Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nàng không so đo cùng với mấy đứa trẻ, mà nàng lại có chủ ý, làm cho mình một cái danh hiệu, giả ngu giả ngốc, thỉnh thoảng khua môi múa mép, hỗn ăn hỗn uống, hưởng thụ nhân sinh, hưởng thụ an nhàn.
Nếu không phải cái lão hoàng thượng kia rảnh rỗi không có chuyện gì làm, mấy năm trước còn sai thái giám mang thành chỉ đến Cửu vương phủ bắt nàng đi hoàng cung học, nàng còn chẳng muốn ra khỏi Cửu vương phủ. Ngốc ở trong phủ làm sâu gạo còn thoải mái hơn, thích thú hơn nhiều.
Mễ Châu vẫn cười híp mắt nhìn Khương Thái phó đang đắc ý đọc thi thư, tâm tư thì đã phiêu tới mấy đám mây trắng đang bay ngang qua cửa sổ từ lâu rồi.
Một tháng sau.
"Cửu vương gia, Cửu vương gia!" Khương Thú không biết gọi nàng bao nhiêu lần, tới khi nàng hoàn hồn, phát hiện trên mặt của Thái phó đã lộ vẻ tức giận, mà nhóm mấy hoàng tử, thế tử đều che miệng nhìn nàng mà cười trộm, nhìn vẻ bối rối của nàng.
“Vâng, Thái phó”. Mễ Châu híp mắt cười hỏi.
" Lời phu tử vừa giảng, ngươi có hiểu không?" Khương Thú hỏi.
“Rất rõ, rất rõ. Phu tử đang gọi bản vương, bản vương đáp lại” – Mễ Châu vẫn cười híp mắt như cũ.
"Xùy!” – Những hài tử khác đều cười. Thái tử Tiên Vu Tu mang ánh mắt kỳ quái nhìn nàng.
Cửu vương gia ngày đầu tiên đi học, cậu ta phản bác lời chế giễu Tiên Vu Chân một cách rất thông minh, rất có trình độ.
Cứ tưởng là một nhân tài, không ngờ sau khi học chung một tháng, còn không bằng cả kẻ ngốc, khiến người ta phải mở to mắt nhìn lại.
Nhưng đôi mắt phượng tròn to, trong sáng tới mức tinh khiết kia lại thường xuyên mang theo tia đùa cợt cùng giảo hoạt lại trái ngược với biểu hiện vụng về thường thấy.
Lẽ nào là cố ý giấu mình sao? Tiên Vu Tu nhíu mày.
Tiểu tử mới 3 tuổi, lẽ nào biết thế nào là ẩn giấu bản tính của mình sao?:
Mễ Châu cũng cảm giác được ánh mắt nghi vấn của Thái tử quét lên người mình.
Nàng thầm nghĩ, còn đang nghi ngờ nàng giả vờ ngốc? Lẽ nào nàng ẩn giấu chưa đủ tốt, lại còn để cho Thái tử chưa tới 10 tuổi kia hoài nghi? Hay là vẫn ghi nhớ mối hận nàng khóc trong bữa tiệc đầy tháng kia?
“Thái phó hỏi ngươi, chính là câu trong sách Luận ngữ “Hữu bằng tự viễn phương lai, bất diệc lạc hồ?”, ngươi nghe có hiểu hay không?” – Nhị hoàng tử Tiên Vu Luật nhẹ giọng nhắc.
Mấy năm qua, vì mẫu phi nên cậu không đi thăm đứa bé mà cậu bế lần đầu tiên, giờ đã lớn như vậy, lại rất tuấn mỹ. Nhưng đầu óc sao lại thiếu linh hoạt như vậy? Lẽ nào năm đó Thái tử nói đúng, cậu ta là một tên ngốc?
“Ừm ừm.” – Được Tiên Vu Luật nhắc nhở, Mễ Châu gật đầu như gà mổ thóc, mọi người cho rằng nàng hiểu, ai biết nàng gật đầu xong lại híp mắt hỏi: “Thái phó là nói bản vương học tiếng chim hót sao? Lạc hồ, lạc hồ, phải chăng là tiếng chim hót?”
Wow, thực sự là thiên tài cực phẩm. Đáp án như thế mà nàng cũng nghĩ ra được.
Mễ Châu thực sự âm thầm khâm phục mình, sau đó lại híp mắt nhìn đám hoàng tử, Thái tử đang cười nghiêng ngả, thản nhiên chịu đựng ánh mắt cười nhạo của bọn họ.
Nàng ngốc đã là đại danh truyền rất xa rồi, mà để cho bọn họ không thấy thất vọng, nàng càng nên vụng về một chút phối hợp với bọn họ để xây dựng nên hình tượng này của mình.
"Trân quận chúa, ngươi nghe có hiểu hay không?" Khương Thú tức giận đến xanh mặt, nén cơn giận, quay sang hỏi Mễ Trân.
Mễ Trân đứng lên, sợ hãi trả lời: "Câu này của Thái phó có nghĩa là, “Có bằng hữu từ phương xa tới, ngươi không cảm thấy vui sao?"
“Đúng. Nói rất đúng, nhớ rất đúng. Sau khi tan lớp, mời Trân quận chúa chỉ điểm cho Cửu vương gia nhiều hơn.” – Khương Thú nói xong, chắp tay sau lưng, thở dài, lắc đầu rồi đi ra khỏi lớp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK