“Tỷ tỷ, cũng đừng quá chiều Thái tử, làm mấy việc quá sức, khéo lại thành hỏng việc” – Trần quý phi cười híp mắt, làm bộ ta vì ngươi suy nghĩ.
“Thái tử, đừng đùa giỡn quá!” – Hai lần bị Trần quý phi lấy việc nhỏ nói việc lớn, Dương hoàng hậu lên tiếng trách cứ.
Thái tử Tiên Vu Tu bị hoàng hậu trách mắng, trên mặt có chút oan ức.
Cậu thật sự rất lo lắng, phụ hoàng cũng không quá thích cậu, cậu càng không hy vọng mẫu hậu lại yêu thích hài tử khác, ca ngợi hài tử khác mà quên cậu đi!
Thấy mẫu thân ôm, Mễ Châu lại nhếch môi lên cười.
Mắt làm gì có giọt nước mắt nào đây!
Mà nụ cười kia còn mang theo ý đã thực hiện được mưu đồ nữa.
Cửu vương phi nhìn ra, lại thấy sững sờ: Tiểu nhi nữ nàng thật thông minh?! Lại dám đùa cợt cả Thái tử?!
Còn để Thái tử bị mọi người chỉ chỏ, xì xào bàn tán.
Cũng quá….
Vì để chứng thực suy nghĩ của mình, Cửu vương phi lại đưa tới trước mặt Thái tử Tiên Vu Tu, nói: “Quý phi nương nương nói quá rồi! Ôm một chút cũng không có việc gì. Thái tử điện hạ, người có thể ôm giống như thần phụ đây!”
Thái tử thấy mọi người nghe Lương thị nói liền im lặng, ánh mắt chăm chú nhìn cậu, trừ Trần quý phi và Nhị hoàng tử mang theo ánh mắt khinh bỉ, biểu hiện của những người khác đều là đang cổ vũ mình.
Cậu liền duỗi hai tay ra, đón lấy đứa bé.
Không ngờ ngón tay cậu vừa mới đụng vào, đứa bé liền “Oa!’ một tiếng to, làm cậu sợ tới mức đem hai tay rụt lại.
Mọi người xung quanh nhìn, từ cổ vũ biến thành cười nhạo, nhưng lại âm thầm kìm nén, cũng không dám nói ra.
Bởi vì lúc trước bọn họ mỗi người đều ôm lấy Cửu vương thế tử đều không khóc, vẫn luôn cười hì hì, chỉ có Thái tử ôm sẽ khóc.
“Hắn không thích nhi thần! Vậy thì nhi thần cũng không thích hắn!” – Thái tử bĩu môi, xoay người, tức giận, giậm chân.
“Kìa, Thái tử điện hạ!” – Cửu vương phi vội nói.
“Ai, Thái tử bị bổn cung nuông chiều quá rồi, không biết câu nào nên nói, câu nào không! Cửu vương phi, người đừng để tâm”. – Hoàng hậu Dương Ngọc nói.
Cửu vương phi Lương thị cười cười, nói: “Tính khí của hài tử, thần phụ đương nhiên sẽ không để tâm rồi!”
“Vương phi nương nương, có thể để cho ta ôm một lần không?” – Nhị hoàng tử Tiên Vu Luật đưa hai tay ra nói.
“Luật nhi, con muốn…” – Trần quý phi thấp giọng hỏi.
“Đương nhiên là được rồi! Người cẩn thận một chút, ôm như thế này.” – Lương thị cười cười, giống như không nghe thấy Trần quý phi nói, cúi người, đưa Mễ Châu tới trước mặt cậu.
Đôi mắt to tròn của Mễ Châu liếc liếc phía Nhị hoàng tử, đang nghĩ nên khóc hay không đây?
Tuy mẹ cậu ta là Trần quý phi rất đáng ghét, nhưng cậu ta hình như chưa có làm sai cái gì.
Ân oán của người lớn, không nên làm liên lụy tới mấy đứa trẻ.
Nghĩ như vậy, nàng liền hơi nở nụ cười.
“Mẫu phi, người xem, hắn đang cười này!” – Nhị hoàng tử chưa bao giờ ôm trẻ con, thấy Mễ Châu cười, liền vui vẻ quay về phía mẹ.
Trần quý phi sợ cậu còn nhỏ ôm không được lâu, liền giơ tay ra đón: “Đúng vậy, thật đáng yêu, thật đáng yêu!”
Nói chưa dứt lời, Mễ Châu lại “oa” một tiếng lớn lên!
Đột nhiên nghe tiếng khóc, Trần quý phi giật mình, thiếu chút nữa thì ném Mễ Châu xuống đất.
Lương thị liên nhanh chân tới đón lấy Mễ Châu nói: “Bé con đang đói, đang đói! Quý phi nương nương chớ trách móc!”
Mễ Châu vừa được đón tới trong lòng mẹ mình, lại cười híp mắt.
Lần này tới lượt Trần quý phi lạnh mặt, có chút phẫn nộ.
Mọi người xung quanh xem thì chỉ âm thầm cười.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK