- Đại ca, là thằng đó. - Một tên lâu la chỉ điểm.
Hùng sư - biệt hiệu của tên đầu lĩnh, quan sát thằng Minh rất cẩn thận. Vẻ ngạo nghễ trên khuôn mặt kẻ đối diện khiến hắn không dám coi thường. Đám đàn em chỉ chờ một lời nói của đại ca là lao vào hội đồng.
- Tao là Hùng, quản lý khu này. Mày là người băng nào? - Hắn hất hàm hỏi thằng Minh
Thấy có chuyện, người dân hiếu kỳ quanh đó cũng đổ ra hóng hớt. Mỗi hành động dù là nhỏ nhất của hắn đều được hàng trăm cặp mắt theo dõi. Thằng Minh không trả lời, hắn dùng ngón trỏ vuốt ngang cánh mũi, che đi khóe miệng đang nhếch lên. Và hắn đã làm một điều mà chẳng ai ngờ tới...quay lưng bỏ chạy. Với động tác nhanh và dứt khoát, hai tên lâu la văng khỏi chiếc motor khi chưa kịp hiểu điều gì xảy ra. Vòng vây bị phá chỉ trong chớp mắt.
- Khốn kiếp, đuổi theo. - Hùng sư gào lên.
Lúc này trời đã về chiều, lượng xe vào giờ cao điểm cộng thêm đám người hiếu kỳ đứng lại quan sát khiến giao thông bị tê liệt. Để tránh dòng xe đang dồn ứ thành một cục, thằng Minh lách vào con hẻm bên hông tiệm Internet. Đám giang hồ lập tức bỏ xe đuổi theo, tiếng la hét huyên náo cả một vùng.
Quận Hồng Đức được coi là nội thành nhưng từ xưa đã là nơi ở của dân lao động nghèo và các thành phần tạm trú không có hộ khẩu chính thống. Đất chật mà người lại đông nên nhà cửa xây san sát, các hẻm, ngách đan xen chằng chịt giữa khu dân cư như một mê lộ. Già trẻ, trai gái, con nít, người lớn trong khu vực này thấy có chuyện là đổ ra xem. Thái độ của họ khá dửng dưng như thể chuyện này xảy ra như cơm bữa, mà có lẽ như vậy thật. Thằng Minh chạy vụt qua, họ rướn cổ nhìn theo. Đám giang hồ xách hàng đuổi tới, họ ngoái đầu nhìn đám hỗn loạn đó chạy qua như thể đứng quan sát cuộc đua xe đạp. Cảnh náo nhiệt qua đi, họ trao đổi với nhau vài câu ra điều đắc ý, sau đó lũ lượt kéo nhau vào nhà, như chưa hề có điều gì xảy ra!
Đang bị đuổi theo sát nút nhưng thằng Minh vẫn nhận ra thái độ của người dân xung quanh. Chân mày hắn cau lại, ra vẻ không được hài lòng. Vỗn dĩ, hắn định dạy cho đám giang hồ nhãi nhép này chút bài học, sau này không đụng đến đám bạn trên lớp. Nhưng hoàn cảnh lúc này khiến hắn có ý định khác. Thò tay vào trong túi áo, hắn lấy ra huy hiệu hình con đại bàng của Thiên Vũ, vật bình thường vẫn đeo trên ngực mỗi thành viên trong hội. Bấm vào nút đỏ phía sau chiếc huy hiệu hai lần, đôi mắt con đại bàng chuyển sang màu xanh, mức khẩn cấp 2 thường dùng để triệu tập thành viên. Tất cả thành viên Thiên Vũ trong bán kính 5km - phạm vi phát sóng của huy hiệu, ngoại trừ trường hợp đang thực hiện nhiệm vụ tối mật, còn lại tất cả phải tập trung về tín hiệu triệu tập khẩn cấp ngay lập tức.
Các thành viên của Thiên Vũ hội quy tụ tại đây không phải là ý hay, hắn cần một vị trí cao để xác định phương hướng. Phốc một tiếng, thằng Minh đã đứng vắt vẻo trên bức tường cao tầm hai mét, tay giữ chặt hàng rào thép bên trên.
- Á, trộm... - Tiếng kêu thất thanh của một phụ nữ không làm hắn chú ý đến.
- Huỵch... - Hắn thu người lấy đà nhảy vọt qua lan can nhà đối diện. Gia chủ còn chưa kịp phản ứng, hắn đã leo lên tận sân thượng nhà người ta. Ngó nghiêng một lúc, hắn quan sát thấy khu cao ốc đang xây dựng cách đó chừng 500m. Khoảng cách lúc này chẳng khác đường chim bay với cao thủ môn Parkour ( thể thao đường phố ) như hắn.
O0o0O
- Anh là ai...- Hai nhân viên bảo vệ lập tức lao đến khi có người vượt qua tấm bảng " không phận sự cấm vào". Thằng Minh rút ra khẩu súng ngắn, rít lên một tiếng duy nhất:
- Biến.
Hai viên bảo vệ lùi lại, tỏ vẻ hoài nghi nhưng khi chạm vào ánh mắt sắc lạnh của hắn. Họ dường như nhận thấy có luồng điện chạy dọc sống lưng. Không ai bảo ai, cả hai co giò bỏ chạy mất dạng. Trời đã sập tối, đâu đó chỉ còn vài tốp công nhân thu dọn thiết bị vật tư, họ chỉ quan tâm vào công việc, chẳng ai để ý một thanh niên trẻ bước vào trong tòa nhà. Nhưng chỉ một lát sau, cả công trường bị bao vây bởi cả đạo quân hùng hậu khiến họ không thể không chú ý. Bỏ dở công việc đang làm, những công nhân xây dựng ngơ ngác nhìn đám người lạ bỗng dưng xuất hiện. Chẳng nói lời nào, đám giang hồ động chân động tay túi bụi khiến họ tối tăm mặt mũi và bị đuổi ra ngoài kèm lời hăm dọa:
- Khôn hồn ngậm miệng lại. Cút.
Nhắc lại chuyện của đám Hùng Sư. Chúng không có khả năng phi trên nóc nhà như thằng Minh nên chỉ lần mò theo dấu mà tìm đến đây. Khi đến nơi, cả đám rất ngạc nhiên khi giang hồ quanh khu vực tập trung về một điểm.
- Đại ca. - Thằng Hùng sư khom người hành lễ trước Tài chột - trùm băng Mã Tài, cũng là sếp của hắn. Tên trùm chỉ ừ một tiếng xác nhận hiện diện của tên đàn em, chứ nào biết hắn đã gây nên tội tày đình. Sếp sòng không lên tiếng, thằng Hùng sư cũng chẳng dám ho he, y chỉ lấy làm lạ khi bên cạnh sếp là Khải ma - đối thủ lâu nay của băng Mã Tài. Đám đàn em trong băng Khải ma không có ý gây chiến, chúng đang trông ngóng tình hình bên trong tòa nhà.
Chợt có lệnh từ bên trong truyền ra, tất cả giang hồ trong khu vực lũ lượt kéo lên tầng hai. Khi nhận ra kẻ duy nhất được ngồi, tim của hắn và đám đàn em phía sau suýt bay khỏi lồng ngực. Năm người đứng gần nhất quỳ xuống hô vang:
- Tướng quân.
Đám thuộc hạ lâu la, các băng nhóm trong khu vực lập tức quỳ theo, cả biển người cùng hướng về phía nhân vật đang ngồi với lòng tôn kính. Kẻ đó không ai khác, chính là Trần Quang Minh. Không còn vẻ thân thiện như thường ngày, nụ cười ác hiểm cùng ánh mắt lạnh tanh khiên (khiên sửa thành khiến) bầu không khí quanh hắn dường như u ám, lạnh lẽo phần nào.
- Quận Hồng Đức? Ai quản lý? - Giọng hắn đều đều, vô cảm nhưng đủ khiến những kẻ vừa được nhắc tới có cảm giác tử thần gọi tên.
- Tướng quân, là thuộc hạ. - Một trong năm kẻ quỳ gần nhất run rẩy đáp.
Thằng Minh quét ánh mắt xuống kẻ tội nghiệp run lẩy bẩy, hắn đứng dậy bước đến gần.
- Huỵch...cốp... - Nguyên gót giày thằng Minh đạp lên gáy tên thuộc hạ, hắn dồn lực xuống chân, từ từ xoay qua trái rồi phải, cứ thế. Máu từ dưới gót giày hắn chảy ra thành vũng, tên thuộc hạ không phát ra bất kỳ tiếng nào, dù chỉ là rên khẽ.
- Thắng được nhiều chưa? - Vẫn là giọng khàn khàn rít qua kẽ răng của hắn khiến ai cũng ớn lạnh.
Hai tên thuộc hạ quỳ ngay bên phải run lên.
- Rầm, rầm...- Những ngón tay dập nát, tóe máu đang run rẩy vì mất đi cảm giác.
- Phải chăng mọi chuyện đều ổn, đều tốt đẹp như những bản báo cáo chúng mày đều đặn gửi lên. Phải vậy không?
Thằng Minh quét mắt một lượt xung quanh, đám lâu la sợ đến mức không dám thở mạnh. Đây là nhân vật quyền lực đến dường nào có thể khiến đại ca của chúng khiếp sợ như vậy.
Cơ cấu tổ chức của Thiên Vũ hội rất đặc biệt bao gồm phần nổi và phần chìm. Những lãnh đạo tối cao trong giới anh chị chính là phần nổi của hội, chúng gia nhập vào hội khi đã "thành danh", tức là có số má lớn trong giang hồ. Khi đã là người trong một nhà công việc làm ăn của chúng không còn bị cản trở, không lo cảnh sát sờ gáy. Đổi lại, tất cả phải tuân theo luật của Thiên Vũ hội. Trước đây từng có những hành vi chống đối hoặc không muốn gia nhập, kết quả là những cuộc thanh trừng đẫm máu không chỉ mỗi kẻ chống đối mà gia đình, người thân đều được liệt kê trong hồ sơ mất tích của cảnh sát. Không ai có thể tìm được xác của những kẻ bị chôn sống trong khối bê tông lỏng và chìm sâu mãi mãi dưới lòng đại dương. Phần chìm của Thiên Vũ hội bao gồm những thành viên cốt cán ưu tú, dưới vỏ bọc những doanh nhân thành đạt, chi phối cả nền kinh tế. Từ sau thế chiến thứ hai, giới chóp bu Hỏa Châu đã nhờ cậy vào tiềm lực của thế giới ngầm nhằm nhanh chóng khôi phục nền kinh tế, đành phải nhắm mắt làm ngơ. Đổi lại Thiên Vũ ra 10 điều luật, dùng bạo lực để trấn áp bạo lực, đảm bảo an sinh xã hội nhằm mị dân. Tuy nhiên, đạo luật ở trên đưa ra có được phía dưới chấp hành nghiêm chỉnh hay không còn tùy thuộc vào các cấp quản lý và lần này thằng Minh đang muốn chấn chỉnh lại.
Năm tên quỳ xuống đầu tiên là những thành viên Thiên Vũ hội, vì thế chúng mới biết danh tính thật sự của thằng Minh. Mỗi tên cai quản một địa bàn riêng và tuân theo điều 2 điều trong 10 điều luật:
Điều thứ 8: Cấm tàn sát lẫn nhau giữa các thành viên.
Điều thứ 10 : Cấm sử dụng danh nghĩa của Hội nhằm thực hiện hành vi, vi phạm pháp luật.
Cả hai điều luật đều thể hiện bao quát một khái niệm khá mơ hồ, không thể kiểm soát được tất cả đám lâu la hạng bét. Khó tránh khỏi trường hợp chó cậy chủ, ngang nhiên làm càn vì không ai dám đụng đến chúng.
Bất chợt, huy hiệu trên ngực thằng Minh rung lên, đôi mắt đại bàng chuyển sang màu đỏ, cấp cao nhất do chính hội chủ triệu tập. Hắn điếng người khi điện thoại chuyển sang chế độ chờ từ bao giờ. Trên màn hình hiện lên hàng chục cuộc gọi nhỡ, tất cả do đội X10 gọi đến. Qua hệ thông định vị, tín hiệu khẩn cấp xuất phát từ bệnh viện Thiên Vũ. Không chần chừ lấy một giây, hắn bỏ đi mà không để lại bất kỳ mệnh lệnh nào khiến đám lâu la chỉ biết ngơ ngác nhìn nhau.
- Lập tức điều trực thăng tới vị trí của tôi. - Thằng Minh hét vào điện thoại.
Có lẽ thằng Long rơi vào tình huống đặc biệt nghiêm trọng nên hội chủ mới quyết định triệu tập cuộc họp bất thường giữa các lãnh đạo cao cấp của tổ chức. Tộc trưởng của bốn gia tộc trung thần hiện đang nắm giữ Tây Vũ, Nam Vũ, Bắc Vũ, Đông Vũ phải lập tức có mặt.
O0o0O
Khoảng 15 phút sau, tại bệnh viện Thiên Vũ.
- Hội chủ. - Thằng Minh quỳ xuống giống y cái cách năm tên thuộc hạ ban nãy đã làm.
- Được rồi, đứng dậy đi. - Vũ Thành Công nói với giọng trầm, vô cảm. Ông ta ngồi bất động, bàn họp đang còn trống rất nhiều chỗ, như đang chờ đợi ai đó. Bên cạnh là Lưu Lỷ Xung, nhân vật giữ vị trí số hai trong Thiên Vũ hội. Thằng Minh ngồi về phía tay phải ông ta, cách một ghế, đó là vị trí thằng Long.
- Người của chúng ta bao giờ thì tới nơi. - Ông Vũ Thành Công có vẻ lo lắng khi hỏi Lưu tổng quản.
- Hiện Tây Vũ gặp chút rắc rối nhỏ có thể sẽ đến muộn. Đông Vũ, Bắc Vũ, Nam Vũ, đều đang trên đường đến đây bằng phi cơ riêng. Khoảng 30 phút nữa, họ sẽ có mặt.
- Vậy thì tốt. - Ông Thành Công gật gù và quay sang nói chuyện với thằng Minh:
- Lúc đến đây, anh đã gặp qua thằng Long chưa?
- Thưa hội chủ, thuộc hạ nhận được lệnh lập tức có mặt ở đây nên chưa ghé qua. Trên đường đi, thuộc hạ có biết đôi chút thông tin về tình trạng thiếu chủ.
- Thằng Long đã tỉnh lại nhưng vụ tai nạn vừa qua ảnh hưởng ít nhiều đến trí nhớ. Hiện tại, nó không còn nhận ra cả ta nữa. Điều này có thể ảnh hưởng rất lớn đến tương lai của hội.
Thằng Minh đã lường trước có điều không may nhưng không ngờ mọi chuyện lại nghiêm trọng đến vậy. Trong lúc rối rắm như vậy, hắn quên mất một nhân vật khác cũng đang rất sốt ruột. Thục Quyên và đám bạn của cô vẫn ngồi ở quán Hai Tế từ khi thằng Minh bỏ ra ngoài đến giờ. Mấy lần gọi điện cho hắn, máy đều bận. Thằng Quang đã thử liên lạc với cảnh sát mà mãi chẳng thấy họ đến. Mấy thằng con trai vài lần định ra ngoài thám thính nhưng đám bạn con Quyên giữ lại. Thành ra cả đám chỉ biết ngồi chờ và cầu nguyện.