Sau 10 phút giải lao, trận đấu lại được tiếp tục. Thằng Quang đưa hai tay lên và cả đội tập trung thành một vòng tròn:
- Hiệp một tuy bị dẫn trước nhưng chúng ta đã làm rất tốt, đặc biệt là Minh. Vẫn còn sức chơi tiếp chứ? - Thằng Quang quay sang mỉm cười với hắn và nói tiếp:
- Chúng ta đang bị dẫn trước, thủ không phải là phương án hay nhưng hiện tại chưa thể tấn công được. Lực lượng phe ta mỏng hơn, cần đá chắc, giữ sức và chờ thời cơ. Mọi người hiểu không? Quyết thắng nhé.
- Quyết thắng. - Cả đội cùng đập lên tay đội trưởng và hô vang.
Hiệp hai, đội K.H30 được phát bóng trước. Sau thủ tục ban đầu, thằng Chiêu chủ động chuyền bóng về cho đồng đội, chuẩn bị bày thế trận phòng thủ như những gì họ đã làm trong hiệp một. Thế nhưng cả đội F.K16 chẳng buồn nhúc nhích, chúng không còn hung hăng lao lên tranh cướp bóng như trước. Có lẽ sau giờ giải lao, chúng được chỉ đạo thực hiện chiến thuật khác khi mà mọi bài tấn công đều bị thằng Minh bẻ gãy.
Khán giả trên sân bắt đầu la ó khi tất cả cầu thủ đều đứng bất động quan sát lẫn nhau. Tình thế ép buộc đội bị dẫn trước phải tấn công và thằng Minh biết được hắn nên làm gì:
- Sơn, chuyền bóng sang đây.
Vừa dứt lời, thằng Minh lao lên nhận đường chuyền từ đồng đội. Và như đã dự liệu từ trước điều này, số 2 và số 4 lập tức vây lấy hắn. Nhưng núi cao còn có núi cao hơn, mọi chuyện thật đúng như mong muốn, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên.
- Bum...Veeeeéooooo... Bốp.
Từ khoảng cách giữa sân, xác suất để đưa banh vào lưới là vô cùng nhỏ nhưng với hai đống thịt ở ngay trước mặt thì... Thằng số 2 bật ngửa ra sau, chứng tỏ lực banh rất căng. Trận đấu ngay lập tức bị hoãn để sơ cứu người bị thương. Thằng Minh trong vai người có lỗi, lập tức đỡ lấy nạn nhân, miệng liên tục xin lỗi. Hắn đã diễn rất tốt, không ai có thể trách được tình huống "vô ý" này.
Máu từ mũi thằng số 2 chảy ròng ròng, tuy còn tỉnh táo nhưng không thể thi đấu tiếp. Đội F.K16 phải có sự thay đổi người bắt buộc khiến đội hình bị xáo trộn, thật đúng như ý muốn của thằng Minh. Sau mấy phút bị gián đoạn, trận đấu lại được tiếp tục, số 4 treo bóng ngay phía trước cầu môn của thằng Huân. Số 3 và thằng Minh cùng nhảy lên tranh bóng. Có lẽ do cay cú muốn trả thù cho đồng đội, trong lúc rướn người, cùi chỏ thằng số 3 hất theo đà nhắm thằng vào be sườn của thằng Minh. Một pha đánh nguội rất hiểm và kín đáo khiến thằng Minh cau mày, tuy vậy hắn vẫn cố đánh đầu phá bóng ra ngoài.
- Muốn chơi hả? Được. - Thằng Minh rít qua kẽ răng, chỉ đủ cho số 3 có thể nghe thấy.
Thằng số 3 ra vẻ câng câng thách thức mà không hề biết hắn đã chọc giận một tay anh chị có máu mặt. Bước ngoặt của trận đấu chính là thời điểm này, trận đấu không còn xảy ra một chiều như hiệp 1. Cả hai đội thi đấu dè dặt và đều có những pha uy hiếp khung thành lẫn nhau. Với thể lực sung mãn và thần kinh vận động tốt, trải qua 30 phút thi đấu, Thằng Minh dẫn quen với cảm giác bóng. Hắn chưa thể đưa được bóng vào lưới nhưng đủ để vờn với thằng số 3.
- Vãi ra quần rồi hả? - Hắn châm chọc như vậy khi nhá banh hai lần mà không thèm sút khiến số 3 hụp người né.
- Còn non và xanh lắm. - Hắn đay nghiến như vậy trong một pha tranh chấp bóng thất bại của số 3.
Như giọt nước làm tràn ly, thằng số 3 đã lao vào chuồi ác ý khi nhắm vào mắt cá chân trong một pha lên bóng của thằng Minh. Hoàn toàn có thể tránh được nhưng hắn vẫn để chân thằng số 3 chạm vào trước khi bật nhẹ để giảm lực. Thuận theo đà ngã xuống, cùi chỏ hắn đã nhắm vào ngay giữa ức đối phương.
- May mắn đấy oắt, tí nữa thì theo thằng số 2 nhé.
Bị một phát đau thấu trời lại nghe giọng điệu khiêu khích khiến số 3 mất kiểm soát và điều gì tới cũng đã tới.
- Bốp. - Thằng Minh giả vờ ngã ra sau như thể quả đấm đó khiến hắn choáng váng.
....Thụp... thụp... thụp. - Liên tiếp sau đó là những cú đá nhắm vào bụng thằng Minh trước khi số 3 bị đồng đội hắn lôi ra.
Tay ôm lấy bụng, hắn lảo đảo đứng dậy nhưng kỳ thực đã vận lực vào tay đỡ lấy mấy đòn hiểm:
- Muốn đánh nhau hả?- Thằng Minh lao lên khi biết chắc là đồng đội đã giữ chặt lấy.
- DM,thằng chó. Nó cố ý sút vào mặt thằng Bảo. - Thằng số 3 tỏ ra hung hăng, vùng vằng muốn thoát ra.
- DKM, đéo thấy tao xin lỗi nó rồi hả?
- Xin lỗi CCC, muốn giở trò với tao hả thăng ch...
...Bốp - Chưa kịp nói xong thì một bạt tai cực mạnh khiến hắn á khẩu.
- Đủ rồi, Tuấn. Lôi nó ra khỏi sân cho tao.
- Xin lỗi anh chị, nó còn nhỏ, mong anh chị bỏ qua cho. - Thằng số 1 ra vẻ là đội trưởng uy quyền, ăn nói lịch sự và khá biết điều.
Màn kịch khép lại khi nam chính thứ hai lãnh thẻ đỏ rời sân. Theo luật sân bóng mini, đội chơi ít người hơn khi chịu bàn thua được phép bổ sung trước 2 phút quy định nhưng với đội hình chắp vá, thiếu 2 cầu thủ chủ lực, đành chịu thua ngược với tỷ số 2 - 3
O0o0O
- Mọi người lắng nghe Huân nói chút nào. Bây giờ đi uống nước nhé.
Đám con gái đang trò chuyện rôm rả liền im bặt. Phương còi nhỏng cổ lên hỏi lại:
- Vậy đi uống ở đâu?
- Vẫn chỗ mọi khi. - Thằng Huân trả lời.
- Thôi đi ông kẹ. Vẫn như mọi khi là thế nào? Hôm nay chúng ta thắng thì tại sao phải uống nước mía, chí ít cũng phải ngồi chỗ nào mát mẻ, tươm tất một chút chứ. Phải không mấy nàng?
Đám con gái bật cười khúc khích, có cô còn đưa ngón tay cái tán thưởng chứng tỏ đề tài mấy nàng đang nói chắc có liên quan.
- Thôi, nước nôi làm gì. Sẵn có dịp làm mấy cái lẩu luôn đi. Ra quán lẩu Hai Tế ngay đầu đường, ngon mà rẻ.
- Hết ý. Có thế mới ra dáng đội trưởng chứ. Vậy có cần lấy xe không, hay để đây luôn?
- Không cần đâu, gần đây mà. Với lại bãi để xe giữ đến 10h đêm. Mọi người phụ một tay dọn dẹp cho xong rồi cùng đi luôn.
Thằng Huân tức tốc lôi đội trưởng vào góc sân:
- Mày chơi bạo thế, có đủ tiền không đó?
- Tiền thì đủ, chưa kể số tiền thắng trận vừa rồi. Chừng này người chừng bốn cái lẩu là hết, bia thì một két, nước ngọt đáng bao nhiêu. Cùng lắm hết 500Kai là cùng.
- Đào đâu ra 500kai, tiền thắng một trận có 100kai thôi ba.
- Đã nói mọi chuyện để tao lo, lâu lâu mời bạn bè một bữa có đáng bao nhiêu. Làm gì mà xoắn lên thế. Thôi ra xếp đồ cho nhanh để còn đi nữa.
Từng thành viên trong lớp K.H30 mỗi người một việc, đứa thì xách theo hộp y tế, người thì gom rác vào bao, mấy thằng con trai khệ nệ vác thùng nước đá, khăn bông, trang phục thi đấu, mấy món đồ linh tinh tạo tiếng động để cổ vũ... đủ thứ cả. Dọn dẹp xong xuôi, cả đám rồng rắn kéo nhau qua quán lẩu Hai Tế bằng cửa phụ bên hông nhà thi đấu.
- Đứng lại. - Một đám khoảng hơn chục người bao vây ngay cổng ra, thằng đứng đầu tay cầm ống tuýp ra lệnh với giọng thách thức.
Không quá khó để nhận ra thằng Tuấn - số 3 của đội F.K16 đứng đầu, cạnh hắn là thanh niên vạm vỡ, mũi xỏ khuyên, mặc áo cộc vai để hở ra hình xăm con beo trên cánh tay phải.
- Thằng kia, ra đây. - Thanh niên lạ mặt chỉ vào thằng Minh và ra lệnh.
Thằng Minh bật cười, không ngờ có ngày hắn lại bị một tên giang hồ vô danh nhãi nhép ra lệnh. Dùng ngón trỏ lướt qua cánh mũi một lượt - thói quen thường thấy mỗi khi hắn cảm thấy khoái chí, thằng Minh bước ra trước:
- Mày muốn gì?
Thằng thanh niên không nói gì, hắn đột ngột ra tay. Cái ống tuýp khoảng 0.8m trong tay hắn vung lên nhắm vào đầu thằng Minh kèm theo tiếng rú sợ hãi của mấy cô gái đứng sau.
Không chớp mắt, người chẳng buồn lay động., thằng Minh đơn giản là đưa cánh tay phải lên bắt gọn ống tuýp đang bay đến, dễ dành như chụp một món đồ treo trước mặt vậy. Không từ nào có thể diễn tả sự kinh ngạc của tay thanh niên lạ mặt khi đó, hắn chỉ kịp thốt ra một tiếng "hự" yếu ớt và gục xuống trước khi hiểu điều gì đã xảy ra. Rút cánh tay trái ra khỏi bụng đống thịt ngay trước mặt, thằng Minh thì thầm với giọng bằng hơi gió, khàn khàn:
- Còn-ai-nữa-không?
Đánh rắn, dập đầu. Đám đồ đệ phía sau đứng chết trân, sợ đến cực độ, tay chân run rẩy đứng còn không vững, giống như bầy khỉ trước một chúa tể sơn lâm đang nổi giận.
- Gọi đại ca chúng mày ra đây - Thằng Minh đạp đống thịt bật ngửa ra sau và bật cười.
Sát khí khủng khiếp ớn lạnh sống lưng bỗng nhiên biến mất, đám giang hồ vặt vãnh bắt đầu có cảm giác trở lại.
- DM, mày nhớ đấy. Ngon thì đứng đấy, anh em tao thề chém nát xác mày.
Đám miệng hùm gan sứa chỉ dám mở miệng chửi đổng mấy câu rồi ôm lấy thằng đại ca, leo lên xe chạy mất tích. Đám kia vừa đi khỏi, thằng Minh quay lại nói với mấy đứa bạn học, giọng hắn đã trở lại bình thường, trầm và ôn hòa:
- Đi thôi nào, mọi người.
Chẳng ai hưởng ứng theo lời của hắn, tất cả chỉ biết há hốc mồm đứng nhìn. Đám con trai lớp K.H30 đa phần là kiểu thư sinh trói gà không chặt, đá banh còn không nổi nói chi đến đánh nhau. Đám giang hồ nhãi nhép chỉ hù dọa mấy câu là sợ mất mật, có gì trên người cũng đưa hết. Thế mà thằng đứng trước mặt họ chỉ một đòn đã khiến đám du côn đó bỏ chạy té khói, thử hỏi ai mà không khiếp.
- Thôi, mọi người đi ăn vui vẻ nhé, Trang có việc cần về trước.
- Trang về hả, cho Phương về chung với.
- Thôi vậy mình cũng về luôn, chào mọi người nhé.
Chỉ trong phút chốc, quá nửa số người kiếm cớ thoái thác để về trước.
- Mọi người ở lại đi, bọn chúng nói sẽ quay lại nữa. - Thằng Minh hét lên như vậy nhưng không có ai nghe theo. Họ đang sợ một phần vì hắn. Thằng Mình (Mình sửa thành Minh, mà đoạn này phải nói thằng Minh quay về phía mới đủ ý) về phía Thục Quyên lẫn trong đám đông, với ánh mắt lạ lẫm, như thể đang cầu cứu. Dường như giữa hai người có luồng thần giao cách cảm, thằng Minh không cần phải nói bất kỳ điều gì, Thục Quyên hiểu việc cô nên làm:
- Mọi người dừng lại một chút nghe Quyên nói. Ra về bây giờ nguy hiểm lắm, tụi nó quay lại thì biết làm sao. Anh Minh học võ từ nhỏ, ít nhất có thể bảo vệ được các bạn. Ở đây đông người, chúng không dám làm càn đâu.
- Mọi người xin hãy đừng đi. Có thể bọn chúng vẫn còn quanh quẩn đâu đây. Bị chúng bắt lẻ sẽ rất nguy hiểm. Chúng ta đông người vẫn an toàn hơn,
- Minh nói đúng đó. Mọi người ở lại vẫn an toàn hơn. - Thằng Quang lên tiếng động viên tinh thần.
- Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ? - Thùy Linh lên tiếng.
- Vào quán Hai Tế đi, dù sao trong quán cũng có bảo vệ. Chúng không dám manh động. - Thằng Minh đưa ra đề nghị được mọi người chấp thuận, cả đám kéo nhau vào quán nhậu Hai Tế.
O0o0O
Trong lúc đó, tại một địa điểm không xa.
- Đại ca, có chuyện lớn rồi. - Một thằng du đãng trong đám vừa đánh nhau với thằng Minh đứng khúm núm trước bàn Xì Tố lớn nhất trong sòng bài.
- Việc gì, nói? - Tay đại ca không rời mắt khỏi bàn bài. Cổ hắn đeo sợi xích vàng nặng phải đến cả cây, đầu để trọc, trên gáy xăm hình con tốt màu đỏ như máu.
- Có thằng dám đến địa bàn của ta quậy, đánh anh Trần beo phải cấp cứu trên bệnh viện. - Thằng du đãng ghé tai đại ca hắn thì thầm:
- DM, có mỗi chuyện vặt vãnh đó cũng đến phiền tao hả? Có một thằng thì gọi anh em chém CCDM nó đi. Tẩy, theo. - Thằng đại ca đẩy chồng phỉnh ra trước mặt.
- Nhưng...nhưng thằng này mạnh lắm, chỉ một đấm đã đánh bất tỉnh anh Trần. Nó còn thách đại ca ra mặt nữa.
- Cái gì? - Thằng đại ca nện rầm xuống bàn.
- Tôi đi có chuyện chút sẽ quay lại. - Hắn mặc áo khoác vào, thẩy tờ danh thiếp lên đống phỉnh và bỏ đi.
-Thằng đó giờ đang ở đâu? Tập hợp đầy đủ anh em chưa?
- Dạ, em đã cử người canh chừng. Nó còn ở đó như thách thức băng của ta. Anh em khu Bình Tây, Bình Nam, Chùa Đậu đang đứng chờ đại ca ngoài kia.
- Được, tao muốn biết thằng ChCh đó ăn gan hùm hay thần thánh phương nào, dám cả gan như vậy.
O0o0O
Trở lại với đám thằng Minh ở quán Hai Tế
- Kìa mọi người, cầm đũa lên đi chứ. - Thằng Minh đưa cốc bia lên cao, khấy động bầu không khí ảm đạm.
Không ai còn tâm trạng để mà ăn uống nữa, khuôn mặt ai cũng hằn lên vẻ lo sợ. Thằng Minh đang định nói tiếp thì hàng loạt tiếng motor gầm tú phía ngoài khiến hắn khựng lại:
- Xin lỗi, Minh có chuyện gấp phải ra ngoài giải quyết. Mọi người ngồi ở đây, đừng đi đâu.
- Minh, cho tao theo với - Thằng Quang đột ngột đứng dậy.
- Cả tao nữa. - Thằng Huân cũng vậy.
- Không cần đâu, hai người ngồi ở đây đi. - Thằng Minh lắc đầu quay người bỏ đi.
- Thêm người thêm sức, sợ gì chúng nó. - Thằng Quang đẩy ghế chạy theo. Thằng Huân, thằng Sơn, thằng Chiêu và mấy đứa con trai nữa cũng làm vậy.
- Đã nói là mọi người ở lại đây đi. - Thằng Minh lập lại lần nữa, giọng đanh thép hơn.
- Nam nhi đụng chuyện chỉ biết chạy trốn thì còn ra thể thống gì nữa. Tao muốn đánh nhau với chúng nó.
Bốp - Hắn không hề nể nang, đấm một phát vào mặt khiến thằng Quang bật ngửa ra sau.
- Đúng là nam nhi thì không được hèn nhát nhưng một cú đấm nhẹ như vậy. Mày còn không né được ra ngoài đó chỉ có đường chết, hiểu không? Tụi mày đánh nhau bị đuổi học thì làm sao, hả? - Thằng Minh xoay người bỏ đi trong lúc đám bạn vẫn đang còn choáng váng với hành động vừa rồi của hắn.
- Tiền thanh toán. - Hắn vứt xấp tiền cho lễ tân trước khi vọt ra ngoài cổng.