Nghe Thừa Phong chân nhân ngập ngừng nói hết câu, Hồ Doanh Doanh và Lưu Sở Sở dở khóc dở cười đưa mắt nhìn nhau âm thầm bái phục trình độ mặt dày hẫng tay trên sư huynh nhà mình của mỹ nhân áo đỏ. Lưu Sở Sở ghé sát vào tai Hồ Doanh Doanh nói nhỏ:
“ Màn trình diễn vừa rồi mình thấy quen quen … không biết là đã xem qua ở bộ phim hay cuốn tiểu thuyết nào nữa? “
Hồ Doanh Doanh nghe xong cũng khẽ nhíu mi tâm nghiêng cái đầu nhỏ suy nghĩ một lúc mới khẽ đáp lời.
“ Uhm! … Quen thật! “
Hồ Doanh Doanh lẩm bẩm cùng vẻ mặt như đang cố lục lọi ký ức để tìm xem một màn vừa rồi mình đã thấy qua ở đâu? … Dường như không muốn để cho cô có nhiều thời gian đào bới ký ức, vị mỹ nhân áo đỏ lại tiếp tục lên tiếng.
“ Thừa Phong sư huynh, hai đứa nhỏ này giờ đã là hai nghĩa nữ của chúng ta! … Huynh có muốn đặt lại tên khác cho bọn nhỏ không? “ – Vân Hoa đưa cặp mắt xinh đẹp của mình nhìn Thừa Phong chân nhân lên tiếng hỏi.
“ … Ta không phải là người văn vẻ … nên cũng không biết chọn cho hai đứa nhỏ này tên gọi mới là gì? … Ta cảm thấy Doanh Doanh, Sở Sở hai cái tên này cũng rất dễ nghe a! “ – Thừa Phong chân nhân khẽ nhíu mi tâm sau đó chậm rãi lên tiếng.
“ … Không được nha! … Hai đứa nhỏ bây giờ cũng là nghĩa nữ của huynh và đệ, chúng ta đường đường là Các Chủ trong Tịnh Vân Tông, nghĩa nữ của đệ nhất định không thể có tên gọi bình thường được … Đệ cũng đã tìm được tên gọi mới vừa đẹp vừa phù hợp với thiên tư của bọn nhỏ rồi a! “ – Mỹ nhân áo đỏ lập tức phản đối rồi đưa ra chủ kiến.
Nghe những lời mỹ nữ áo đỏ vừa trao đổi với Thừa Phong chân nhân, tất cả mọi người đang có mặt trong Vân Quang Điện đều có cảm giác như hai người họ là một cặp vợ chồng cao tuổi vừa may mắn tìm được nghĩa tử … hiện giờ cả hai đang cao hứng bàn chuyện gia đình, hai nhân vật chính của buổi triệu tập ngày hôm nay là hai tiểu hài tử bỗng chốc làm nền cho cặp vợ chồng nhà này tỏa sáng.
“ … Vân Hoa sư đệ tính đặt tên gì cho bọn nhỏ? “ – Thừa Phong chân nhân lại không để ý đến những vẻ mặt kỳ quái của đám người xung quanh, ông vuốt râu gật gù lên tiếng hỏi, đôi mắt lóe ra một tia hứng thú chờ đợi.
“ … Đứa nhỏ sở hữu phong linh căn sẽ tên là Họa Phong còn đứa nhỏ sở hữu băng linh căn gọi là Họa Tuyết! “
“ Họa Phong - Họa Tuyết! … Tên rất đẹp a! “ – Thừa Phong chân nhân vuốt râu hài lòng mỉm cười tán thưởng.
“ Họa Phong! … Họa Tuyết! … Đây không phải là tên của hai chị nữ phụ bị hành te tua thê thảm và cũng là hai nhân vật nữ phụ chết sớm nhất trong cuốn tiểu thuyết “ Khuynh quốc tu tiên “ hay sao??? “ – Tiếng lòng của Lưu Sở Sở và Hồ Doanh Doanh điên cuồng gào thét.
Hồ Doanh Doanh khuôn mặt đầy hắc tuyến đưa mắt nhìn sang Lưu Sở Sở, Lưu Sở Sở ai oán nhìn sang Hồ Doanh Doanh. Trên khuôn mặt của cả hai đều là biểu cảm nuốt không trôi cực kỳ u uất.
“ Khuynh thế tu tiên “ là cuốn tiểu thuyết thể loại tiên hiệp đầu tiên mà hai cô đã đọc nên tất nhiên cả hai đều có những ấn tượng nhất định về nó. Hai nhân vật Họa Phong – Họa Tuyết trong cuốn tiểu thuyết kia vốn là hai tỷ muội song sinh, vì sở hữu hai linh căn hiếm gặp nên đã được nhận làm nghĩa nữ của một trong ba đại môn phái tu tiên danh giá nổi tiếng đại lục. Họa Phong – Họa Tuyết khi trưởng thành dung mạo trời sinh cao quý lãnh diễm cùng thiên tư hơn người nên càng được toàn bộ những nhân vật trong tông phái yêu thương chiều chuộng vì thế mà tính tình trở nên cực kỳ lớn lối, kiêu ngạo ương ngạnh, những thứ các nàng đã thích thì sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào mà đoạt cho bằng được, kẻ yếu sẽ bị các nàng xem như kiến mà xem thường dẫm đạp … là một hình mẫu nữ phụ lý tưởng để làm bình phong cho nữ chính đẹp tựa trích tiên, tốt đẹp, mạnh mẽ kia tỏa sáng
Hồ Doanh Doanh khi biết chính mình may mắn sẽ trở thành Họa Phong nữ phụ bị chính tay người nam nhân mình tôn sùng ngưỡng mộ đẩy vào một cái Diệt Sinh Trận làm thế thân để có thể đột phá trận pháp cứu sống nữ chính đại nhân, thân thể bị hàng trăm mũi tên bằng lửa tra tấn dày vò, cuối cùng xương cốt thành tro hồn phách tiêu tan … gương mặt càng đen thêm mấy phần, bên tai như còn văng vẳng thanh âm:
“ … Mộc Hàn! … Tại sao huynh lại đối xử với ta như vậy??? … Tại sao lại là ta? … Tại sao lại là ta? … Tại sao??? … “
Lưu Sở Sở vẫn không quên được cái chết dành cho nhân vật Họa Tuyết mà mình đã đọc, nó ấn tượng đến mức cô như có thể nhìn thấy cảnh tượng ấy diễn ra trước mắt:
“ Họa Tuyết! Vì sao ngươi luôn muốn cùng ta khó xử? Nữ tử mặc trường bào trắng thêu những ngọn lưỡi lửa màu đỏ đạm mạc lên tiếng: Tư Dật không yêu ngươi, chuyện này không phải lỗi của huynh ấy! … Ngươi yêu Tư Dật ngươi cũng không sai … nhưng ngươi sai ở chỗ không thể dùng tình yêu là lý do để làm tổn thương người khác! “
“ Cho dù ta sai thì như thế nào? – nữ tử mặc trường bào màu lam nửa cười nửa không hỏi lại rồi đột nhiên lạnh giọng nói to:
“ Chỉ cần ngươi chết! … Chỉ cần ngươi chết! … Huynh ấy sẽ yêu ta! … Yêu ta! … “
Lam y nữ tử nhìn như một người đang phải dưỡng thương, sắc mặt tái nhợt cùng biểu cảm không cam tâm kiên quyết đáp trả.
“ Ngươi đi chết đi! “
Họa Tuyết ngưng tụ thần thức tạo ra một thanh gươm bằng băng cầm trên tay vận dụng hết khí tức có trong cơ thể xoay người vung kiếm chém rách màn kết giới bằng lửa bao quanh nữ nhân vừa lên giọng trách vấn nàng.
Trong không gian hoang vu bỗng nhiên xuất hiện hai thanh trường kiếm một băng một lửa bay thẳng vào nhau. Hai âm thanh nữ nhân cùng lúc vang lên:
“ Sát! “
“ Sát! “
Trong khoảnh khắc hai pháp khí bản mạng lao vào nhau, Lưu Sở Sở có thể cảm nhận được tận sâu trong cõi lòng Họa Tuyết muốn làm gì? – Nếu nàng không thể sống, nàng cũng sẽ đem nữ nhân kia chôn cùng!
Khi hai hai thanh kiếm một băng một lửa kia chạm vào nhau, một tiếng nổ lớn cùng ánh sáng bắn ra tứ phía làm mặt đất rung chuyển.
Sau đó là sự yên lặng bao trùm.
Họa Tuyết thành công!
Nữ nhân áo trắng quỳ một gối xuống đất, phun ra một ngụm máu đỏ tươi dáng vẻ vô cùng chật vật. Thân thể Họa Tuyết cũng khẽ lảo đảo, khuôn mặt không còn một tia huyết sắc nhưng bàn tay một lần nữa ngưng tụ thần thức, thanh gươm băng trong suốt như pha lê lại một lần nữa xuất hiện trên bàn tay cô, khóe môi nở nụ cười mãn nguyện.
“ … Rốt cuộc … “
“ Aaaaaa! “
Một thanh hoàng kim kiếm khí bất ngờ đâm xuyên qua ngực nàng … Thời gian giống như đang ngừng lại. Nàng không thể tin nhìn xuống vết thương trên ngực mình vừa bị kiếm khí xuyên thủng làm máu tươi ào ạt phun ra. Họa Tuyết chậm rãi quay đầu lại, một gương mặt nàng cực kỳ thân thuộc dần dần hiện ra trước mắt… Đó là khuôn mặt của nam nhân nàng đã từng đem hết tất cả những gì bản thân mình có mà yêu thương và bảo vệ … nhưng khuôn mặt ấy lúc này lại trở nên lãnh khốc lẫn xa lạ đến mức đáng sợ…
Cảnh tượng trước mắt Lưu Sở Sở lúc này bỗng nhiên biến thành một mảng ánh sáng màu trắng, tầm mắt mơ hồ dần dần thay thế bằng những tia linh quang.
Hồ Doanh Doanh và Lưu Sở Sở sau khi hồi tưởng lại những gì mình đã được đọc trong cuốn tiểu thuyết kia lại vô cùng ăn ý đưa mắt nhìn nhau. Các nàng tuy không đoán được mở đầu nhưng kết cục câu chuyện lại vô cùng tường tận. May mắn sắm vai nữ phụ một màu máu chó trong một một cuốn tiểu thuyết kịch tình trùng điệp như thế này quả là một chuyện cực kỳ kinh khủng. Hồ Doanh Doanh nghiến răng nguyền rủa mười tám đời tổ tông tên tác giả đã viết cuốn tiểu thuyết tu tiên khốn nạn kia còn Lưu Sở Sở đứng im lặng khẽ ngước mắt nhìn lên trời, phía dưới cánh tay buông xuôi, ngón tay giữa nhỏ nhắn từ lúc nào đã chìa ra:
“ Fuck! “ – Hai âm thanh non nớt cùng lúc vang lên.