Lương tâm người thầy thuốc
13 giờ, 3 phút, ngày 13, tháng 10, năm 2008.
Chiếc trực thăng GE037 đặc dụng trong quân sự được bệnh viện Thiên Vũ sử dụng trong những trường hợp đặc biệt. Với tải trọng khủng khiếp, chiếc GE037 được ví như phòng cấp cứu giữa trời xanh.
- Báo cáo sếp, bệnh viện Vì Dân nói họ không có bãi đáp trực thăng và hướng dẫn chúng ta đến bãi cỏ Vườn Nhái cách đấy hai cây số.
Thằng Minh dùng ống nhòm quan sát khuôn viên bệnh viện bên dưới. Hắn chỉ vào vườn hoa trung tâm và nói:
- Chú mày có thấy vườn hoa hình lục giác kia không? Hạ cánh xuống đó cho anh.
- Quanh đó không có vật cản, có thể hạ cánh được nhưng bên dưới có nhiều người qua lại, e rằng.
- Lập tức thông báo cho những người bên dưới biết, chúng ta sẽ hạ cánh xuống vườn hoa trung tâm.
Ra lệnh xong, thằng Minh liền tháo dây an toàn, bước ra khỏi buồng lái và lắc đầu ra hiệu cho hai tên cận vệ đi theo. Chiếc trực thăng chỉ còn cách mặt đất chừng 10 mét thì khoang bên dưới mở ra, một sợi dây cáp được thòng xuống. Lần lượt, một, hai, rồi ba cái bóng màu trắng trượt xuống, nhẹ nhàng tiếp đất, rất thành thạo và chuyên nghiệp. Ngay lập tức ba chiếc bóng đó tỏa ra giải tán đám đông hiếu kỳ bên dưới. Giọng thằng Minh to và rõ khi được tăng âm bởi loa bé xíu cài trên ngực:
- Mọi người chú ý, chú ý, đây là buổi diễn tập tình trạng khẩn cấp. Để đảm bảo an toàn xin giữ khoảng cách 15 mét. Mọi người chú ý, chú ý…
Hai tên cận vệ thật cẩn thận dìu những người già và thương tật ra khỏi vùng ảnh hưởng của sức ép dưới cánh quạt trực thăng. Chúng nhanh chóng căng dây cắm biển báo, tạo được một khoảng trống an toàn để hạ cánh. Viên phi công với kỹ thuật điêu luyện, điều khiển chiếc trực thăng vừa vặn đáp xuống bồn hoa trung tâm. Đội ngũ y bác sĩ bệnh viện Thiên Vũ không để chậm trễ một giây. Cánh cửa trên trực thăng vừa hạ xuống, chiếc băng ca cùng hơn chục người mở hết tốc lực lao về phía cửa ngoài bệnh viện. Lúc này đội ngũ y bác sĩ bệnh viện Vì Dân, dẫn đầu là giáo sư Trịnh Thanh Tùng, đã đợi sẵn ngay trước tiền sảnh. Trước bao cặp mắt của bệnh nhân, họ tươi cười đón tiếp những đồng nghiệp từ xa đến nhưng tinh ý một chút sẽ nhận ra thái độ miễn cưỡng trong từng lời nói và cử chỉ.
Dọc các hành lang, người nhà bệnh nhân tự giác dạt qua hai bên cho đội ngũ y bác sĩ đang chạy đua với thời gian. Họ chỉ trỏ bàn tán với nhau khi đám người này lướt qua. Có lẽ, cả đời họ chưa bao giờ được thấy đội ngũ y bác sĩ nào hoàn mỹ như vậy. Hình thức đi cùng với kỹ thuật chuyên môn luôn là tiêu chí bắt buộc nếu muốn làm việc tại bệnh viện Thiên Vũ. Chưa nói đến y phục họ đang mặc, đều là hàng cao cấp, ngực trái thêu hình con đại bàng tung cánh màu đỏ bằng thủ công rất tinh xảo. Nhưng điều kỳ lạ nhất ở đây là y phục của họ tuyệt nhiên không có một chút cáu bẩn nào, trắng tinh phẳng phiu như thể nó được cất quá lâu trong tủ áo vậy.
- Thục Quyên, dậy đi cháu.
Cô ta giật mình tỉnh giấc, đôi mắt sưng đỏ, có lẽ do khóc suốt đêm qua.
- Ủa…dạ, chào bác sĩ. Những người này…
Mắt cô ta nhòe đi do gối quá lâu trên cánh tay, chỉ thấy lờ mờ đám người mặc đồ trắng đứng vây quanh giường ông Nam. Nếu không nhận ra giọng nói ấm ám quen thuộc, có lẽ Thục Quyên đã thét lên, sợ những bóng ma này đến để đưa cha cô đi.
- Cháu đừng sợ, những người này đến để đưa cha cháu đi.
Nhưng đó lại là điều cô ta sợ nhất…
- Là… là sao bác sĩ? – Giọng Thục Quyên lạc đi, cô ta liếc nhìn đồng hồ ở cuối phòng. 13 giờ 15, còn chưa đến giờ.
- Vẫn còn sớm mà, chẳng lẽ…
- Chúng tôi đến để chuyển cha cô đến nơi có điều kiện chăm sóc tốt hơn. – Một thanh niên trẻ đột ngột lên tiếng ngắt ngang lời nói cô ta.
Thục Quyên liền quay về phía giọng nói vừa phát ra. Mắt cô ta chưa nhìn được rõ nhưng vẫn nhận ra đó là một bác sĩ trẻ. Người này gây cho cô ta ấn tượng đã gặp ở đâu đó rồi, trong hoàn cảnh hoàn toàn khác. Thấy cô ta lúng túng như gà mắc tóc, tên bác sĩ trẻ lại nói tiếp:
- Chúng tôi là người của bệnh viện Thiên Vũ, đến đây để chuyển cha cô qua chỗ chúng tôi. Nơi có điều kiện tốt hơn ở đây rất nhiều.
Sau vài giây choáng ngợp, Thục Quyên đã tìm lại được ý thức và nhận ra điều phi lý ở đây.
- Có thật là các anh không có ý đồ gì khác. Tôi nhớ đâu có quen biết ai tại bệnh viện Thiên Vũ. Tại sao các anh lại muốn giúp đỡ cha con tôi.
- Quyên ah, cháu để cho bác. – Bác sĩ Tùng lên tiếng và bước lên phía trước tên kia.
- Anh nghe rõ rồi chứ. Nếu như người nhà bệnh nhân không đồng ý. Cho-dù-các-anh-là-ai-đi-chăng-nữa-cũng-đừng-mong-đem-bệnh-nhân-của-chúng-tôi-đi. - Giọng bác sĩ Tùng lên cao một cách bất thường, rõ ràng từng câu từng chữ một.
Tên bác sĩ trẻ bật cười:
- Các người đừng có diễn kịch trước mặt tôi. ( Hắn liếc nhìn ông Nam ) Với tình trạng của bệnh nhân lúc này, tôi đoán chắc không thể nào cầm cự quá 6 tháng nữa nếu không được thay thận mới. Nếu không chuyển sang chỗ của chúng tôi ( Hắn liếc nhìn Thục Quyên ) cô còn lựa chọn nào khác?
Bầu không khí trở nên căng thằng khi mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Thục Quyên. Sau bao năm tháng lăn lộn khổ cực, cô đã không còn tin vào phép màu trong những câu chuyện cổ tích. Càng không tin vào tình thương của những người họ hàng máu mủ, họ xem cô như rác rưởi không xứng tồn tại trên cõi đời, bỏ mặc cha mẹ cô chỉ vì họ đã không nghe lời gia đình. Giờ bỗng nhiên có một người xa lạ xuất hiện nói sẽ giúp đỡ không điều kiện, khó tin lắm chứ. Nhưng liệu thời gian có cho phép cô suy nghĩ quá lâu. Thục Quyên bị giằng xé giữa hai lựa chọn, cuối cùng…
- Được tôi chấp nhận, nhưng anh có đảm bảo là các anh sẽ chữa trị cho ba tôi.
- Tốt. - Tên bác sĩ trẻ liền ra hiệu cho đám nhân viên bắt đầu công việc của họ. Sau đó, hắn đặt bàn tay lên ngực, ngay bên trên biểu tượng con đại bàng. Hắn nhìn thẳng vào mắt Thục Quyên mà nói:
- Việc chúng tôi có mặt ở đây, chính là sự bảo đảm.
Chợt có bàn tay kéo Thục Quyên lùi lại, giọng bác sĩ Nhân rì rầm:
- Tại sao cháu lại quyết định vội vàng như vậy. Ta cũng không biết rõ những người tại bệnh viện Thiên Vũ, nhưng họ không phải là những người bình thường như chúng ta, nguy hiểm lắm.
- Cháu đâu còn lựa chọn nào khác nữa đâu.( Giọng Thục Quyên trầm xuống ). Nếu có thể cứu sống được ba cháu, miễn là không có lỗi với lương tâm, cháu nhất định phải làm.
Giọng nói cùng ánh mắt kiên định của cô gái chỉ đáng tuổi con cháu khiến vị bác sĩ già cảm thấy hổ thẹn. Ông đã sống hơn nửa đời người, công tác hơn 30 năm trong ngành y tế. Nhưng chính cô gái này đã dạy lại cho ông nhiệm vụ thiêng liêng nhất của người thầy thuốc. Mắt ông bỗng mờ đi, từ từ…từ từ… hai giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt in hằn những nếp thời gian. Những hoài bão khát khao được cứu chữa người bệnh của chàng trai mới bước chân vào giảng đường cũng như giọt nước mắt ấy, căng tràn, nhiệt huyết. Nhưng nó phải vượt qua bao nếp nhăn của cuộc đời, của bao lo toan tính toán, của bao trăn trở khi đứng trước lựa chọn cứu ai bỏ ai. Đến khi chạm cằm - nơi tận cùng, giọt nước căng tràn nhiệt huyết thủa ban đầu đã vơi đi quá nhiều. Ngập ngừng lơ lửng, nó không thể buông mình rơi xuống được. Khi đó, liệu có thể nhắm mắt xuôi tay mà không hề vướng bận hay day rứt điều gì…
- Quyên ah, cảm ơn cháu…
Ông ấy đã khóc, không giống những lần bất lực nhìn bệnh nhân qua đời, không giống những lần cắn rứt lương tâm, cứu được nhưng không thể cứu. Lần này, ông khóc vì chính ông, vì những hoài bão ước mơ mãi còn giang dở. Trưởng khoa ngoại bệnh viện danh tiếng nhất nhì khu vực như ông, được mọi người ca tụng là lương y tận tâm hết lòng vì công việc. Nhưng đã bao lần ông nhắm mắt làm ngơ, thấy chết mà không cứu. Chỉ vì lý do bỏ một người để cứu nhiều người khác là có quyền định đoạt mạng sống kẻ khác sao? Là một lương y hay là tên đồ tể khoác trên người chiếc áo bluse. Có lẽ phải đến lúc như giọt nước kia, bấu víu hay buông mình rơi vào khoảng hư vô, mỗi người trong chúng ta sẽ có câu trả lời cho những gì đã làm. Khi sinh ra, chúng ta khóc còn mọi người cười. Đến khi chết đi, chúng ta hãy cười và để cho mọi người khóc
O0o0O
- Cô ngậm viên thuốc này sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.
Thằng Minh lấy ra một viên thuốc màu trắng, to cỡ viên C sủi bọt. Thục Quyên đánh giá hắn một lúc rồi lắc đầu:
- Không, cảm ơn anh. Tôi không sao?
- Cô cứ cầm lấy, chỉ là viên thuốc chống say. Mặt cô trắng bệch thế kia mà nói không sao là thế nào? Tôi phải lên buồng lái, cô ngồi đây được rồi. - Thằng Minh dúi viên thuốc vào tay Thục Quyên và mở bước ra.
Cả đời Thục Quyên chưa từng đi máy bay nên cảm thấy khó chịu, chưa kể áp lực từ tên bác sĩ trẻ ngồi bên cạnh. Biết bao suy nghĩ lởn vởn trong đầu cô nào là: “Họ là ai, họ giúp đỡ thật hay có ý gì khác, liệu họ có phải là người tốt không? .v.v.”, nhưng Thục Quyên lại không dám lên tiếng hỏi, thành ra cô cảm thấy bồn chồn bứt rứt không yên, lúc thì bấm ngón tay, lúc thì lấm lét nhìn thằng Minh. Có lẽ tên này cũng hiểu nên tự động rút lui ra ngoài.
Chiếc trực thăng GE037 quần đảo bên trên bệnh viện Thiên Vũ, chờ tín hiệu hạ cánh. Khu vực này sát với biển nên liên tục có những làn gió mạnh thổi vào, khiến việc hạ cánh gặp chút khó khăn. Nhờ viên thuốc thằng Minh đưa cho, Thục Quyên cảm thấy khỏe hơn rất nhiều và dành thời gian quan sát mọi thứ từ trên cao. Bệnh viện Thiên Vũ được thiết kế vô cùng độc đáo và lạ mắt, giống như ai đó cuộn một thảm rất dày lại rồi túm lấy ruột ở giữa mà kéo lên. Độc đáo nhất là đường vòng xoáy bên ngoài được nhà thiết kế tạo tác hình con rắn uốn từ chân lên đỉnh toàn nhà. Để làm nổi bật con rắn lên, các kỹ sư xây dựng sử dụng kiếng màu xanh lục, được cắt gọn và sắp xếp như những chiếc vảy. Không phải ngẫu nhiên mà bệnh viện Thiên Vũ dùng con rắn làm điểm nhấn cho công trình. Hình ảnh hai con rắn uốn quanh ly thánh, từ xưa đã là biểu tượng y khoa quốc tế.
Dù chỉ là sân bay của một bệnh viện nhưng sức chứa và quy mô thì thật khủng khiếp. Một, hai, ba…Thục Quyên có thể đếm được hơn chục chiếc máy bay dân dụng. Mỗi chiếc được trang trí mỗi loại logo, gia huy khác nhau thuộc quyền sở hữu của chủ nhân các tập đoàn lớn, các gia tộc hùng mạnh. Lúc người ta đưa ông Nam lên xe cấp cứu, Thục Quyên định đi theo nhưng có một bàn tay giữ cô ta lại. Giọng thằng Minh nói như thét do tiếng ồn từ động cơ:
- Cô đi theo chỉ vướng tay chân họ thôi. Chờ ở đây, tôi có vài vấn đề muốn trao đổi với cô.
Gần chục năm loay hoay ở bệnh viện Vì Dân, Thục Quyên hiểu cô ta nên làm gì và không nên làm gì. Nhìn bóng chiếc xe cấp cứu màu trắng khuất xa dần, đầu óc cô ta lại tràn ngập những câu hỏi đại loại: “Họ là ai, liệu họ có thể chạy chữa cho cha của cô, điều gì khiến họ làm như vậy”.
- Mời cô. – Đó là tiếng thằng Minh. Hắn đang đứng cạnh chiếc limo màu đen với cửa mở sẵn.
Thục Quyên cảm thấy do dự, không phải vì sợ mà do chiếc xe đó quá sang trọng, nó không phải dành cho hạng nghèo hèn như cô ta.
- Có lẽ cô không quen đi xe này. Tôi sẽ tìm một phương tiện khác. – Thằng Minh rút bộ đàm ra và chuẩn bị liên lạc với ai đó.
- Ồ không. Làm phiền anh quá. – Thục Quyên vừa nói vừa nhảy lên xe ngay như thể ma đuổi phía sau.
Thoáng thấy nụ cười trên môi thằng Minh, có lẽ hắn thấy được điểm thú vị nào đó ở cô gái này. Nội thất bên trong xe vô cùng xa hoa, có cả 1 quầy pha chế mini với đủ loại rượu. Bàn tay thằng Minh thoăn thoắt giữa mấy dụng cụ pha chế, chớp mắt đã có hai ly cocktail màu xanh dương tuyệt đẹp.
- Mời cô dùng thử.
- Cám ơn anh, tôi không uống rượu.
- Đây không hẳn là rượu, nó có tên là ngọn lửa xanh, hương vị rất tuyệt. Cô thử một chút xem sao? – Thằng Minh nhấm nháp dung dịch màu xanh dương quyến rũ ấy một cách ngon lành như để chứng minh lời hắn nói.
Người ta có lòng như vậy, thật khó để từ chối. Thục Quyên đưa chiếc ly lên nhấp thử một ngụm. Cảm giác cay nồng lập tức xông thằng lên mũi khiến cô nhăn mặt. Nhưng vài giây sau, đầu lưỡi có cảm giác ngọt thanh và mùi hương cay nồng cũng biến mất, thay vào đó là chút hương vị từa tựa bạc hà.
- Cô cảm thấy sao. – Thằng Minh nói với giọng háo hứng như thể đứa trẻ hồi hộp đưa bài kiểm tra điểm cao cho mẹ vậy.
- Cũng dễ uống. – Thục Quyên trả lời nước đôi, không khen cũng chẳng chê và đặt ly cocktail xuống bàn.
Nụ cười trên môi héo đi đôi chút, hắn không nói gì thêm, lẳng lặng tập trung vào laptop. Khuôn viên bệnh viện Thiên Vũ cực kỳ rộng lớn, riêng khoảng cách từ sân bay đến tòa nhà chính dễ phải đến 500m, xuyên qua công viên trồng toàn cây gỗ loại lớn. Có lẽ người ta thiết kế như vậy để tránh tiếng ồn ảnh hưởng đến bệnh nhân đang điều trị. Thỉnh thoảng lại có đoàn người cưỡi ngựa xẹt ngang qua xe. Có cả xe kéo bằng ngựa chỉ thấy trong phim cổ trang cũng xuất hiện. Có lẽ, càng giàu có, càng sung sướng, người ta lại càng muốn gần gũi với thiên nhiên hơn.
Bước xuống xe, Thục Quyên cảm thấy lạc lõng trong cái thế giới xung quanh toàn đại gia. Họ đến bệnh viện mà như thể dự tiệc. Nữ xúng xính trong bộ đồ lòe loẹt kiểu cách, nam chỉn chu với bộ comple. Nhưng có một điều lạ là bất kỳ ai gặp thằng Minh đều tỏ ra cẩn trọng và lịch sự, chứng tỏ thân phận của hắn không tầm thường. Linh tính mách bảo cho Thục Quyên nên bám sát tên kia là tốt nhất. Tuy vậy cô ta vẫn tự thưởng cho trí tò mò chút thời gian quan sát.
Ngay trước bậc cầu thang cao ngất ở tiền sảnh là bức tượng hình con đại bàng tung cánh, làm bằng đồng. Từ bên dưới nhìn lên, Thục Quyên có cảm giác hoa mắt do ánh sáng phản chiếu từ hàng trụ đá khổng lồ màu trắng. Người ta không thiết kế cổng ra vào ở tiền sảnh, những trụ đá đã làm thay nhiệm vụ đó. Chính giữa chúng là các bảo vệ trong trang phục trắng toát, khuôn mặt lạnh băng và không hề cử động dù chỉ một chút. Thục Quyên còn tưởng đó là bức tượng sáp nếu tên bảo vệ không cúi chào thằng đi bênh cạnh bằng nghi thức tôn kính nhất có thể.
Điều đáng nói nhất lại là kiến trúc bên trong. Khoảng không gian phía trong của tòa nhà thật đáng nể do nó được thiết kế theo lối kiến trúc xoắn từ dưới lên. Thục Quyên ngửa cổ lên vẫn không thể thấy trần nhà.
- Đây là bệnh viện thật sao? – Thục Quyên lẩm bẩm như vậy vì không tin vào những gì mắt thấy.
Nguyên tầng trệt được sử dụng để trưng bày ô tô loại siêu sang, nếu phải so sánh thì hệ thống mua bán ô tô nằm trên đường Bùi Thị Xuân chỉ đáng là shop đồ chơi trẻ em. Một số chiếc chắc chỉ để ngắm vì chúng được mạ vàng. Thục Quyên cố gắng nén tò mò không lại gần loại cao cấp này vì chỉ một vết xước thôi cũng tiền triệu. Thằng Minh thì chẳng mảy may quan tâm đến mấy chiếc xe, đích đến của hắn là cầu thang cuốn ở phía trước. Tầng hai là hệ thống cửa hàng thời trang của các thương hiệu nổi tiếng. Có lẽ hắn muốn đến đây nên dạo quanh một vòng thay vì đi lên tiếp. Nhờ vậy Thục Quyên có thời gian ngắm nhìn tận mắt những bộ đồ chỉ thấy trên TV. Lưỡng lự một lúc, hắn bước vào cửa hàng có cái tên rất kêu: “Xé”
- Cô xem thử vóc dáng cô gái này hợp với loại trang phục nào. – Thằng Minh lên tiếng hỏi cô nhân viên.
Thục Quyên lờ mờ nhận ra mục đích vào đây của thằng Minh nên lên tiếng ngay:
- Anh đừng mua, tôi không cần đến. Với lại….
- Tôi muốn tặng cô. Như vậy người ta sẽ bớt chú ý đến tôi. Được không? – Hắn nói giọng nhẹ nhàng nhưng dứt khoát, không lằng nhằng lôi thôi gì ở đây.
Thục Quyên là người khôn ngoan, tốt nhất không nên làm mất lòng hắn. Hơn nữa, đây là dịp mua sắm có người trả tiền, tội gì phải lăn tăn. Cô bắt đầu ướm thử mấy bộ treo gần đó.
- Tại sao cô không ra giúp người ta chọn lựa?
- Anh không hiểu. Tốt nhất là nên để phụ nữ tự lựa chọn, sau đó tư vấn cho họ thứ nào thích hợp hơn cả.
Thục Quyên cảm thấy phân vân. Phải nói tất cả những gì ở đây, cô ta đều thích cả. Có điều, giá cả mỗi món gấp chục lần lương làm thêm của cô. Rất nhiều lần, cô cầm một bộ lên ngắm nghía vuốt ve, rồi cất trở lại với vẻ tiếc nuối khi liếc nhìn mệnh giá ghi trên tem. Cứ như vậy, loay hoay gần 10 phút, cô vẫn chưa chọn được món nào ưng ý nhất.
- Khó lựa chọn quá phải không? – Giọng thằng Minh đột ngột vang lên phía sau khiến cô giật bắn người.
- Không..chỉ là… - Thục Quyên ấp úng.
- Tôi muốn lấy hết số trang phục ở đây. Phiền cô đóng gói và tính tiền cho tôi. – Thằng Minh chỉ vào dãy đồ bên cạnh, dễ phải hơn 20 bộ.
Thục Quyên mở miệng định ngăn lại thì hắn chỉ vào đồng hồ trên tay mà nói:
- Đã muộn rồi, tôi không thể chờ lâu hơn được. Cô cứ thoải mái chọn lựa. Nếu không thích có thể đem trả lại.
Rời shop thời trang, thằng Minh không tiếp tục đi cầu thang cuốn nữa mà sử dụng thang máy lên thẳng tầng 14. Thục Quyên được hắn dẫn đi thăm nơi ông Nam đang điều trị và phòng của cô trong thời gian ở đây.
- Cô cứ nghỉ lại ở đây, tôi có việc phải đi. Cô cầm lấy chiếc điện thoại này, tôi sẽ liên lạc sau. Nếu cần gì, cô cứ việc bấm nút màu xanh, sẽ có người đến phục vụ.
Thằng Minh vừa đi thì người giao hàng đã đem tất cả quần áo và vài thứ lặt vặt khác đến. Thục Quyện nhận thấy cần tắm táp một chút trước khi thử những bộ đồ đắt tiền này và cô bước vào phòng tắm.
19 giờ, 23 phút, ngày 13, tháng 10, năm 2008 ( khoảng 5 tiếng sau)
Cộc… cộc… cộc…
Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên khiến Thục Quyên giật bắn cả người. Lúc này, cô ta cảm thấy lo lắng, bồn chồn bứt rứt không yên, nên sự thể mới như vậy. Suốt mấy tiếng đồng hồ, cô ta luôn nắm chặt chiếc điện thoại thằng Minh đưa cho, chẳng dám đi đâu, chẳng buồn làm gì, chỉ ngồi chờ đợi. Mất một lúc không thấy trả lời, một giọng nữ vang lên:
- Xin lỗi đã làm phiền cô vào lúc này. Nhưng có việc liên quan đến cô.
- Vâng, mời vào.
Cô y tá bước vào phòng, tỏ ra cung kính hết sức có thể với người đối diện:
- Trần tổng quản mời cô dùng bữa tối.
Thục Quyên cảm thấy bất ngờ vì xưa nay chưa từng quen biết ai là Trần tổng quản bao giờ. Suy đi nghĩ lại, chỉ có thể là tên bác sĩ trẻ hồi chiều hoặc ai đó phía sau đã ra lệnh hắn giúp đỡ cha con cô. Cô ta đứng dậy ngay, tay vẫn nắm chặt chiếc điện thoại:
- Vâng, phiền cô dẫn đường.
O0o0O
Bệnh viện Thiên Vũ được xây dựng để đáp ứng mọi nhu cầu của bệnh nhân cũng như người nhà của họ. Từ mua sắm, thể thao, giải trí, ăn uống, tất cả đều được chăm lo đầy đủ. Các nhãn hiệu thời trang và dịch vụ làm đẹp có thể thỏa mãn hoàn toàn các quý bà khó tính. Các sân bãi, phòng tập thể thao đáp ứng nhu cầu tập luyện của các quý ông. Đó là chưa kể muôn vàn dịch vụ giải trí khác ở những tầng trên cùng, nơi mà tiếng ồn không ảnh hưởng đến quá trình điều trị của các bệnh nhân.
- Chào cô, mời ngồi. – Thằng Minh kéo ghế mời Thục Quyên. Hắn có đôi chút bất ngờ.
Cô gái ngồi đối diện hắn lúc này không giống cô gái 5 tiếng trước. Người ta nói người đẹp vì lụa chẳng sai. Thục Quyên lúc này trông rực rỡ với bộ váy màu ngọc trai. Mái tóc dài lúc bình thường luôn búi cao khiến cô trở nên già dặn, bây giờ xõa ngang vai càng tôn lên vẻ nữ tính. Nhờ trang điểm nhẹ, khuôn mặt cô trở nên tươi tắn ưa nhìn. Dưới ánh sáng mập mờ của những cây đèn cầy, làn da đi hoài mà không bắt nắng của Thục Quyên lại càng nổi bật.
- Trước hết, tôi muốn thông báo cho cô một tin vui. Chúng tôi đã tìm được người hiến thận thích hợp, chỉ vài ngày nữa khi tình trạng sức khỏe ông Nam ổn định chúng tôi sẽ tiến hành phẫu thuật.
- Cảm ơn trời đất.- Thục Quyên bụm miệng, nước mắt trào ra. Vậy là cha của cô đã được sống.
Thằng Minh không muốn làm cô ta cụt hứng nên mất một lúc sau mới nói tiếp:
- Nhưng cô đừng vội mừng ngay, chúng ta còn vài vấn đề cần giải quyết.
Trước hết, cô có muốn biết tại sao chúng tôi lại giúp đỡ cha con của cô.
Đây chính là câu hỏi mà Thục Quyên chờ đợi, biết rằng không có ai giúp đỡ mà không đặt ra điều kiện hay có chủ đích phía sau. Cô ta khẽ gật đầu.
- Cô có biết người tên Vũ Vân Long không?
- “Vũ Vân Long, có phải là thằng con nhà giàu học chung lớp với mình không?” – Thục Quyên tự hỏi và khẽ gật đầu.
- Tốt, cô đánh giá sao về người này?
Thục Quyên định trả lời thì một suy nghĩ chặn cô ta lại:
- “Khoan đã, có thể đây là một cái bẫy.”
Ngập ngừng giây lát, Thục Quyên hỏi lại:
- Người này liệu có liên quan gì đến cha con tôi.
- Đó là người đã ra lệnh giúp đỡ cha con cô và là chủ nhân của chúng tôi. – Thằng Minh đáp với giọng bình thản.
Thục Quyên cảm thấy bất ngờ. Trong mắt cô ta, không, phải nói trong mắt sinh viên cả trường Vũ Vân Long là một người đầy bí hiểm. Đẹp trai, tài giỏi và cực kỳ giàu có nhưng trên trường hắn không hề tiếp xúc, cũng chẳng đụng chạm hay nói chuyện với bất kỳ ai. Chỉ ngoại trừ một lần, chuyện đó trở thành huyền thoại mà sinh viên trong trường kiêng kỵ nhắc ra.
- Tôi không biết rõ về người này. – Thục Quyên nói với giọng thận trọng, cô ta không muốn mạo hiểm.
- Đừng sợ. Tôi cho phép cô nói thẳng, chính tôi cũng muốn biết người ngoài đánh giá ra sao về thiếu chủ.
Nhận thấy giọng điệu người đối diện tỏ ra cung kính khi nói về nhân vật Vũ Vân Long. Có lẽ, điều hắn nói là thật:
- Vậy thì…Theo cảm nhận của tôi, thiếu chủ của các anh là một người kiêu căng hống hách, khinh người, đặc biệt là những người nghèo hèn như chúng tôi.
- Quả thực là cô suy nghĩ về thiếu chủ như vậy sao? (Thằng Minh bỗng bật cười) .Vậy thì cô nghĩ tại sao thiếu chủ lại theo học ở Quốc Học thay vì Hoàng Gia, hơn nữa còn ra lệnh cho chúng tôi giúp đỡ cha của cô. Một kẻ khinh người lại chấp nhận học chung trường với những người thấp kém hơn?
- Đó có thể là do sở thích của cậu ta, làm sao mà tôi biết được. – Thục Quyên nhún vai.
- Thật ra từ nhỏ, thiếu chủ rất hay quan tâm đến người khác, lại vui vẻ hòa đồng. Vì không muốn dựa vào thế lực của gia đình nên thiếu chủ tự dùng sức của mình thi vào trường Quốc Học. Nhưng rồi mọi chuyện thay đổi khi thiếu chủ nhận cú shock lớn ngay trước lúc nhập học. – Thằng Minh bộc bạch.
- Cú shock gì, anh có thể nói rõ hơn được không?
- Xin lỗi, nhưng đây là bí mật của chúng tôi nên không thể nói ra.
Gương mặt hắn trở nên đăm chiêu như đang tính toán điều gì. Thục Quyên bèn kết luận:
- Tóm lại, điều anh muốn nói là thiếu chủ của anh giống như đứa trẻ chịu tổn thương nên mới trở thành người như hiện nay. Nhưng anh nói với tôi điều này, phỏng có mục đích gì?
- Cô quả là người thông minh. Điều tôi muốn là cô hãy giúp thiếu chủ trở lại đúng con người khi xưa.
- Anh thật vui tính. Tôi dù sao cũng chỉ là người trần mắt thịt, đâu có phép thần thông quảng đại gì. – Cô ta bật cười.
- Trở lại vấn đề trước. Cô nghĩ tại sao thiếu chủ lại muốn giúp đỡ cô, một người không hề quen biết.
- Vậy thì anh làm khó tôi rồi. Làm sao tôi có thể biết lý do chính xác.
- Cô không thể đưa ra một giả định nào sao? Một lý do nào đó khiến thiếu chủ có ý định giúp đỡ đích danh cha của cô.
- Có thể giữa tôi và thiếu chủ các anh có điểm chung nào đó hoặc đấy đơn giản là phút ngẫu hứng muốn làm từ thiện của cậu ta.
Thằng Minh vỗ tay tán thưởng:
- Cô quả thật rất thông minh. Thiếu chủ mồ côi mẹ từ nhỏ, có lẽ khi biết được gia cảnh của cô đã nảy sinh ý muốn giúp đỡ. Có thể nói hai khả năng cô đưa ra đều chính xác, nếu thiếu một trong hai thì điều này không thể xảy ra.
- Khoan đã, tại sao anh lại biết tôi cũng mồ côi mẹ từ nhỏ. – Thục Quyên tỏ ra rất bất ngờ, vì cô chưa tâm sự điều này với bất kỳ ai.
- Xin lỗi cô, vì lý do an toàn nên chúng tôi phải điều tra thân thế của những người đã và đang tiếp xúc với thiếu chủ.
Thục Quyên nhìn thằng Minh với ánh mắt khiếp sợ, “Họ đã biết được những gì, mục đích của họ là gì?”. Trong đầu cô ta lúc này tràn ngập những câu hỏi. Thằng Minh nhận ra sự thay đổi sắc mặt của cô ta nên lên tiếng trấn an ngay:
- Cô không việc gì phải sợ. Trước hết, chúng tôi muốn thực hiện mệnh lệnh cậu chủ giao phó. Thứ hai, chúng tôi có một đề nghị mong cô chấp thuận.
- Anh muốn tôi giúp thiếu chủ các anh trở lại đúng con người khi xưa?
- Chính xác, đó là điều chúng tôi muốn.
- Vậy thì tôi cũng xin lập lại là tôi không hề có phép thần thông quảng đại nên không thể thực hiện điều các anh mong muốn.
- Nhưng tôi lại tin là cô có thể.
- Không phải là anh cũng công nhận rằng, đây chỉ là phút ngẫu hứng muốn làm từ thiện của thiếu chủ các anh sao.
- Đúng, tôi cũng công nhận như vậy. Nhưng tại sao biết bao người, thiếu chủ lại giúp đỡ cô?
-Tại vì tôi và thiếu chủ các anh có điểm chung là mồ côi mẹ từ nhỏ.
- Chính xác là điều này, hơn ai hết trong tất cả chúng tôi cô chắc hẳn là người thấu hiểu tâm trạng một đứa trẻ thiếu đi tình mẫu tử thiêng liêng. Thiếu chủ từ nhỏ đã bộc lộ ý chí tự lập nhưng cú shock quá lớn đã khiến ý chí đó đi sang một chiều hướng xấu. Cô cũng mang trong người ý chí tự lập, hơn nữa lại thể hiện điều đó quá tuyệt vời. Tôi tin cô có thể giúp thiếu chủ trở lại là người khi xưa.
Thằng Minh lấy ra một tờ hợp đồng và đưa cho Thục Quyên:
- Để yêu cầu mang tính ràng buộc, tôi muốn cô ký vào hợp đồng này. Toàn bộ số tiền cô đang nợ cũng như chi phí điều trị, tôi đều liệt kê đầy đủ. Cô đọc qua một lần nếu đồng ý thì ký vào bên dưới.
Ngay lúc đó, một cô ý tá vội chạy vào điệu bộ vô cùng hoảng hốt. Cô ta ghé tai thằng Minh nói nhỏ vài câu, lập tức sắc mặt hắn liền thay đổi:
- Cô ngồi lại đây. Tôi có việc gấp phải đi ngay.