Bầu không khí trong phòng khách chợt trầm xuống.
“Ai da! Nhìn bé thật đáng yêu! Cái mặt nhỏ nhỏ hồng hồng này, tương lai sẽ là đại mĩ nhân đây!” – Trần quý phi vừa cười vừa nói, nàng chính là muốn hiệu quả như thế này, đưa mình thành tâm điểm sự chú ý, đẩy cái hoàng hậu thanh cao, hiền lành kia sang một bên.
Không thèm để ý tới hoàng hậu đang đứng đờ người, nàng liền đi tới trước cái nôi, đánh giá đứa bé nằm bên trong.
Nghe thấy vậy, cả Lương thị và Trần di nương mặt biến sắc.
Trần di nương nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh, đem đứa bé trong lòng hướng về phía Trần quý phi: “Bẩm quý phi nương nương, đây mới là quận chúa!”
Cửu vương phi Lương thị khom lưng ôm lấy tiểu nhi nữ, bế tới trước mặt Thái tử Tiên Vu Tu, nhẹ nhành nói: “Nào, thần để người ôm thế tử một cái!”
Nàng không chịu nổi sắc mặt kiêu căng như thế, giống hệt bộ mặt của nhóm phu nhân, di nương xưa kia ức hiếp nàng cùng mẫu thân trong tướng phủ. Trong lòng nàng dấy lên lòng căm ghét và thấy phản cảm với Trần quý phi, đến cả đứa trẻ mới đầy tháng cũng bị mang ra làm công cụ để tranh giành thế thượng phong.
Thấy sự bất lực của chính cung hoàng hậu, Lương thị quyết định lấy hài tử của mình ra để hóa giải bầu không khí này.
“Ấy, Thái tử còn nhỏ, ta sợ không bế được!” – Hoàng hậu Dương Ngọc nhanh chóng ôm lấy đứa bé, nhìn Lương thị cười cảm kích.
Hoàng thượng sủng ái nhất là Trần quý phi, hơn nữa Nhị hoàng tử từ nhỏ đã thông minh, hiểu chuyện hơn so với Thái tử, làm cho người ta thích.
Nếu như không phải họ Dương nhà mẹ đẻ nàng ở trong triều chiếm đa số, tạo thành áp lực cho hoàng thượng, nói không chừng, vị trí Thái tử đã không phải là con trưởng so mình sinh mà là Nhị hoàng tử do Trần thị sinh ra.
Quyền lực của hoàng hậu có to lớn hơn nữa cũng không hơn được hoàng thượng.
Trần quý phi là người hoàng thượng thương yêu nhất, đương nhiên càng không để hoàng hậu vào mắt.
Việc này, chúng mệnh phụ và đám quan to quý tộc đương nhiên thấy rõ ràng.
Lương thị có thể không đứng về phía Trần quý phi mà âm thầm tiếp sức cho nàng, nàng thấy có chút cảm động.
Dương hoàng hậu tuổi cũng còn trẻ, chưa tới 30, tâm địa thiện lương, lập tức hiểu rõ dụng tâm của Lương thị.
Ách, hóa ra đây là hoàng hậu!
Mễ Châu bị ôm, bèn híp mắt cười với Dương hoàng hậu.
Tướng mạo hiền lành mà không làm mất vẻ đẹp ung dung tao nhã.
Đời trước Mễ Châu tuy là lính đánh thuê, làm không ít chuyện thủ đoạn độc ác, nhưng nàng ghét nhất chính là mấy kẻ ỷ thế hiếp người.
Đoạn đối thoại vừa rồi, đương nhiên nàng nghe được. Nàng tuy còn nhỏ, chưa có phát dục đầy đủ, không nói được, thế thì cười khích lệ vậy.
Dương hoàng hậu không nghĩ rằng đứa bé như vậy lại không sợ người lạ, còn cười híp mắt với nàng, tâm trạng ngày càng cao hứng, liên tục nói: “Thật đáng yêu! Đáng yêu quá! Bé con đang cười híp mắt với bổn cung đây này!”
Dĩ nhiên, dĩ nhiên, lão nhân gia người là hoàng hậu cao quý, thảo dân nhìn thấy người sao có thể không cười đây, đúng không?
Mễ Châu nghĩ như vậy, càng ngày càng cười thoải mái.
“Mẫu hậu, nhi thần có thể ôm được mà!” – Thấy mẫu hậu dường như rất thích đứa bé kia, còn ôm nó, ca ngợi ko ngừng, Thái tử Tiên Vu Tu vội la lên, duỗi hai tay lôi lôi kéo kéo, đoạt lấy đứa bé.
Mễ Châu đang vì tiểu Thái tử này dám mắng nàng ngốc mà bực mình, thấy cậu ta ôm lấy mình, liền có ý đồ xấu, khóc “oa oa” lớn lên, làm Thái tử sợ hết hồn, cũng làm cho Dương hoàng hậu giật mình.
Nhỡ đâu Thái tử không bế được, lỡ tay làm thế tử rơi xuống, thì trách nhiệm của hoàng thất sẽ vô cùng lớn.
Tiểu nhi nữ làm sao vậy? Nàng rất ít khi khóc nháo, sao bị Thái tử ôm một cái liền khóc?
Cửu vương phi nhanh chân tiếp lấy, nựng: “Nào nào, nương ôm một cái, nương ôm một cái, nương ở chỗ này!”
Nỗi lo lắng trong lòng mọi người mới hạ xuống, thở phào nhẹ nhõm.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK