không thì nàng sẽ mặc kệ.
Không hỏi cũng không sao, kể cả phát hiện ra nguyên nhân vương phi nuôi nàng như nam hài tử cũng vậy.
Nàng cũng vẫn sẽ vui vẻ mà sống.
Dù sao làm vương gia vẫn có khí thế hơn làm quận chúa nhiều.
Đồ dùng cũng tốt hơn.
Cứ như vậy, nàng miễn cưỡng hưởng thụ ba năm tuổi thơ tươi đẹp mà trước giờ chưa từng được trải qua.
Bởi vì ở tiệc đầy tháng, thái độ của nàng đã làm đắc tội với Thái tử và Trần quý phi, nên cả 3 năm qua, nàng không phải tiếp xúc với bất kỳ người nào trong hoàng tộc.
Cũng phải thôi, đắc tội với hai vị, một có người có địa vị nhất, một người lại là nữ nhân quyền thế nhất của Lâu Sát quốc, thử hỏi có ai dám đến nhà Cửu vương gia bái phỏng đây? Đấy không phải là ăn no rỗi việc tự mình kiếm chuyện à?!
Chọc giận cái nhân vật nhị tôn kia, hoàng hậu có thể không vui, nhưng còn Trần quý phi cũng chẳng phải người hiền lành gì, đừng để đến lúc mình chết như thế nào còn không hay, lại còn liên lụy tới cả gia tộc.
Ngày đầy tháng ấy, khách khứa, ngựa xe như nước làm vương phi Lương thị phải nơm nớp lo lắng không ít.
Người nhiều thì tai mắt nhiều, sẽ có thể làm cho chuyện bị lộ ra. Quạnh quẽ như này làm vương phi vui mừng không ít.
Tiểu nhi nữ thông minh lanh lợi không biết là vô tình hay là cố ý, đắc tội với người trong hoàng cung, những người kia sợ phải chịu liên lụy nên cả ba năm qua, môn đình (*cửa nhà, phòng khách*) vắng vẻ, nàng cũng tiết kiệm được không ít công sức.
Hôm đó là ngày đầu tiên cặp trân châu tỷ muội phụng chỉ vào cung học tập.
Trên con đường nhỏ vào cung, đôi kim đồng ngọc nữ này chịu không ít xì xào bán tán cũng chỉ trỏ.
Có lẽ lần này nàng thật sự muốn làm một đứa trẻ thiên chân, trong sáng, Mễ Châu bèn tinh nghịch, len lén tách ra khỏi cung nhân dẫn đường, làm mặt quỷ với mấy cung nữ, thái giám đang chỉ chỉ trỏ trỏ hai tỷ muội.
Nàng trêu làm cho những cung nữ kia cười duyên liên tục. Tỷ tỷ Mễ Trân lần đầu tiên ra khỏi nhà, tách khỏi sự chăm sóc của nha hoàn quen thuộc, rời xa khỏi vòng tay của mẹ, nên trên mặt biểu hiện sợ sệt, không hứng thú với cái gì, mà nhìn dáng vẻ trông như sắp khóc.
“Khương Thái phó, đây là Cửu vương gia và Trân quận chúa.” – Tới lớp học, cung nhân dẫn đường đứng trước mặt Thái phó Khương Thú, khom người xuống giới thiệu
Mễ Châu ngẩng đầu lên, nàng muốn nhìn xem Thái phó trong truyền thuyết có bộ dáng như thế nào, có phải là một lão già mắt chưa mờ, râu sắp trắng, mặt mũi thâm nho hay không. Vừa ngẩng đầu lên thì đối mắt với Khương Thú.
Ồ, tuổi khoảng trên dưới 40, mặt chữ quốc, lại còn rộng, điển hình của loại người cổ hủ, cố chấp, có vẻ những người mặt chữ quốc đều có tính tình như vậy.
Không phải một lão già, thế thì tốt.
Mễ Châu cười cười.
Cổ hủ, cố chấp, nhận nàng làm học sinh, chỉ sợ sẽ bị nàng làm cho tức chết, he he.
Hay cho một đôi kim đồng ngọc nữ!
Môi hồng, răng trắng, mặt như phủ một lớp phấn ngọc trai, linh động chọc lòng người, lại còn sáng rỡ.
Khương Thú nhìn đôi mắt to tròn, trong sáng đang ở đối diện mình, trong lòng than thở: Đôi mắt phượng thật là đẹp!
Rồi lại nhìn sang Mễ Trân ở bên cạnh, không khỏi lắc đầu: Nữ tử đúng là nữ tử, vĩnh viễn không thể có được sự hào sảng của nam tử!
Nghe nói Cửu vương gia lúc nào cũng lười biếng, vụng về, hôm nay mới nhìn, sao có cảm giác không giống như lời đồn vậy?!
Vừa nghĩ, Khương Thú lại đảo mắt đánh giá Mễ Châu một hồi.
Mễ Châu vẫn cười híp mắt, tạo cảm giác rất vui vẻ.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK