Lần này thì Khương Thú đã nhìn rõ ràng: Chẳng trách trước kia nghe đồn thái tử nói cậu ta ngốc, cái bộ dạng cười kia đúng là có mấy phần ngốc, đáng tiếc cho cái dung mạo kia.
Khoát tay áo một cái, mang theo chút khinh bỉ rồi nghiêm mặt nói: "Mời hai vị đến chỗ ngồi, lão phu muốn thụ nghiệp (*ý là giảng bài*).
"Nô tài xin cáo lui" - Cung nhân đưa người tới xong việc, khom lưng hướng Khương Thú, chắp tay lùi lại phía sau.
Mễ Châu và Mễ Trân hai người tay nắm tay cùng xoay người, lúc này mới thấy phía sau các nàng là một lũ trẻ cỡ mười tuổi đang ngồi, hai mắt lấp lánh trừng trừng nhìn các nàng.
Chẳng trách!
Thái phó nói lập tức sẽ giảng bài, hóa ra học sinh đã đến đông đủ .
Mễ Châu thờ ơ cười, coi như không thấy những ánh mắt kia.
Mễ Trân chưa gặp qua tình huống như vậy bao giờ, không biết làm sao, khịt khịt mũi như chuẩn bị khóc lên.
Mễ Châu quơ quơ bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người, coi như an ủi, dẫn Mễ Trân tới hai chỗ ngồi cuối lớp.
“Ái chà! Tên ngốc với quỷ thích khóc tới học đường kìa!” – Một tiếng cười nhạo trầm thấp vang lên.
Nghe thấy thế, Mễ Châu quay đầu lại đánh giá, hóa ra là một đứa bé khoảng 6 tuổi đang che miệng cười, nháy mắt với mấy đứa trẻ bên cạnh để cùng nhau chế giễu các nàng.
Nàng nhận ra đó là thế tử Tiên Vu Chân của phủ Thất vương gia, nghe nói có quan hệ rất tốt với Thái tử Tiên Vu Tu.
Thế thì những câu nói kia, có lẽ là nghe từ phía Thái tử kia rồi!
Mễ Châu cũng không tức giận, chỉ cười híp mắt như cũ.
Đỡ tỷ tỷ Mễ Trân ngồi xong, chính mình cũng khéo léo ngồi xuống, rồi giống như lơ đãng thấp giọng hỏi lại: "Tên ngốc và quỷ thích khóc đang nói ai đó?"
"Tên ngốc và quỷ thích khóc đang nói ngươi đó!” – Tiên Vu Chân đáp.
“A! Đã biết!” – Mễ Châu vẫn híp mắt cười, ngừng một chút rồi lại thấp giọng nói: “Hóa ra tên ngốc và quỷ thích khóc đang nói với bản vương. Bản vương đã biết. Bản vương còn tưởng ngươi là vương thế tử Tiên Vu Chân của phủ Thất vương gia, không ngờ lại gọi là tên ngốc và quỷ thích khóc cơ đấy!”
He he, không ngờ mấy lời đấu võ mồm ở hiện đại có thể phát huy tác dụng ở nơi này.
“Ngươi!” – Tiên Vu Chân không chịu được, đứng dựng lên, trừng mắt với Mễ Châu.
Mễ Châu không tỏ ra sợ sệt, vẫn cười híp mắt như cũ.
Nàng sợ cái quỷ á!
Luận về thân phận địa vị, nàng là vương gia, mà tên nhóc này chỉ là vương thế tử, luận về lý lịch, cả đời trước với đời này của nàng, tốt xấu gì cũng có thể xưng tỷ muội với mẹ của cậu ta, đấu võ mồm không thắng đứa nhóc, thê thì nàng sống quá uổng phí rồi.
“Có chuyện gì? Chân thế tử? Phu tử đang dạy học, không được náo động!” – Khương Thú vỗ lên bàn gỗ, nghiêm túc nói.
Tiên Vu Chân hậm hực ngồi xuống.
Mấy lời kia, tuy âm thanh hơi nhỏ, nhưng đều lọt vào tai Thái tử Tiên Vu Tu, thừa dịp Thái phó đang đắc ý đọc thi thư, liền quay đầu đánh giá Mễ Châu.
Mới ba năm không gặp, lúc trước vừa đụng tới cậu liền to mồm “oa oa” lên, giờ bỗng nhiên cãi lại, đã thế lại còn rất xinh đẹp!
Trong mắt Thái tử mới 8, 9 tuổi nhưng đã sớm trưởng thành, mỗi một động tác đều mang theo chút uy nghiêm trời sinh.
Mễ Châu biết hăn đang quan sát nàng, nàng vẫn thờ ơ, cười híp mắt nhìn Thái phó, dường như nghe rất chăm chú, không biết Tiên Vu Tu đang quan sát nàng như vậy.
Cái gì mà uy nghiêm với cả trưởng thành sớm, bắt nạt mấy tên cùng tuổi với cậu còn được, muốn lập uy với nàng?
Nhưng mà, không có cửa đâu.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK