Hồ Doanh Doanh và Lưu Sở Sở vì quá nhập tâm hồi tưởng lại những tình tiết vô cùng ấn tượng về cái chết đã được ưu ái dành sẵn cho hai nhân vật nữ phụ xấu số trong cuốn tiểu thuyết tiên hiệp duy nhất cả hai từng đọc, lại càng bất mãn cùng căm phẫn khi giờ đây chính hai cô là hai oan hồn đen đủi, xúi quẩy chẳng may nhập vào thân xác của hai vị cực phẩm nữ phụ này đến mức bộc phát cảm xúc của bản thân mà nhất thời quên mất đang ở trong đại điện cùng với hai cô lúc này toàn là những nhân vật phong vân sừng sỏ có giác quan cực kỳ nhạy bén. Chính vì thế khi bên tai Lưu Sở Sở và Hồ Doanh Doanh bất ngờ vang lên một tiếng tằng hắng mang hàm ý nhắc nhở của Thừa Phong chân nhân, cả hai cô thoáng giật mình rồi nhanh chóng ra sức đè nén cảm xúc trong lòng. Hai cô ngoan ngoãn cụp mắt cúi đầu tiếp tục nhập vai hai nữ hài tử ngoan ngoãn nhưng dường như những biểu cảm u uất, xót xa, lẫn không cam tâm tình nguyện trên gương mặt xinh xắn của hai nữ hài tử giống như những hình ảnh được vẽ trên chiếc lồng đèn kéo quân liên tục thay đổi đã thành công thu hút tất cả những ánh mắt tinh tường như mắt diều hâu của những nhân vật kỳ cựu uy quyền trong Tịnh Vân Tông.
Vị chân nhân trung niên mặc trường bào ngân sắc trên ống tay áo thêu những áng mây vàng tên gọi Tinh Vân khẽ cong môi nở nụ cười rồi đưa mắt nhìn sang vị sư đệ hồng y rực rỡ của mình chậm rãi lên tiếng:
“ Vân Hoa sư đệ, ta thấy cả hai dưỡng nữ này của đệ hình như không thích tên gọi đệ vừa đặt a! “
Hồ Doanh Doanh cùng Lưu Sở Sở càng cúi thấp đầu cắn môi âm thầm cảm thán:
“ Tinh Vân chân nhân, ngài đừng có chơi trò chia rẽ nội bộ như vậy a!!! “
“ Hai tiểu hài tử này lá gan thật không nhỏ, chưa gì đã có ý muốn cưỡng lại lời của dưỡng phụ rồi sao? “ – vị chân nhân tên gọi Tương Vân khéo léo thu hồi vẻ mặt đang phấn chấn của mình rồi nắm lấy cơ hội tiếp tay cho sư đệ Tinh Vân nhà mình, ông chau mày, nghiêm giọng lên tiếng.
“ Tương Vân chân nhân, sao ngài nỡ lòng thêm dầu vào lửa như vậy á??? “ – hai khuôn mặt nhỏ của Lưu Sở Sở cùng Hồ Doanh Doanh càng lúc càng méo xẹo.
“ Doanh Doanh, Sở Sở! Hai đứa thành thật nói cho Ngọa Vân sư bá biết vì sao hai đứa không thích tên gọi mới? “ – Ngọa Vân chân nhân híp mắt che giấu sự hứng khởi, ông đưa mắt nhìn Hồ Doanh Doanh và Lưu Sở Sở dịu giọng lên tiếng.
“ Rồi xong! Trùm cuối đã tung ra đòn quyết định có tên gọi là thuận gió bẻ măng đây mà! “ – Lưu Sở Sở và Hồ Doanh Doanh mím môi nhanh chóng suy nghĩ đối sách.
Tất cả những cặp mắt sáng tựa sao trời hấp háy những tia sáng mang nhiều hàm ý khác nhau đều đổ dồn lên hai thân thể nhỏ bé của Hồ Doanh Doanh và Lưu Sở Sở chờ đợi câu trả lời, cả hai cô cảm thấy nếu không đưa ra được lời giải thích hợp lý thì chắc chắn hai cô sẽ không được yên thân với nhóm hồ ly tinh sắp tu thành chánh quả này. Hồ Doanh Doanh hít sâu một hơi rồi nhanh như chớp sắp xếp những lời cần phải “ khai báo “ trong đầu. Lưu Sở Sở đứng sát bên cạnh Hồ Doanh Doanh cũng vô cùng nhạy bén, cô và Hồ Doanh Doanh từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên trong học viện đào tạo bồi dưỡng thiếu sinh quân là thân quyến của những quân nhân cấp cao đã hy sinh trong quá trình thi hành nhiệm vụ, thâm niên sống chung, học tập và cộng tác cùng nhau hơn hai chục năm trời đã phát huy tác dụng và mang lại những thành quả vượt ngoài sự mong đợi.
Các vị chân nhân lão làng của Tịnh Vân Tông thoáng một tia bất ngờ khi nhìn thấy cả hai tiểu hài tử đồng loạt quỳ xuống, đầu cúi gần như sát đất, hai cái đầu nhỏ đặt ngay vị trí chính giữa trên hai bàn tay đan vào nhau theo đúng chuẩn lễ nghi trang trọng nhất.
“ Chúng con xin nhận tội với nghĩa phụ cùng các vị sư bá vì những biểu hiện bất kính vừa rồi! Không phải chúng con không thích tên gọi mới do Vân Hoa nghĩa phụ ban tặng mà là vì trước lúc lâm chung phụ thân đã căn dặn chúng con dù cho sống hay chết hoặc lang bạt đến bất cứ nơi nào cũng phải ghi nhớ thật rõ tên họ cùng gốc tích của bản thân mà sống cho lương thiện để không làm ô uế danh tiết của liệt tổ liệt tông! “ – Hồ Doanh Doanh cung kính mở lời.
“ Lúc còn sống, phụ thân và mẫu thân từng nói với chúng con rằng họ rất thích gọi tên của chúng con vậy nên chúng con cúi xin nghĩa phụ cùng các vị sư bá niệm tình phụ mẫu của chúng con đã tạ thế mà thi ân cho chúng con được giữ lại tên gọi của mình. “ – Lưu Sở Sở chân thành lên tiếng tiếp lời Hồ Doanh Doanh.
“ … Thì ra là vậy! … “ – Ngọa Vân chân nhân đưa mắt nghiêm túc đánh giá hai tiểu hài tử vẫn đang quỳ gối hành lễ trước mặt một lần nữa rồi đưa mắt kín đáo trao đổi với các sư đệ của mình, trong mắt ẩn chứa sự ưng ý cùng hài lòng, ông nhanh chóng thu hồi lại những tia sáng nơi đáy mắt mới đưa bàn tay vuốt râu chòm râu dài, chậm rãi lên tiếng.
“ Tất cả chúng ta khi gia nhập tông môn bắt đầu tu luyện tiên pháp đều được đặt tên gọi mới. Chúng ta tu tiên cũng giống như những kiếm khách hành tẩu chốn giang hồ, nguy hiểm trùng trùng, thân bất do kỷ nên cần phải có thêm một tên gọi khác để sử dụng khi phải xuất sơn hành sự. “ – Tinh Vân chân nhân dịu giọng giải thích, ánh mắt chứa đầy sự hảo cảm nhìn hai thân thể gầy như que củi đang cung kính quỳ gối cúi đầu.
“ Doanh Doanh, Sở Sở! Hai con không cần phải quỳ gối nữa, mau đứng dậy cả đi! “ – vị chân nhân mặc trường bào màu xám tựa như một làn khói mỏng tên gọi Tương Vân hiền từ lên tiếng, nói xong ông cúi thấp người đỡ Hồ Doanh Doanh đứng dậy, Thanh Phong chân nhân mặc y phục màu thiên thanh như một làn gió trong lành ân cần bước lên cúi người dìu Lưu Sở Sở đứng lên.
Vân Hoa chân nhân kín đáo đưa mắt trao đổi với Thừa Phong chân nhân sau đó mới đưa tay che miệng hắng giọng lên tiếng:
“ Thừa phong sư huynh và ta niệm tình hai đứa con là những hài tử hiếu thảo tuy tuổi còn nhỏ nhưng đã có chí hướng thiện, tìm lành lánh dữ nên chúng ta đồng ý cho hai đứa con sử dụng tên gọi mà phụ mẫu quá cố đã đặt khi ở trong lãnh địa của Tịnh Vân Tông nhưng khi xuất sơn hành sự cùng các sư huynh đệ khác, cả hai đứa con bắt buộc phải sử dụng tên gọi Họa Phong – Họa Tuyết có biết không? “
“ Dạ vâng ạ! Chúng con cảm ơn nghĩa phụ cùng các vị sư bá! “ – Hồ Doanh Doanh và Lưu Sở Sở lễ phép cúi đầu đồng thanh đáp.
Cả Lưu Sở Sở lẫn Hồ Doanh Doanh đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng nhờ chăm chỉ nghiên cứu các thể loại truyện khác nhau cùng những bộ phim nổi tiếng trong những lúc rãnh rỗi mà hai cô mới có thể vận dụng hiệu quả những hiểu biết hạn chế lẫn vốn từ ngữ nghèo nàn của mình về thế giới cổ xưa xa lạ này mà tìm được một con đường thoát thân. Bản thân Hồ Doanh Doanh và Lưu Sở Sở sau khi tròn mười tám tuổi mới được viện trưởng học viện gọi vào phòng làm việc của ông rồi giao trả những di vật cùng những bức thư viết tay của ba mẹ cho hai cô, vậy nên những lời mà hai cô vừa nói thật sự là những di nguyện mà ba mẹ hai cô trước lúc hy sinh muốn trăn trối dặn dò. Hai cô quyết định tiếp bước ba mẹ của mình trở thành những quân nhân cứu hộ cũng chính từ những dòng di nguyện chứa đầy tình thương cùng tâm huyết ngày ấy.
“ Tư Viễn – Thiên Hành! Hai con hãy dẫn hai tiểu sư muội đến Hành Vân Các của Thừa Phong sư thúc rồi thu xếp chỗ nghỉ ngơi cho sư muội. Chúng ta sẽ ở lại đây bàn bạc về chỗ ở lâu dài cho hai tiểu hài tử này thêm một lát nữa! “ – Ngọa Vân đưa mắt nhìn hai người quan môn đệ tử ưu việt của mình rồi ôn tồn lên tiếng căn dặn.
“ Đệ tử tuân lệnh! “ – Tư Viễn cùng Thiên Hành cung kính cúi đầu, đồng thanh đáp lời rồi lập tức thi hành nhiệm vụ.
Hồ Doanh Doanh và Lưu Sở Sở cung kính nghiêng người thật sâu cúi đầu chào tạm biệt những vị chân nhân tu tiên đã quyết định cưu mang cùng dạy bảo hai cô xong mới chậm rãi ngẩng đầu ngước nhìn hai nam thanh niên mặc áo dài màu trắng quần dài màu thiên thanh tuấn mỹ phiêu dật như những áng tường vân trôi nhẹ trên nền trời xanh thẳm, hai cô lại nghiêng người cúi đầu lễ phép chào hai nam thanh niên vô cùng đẹp trai đang đứng trước mặt mình rồi nhẹ nhàng nhấc chân bước đến vị trí chính giữa hai người thanh niên sau đó theo họ rời khỏi Vân Quang Điện.
Cánh cổng bằng gỗ đàn hương của Vân Quang Điện vừa được mở ra để bốn người họ bước chân ra bên ngoài lại không một tiếng động tự đóng kín lại. Đập vào mắt Hồ Doanh Doanh và Lưu Sở Sở chính là một rừng mỹ nam dường như đã đứng chờ đợi hai người bọn cô ở bên ngoài Vân Quang Điện từ rất lâu, khung cảnh bồng lai tiên cảnh mà hai cô nhìn thấy khi vừa đặt chân đến Tịnh Vân Tông dường như bị lu mờ bởi ngoại hình tuấn mỹ bất phàm của tất cả nam tử đang đứng trước mặt hai cô lúc này. Lưu Sở Sở hít sâu một hơi rồi đưa mắt nhìn sang Hồ Doanh Doanh, Hồ Doanh Doanh chỉ khẽ nghiêng đầu trao cho cô một ánh mắt chứa đầy sự đồng cảm.
“ Các sư huynh đệ không được phép manh động, đứng xếp thành hai hàng rồi tiến đến từng người một! Người nào mạnh tay với Doanh Doanh và Sở Sở nhất định sẽ không có lần thứ hai được đặt chân đến gần hai muội ấy trong phạm vi một trăm bước! “ – Nam thanh niên đứng sát bên cạnh Hồ Doanh Doanh nghiêm giọng lên tiếng.
Ngay sau mệnh lệnh của Tư Viễn, một rừng mỹ nam không một tiếng động lập tức xếp thành hai hàng dọc tựa như quân đội nhận được mệnh lệnh tập hợp. Sau khi tập hợp xong, lần lượt từng người bước lên tiến đến nửa quỳ nửa ngồi trước mặt hai cô rồi vui vẻ lên tiếng giới thiệu tên gọi và địa vị của mình trong môn phái sau cùng là ngắm nghía, nựng má, xoa đầu hai cô bằng một thái độ vô cùng thỏa mãn không khác gì một người trước lúc lâm chung được hoàn thành tâm nguyện.
Lưu Sở Sở và Hồ Doanh Doanh cười không nổi mà khóc cũng không xong khi bỗng dưng được nổi tiếng theo kiểu động vật quý hiếm tưởng chừng như bị tuyệt chủng lại đột ngột xuất hiện trong tình cảnh hiện tại. Hai cô cũng không có nhiều thời gian để than thở cảm thán bởi vì đứng trước những khuôn mặt đẹp trai ngời ngời cùng những nụ cười ấm áp tươi rói, cả hai cô phải tập trung hết khả năng mới có thể ghi nhớ được hết từng khuôn mặt, từng tên gọi cùng tất cả những thông tin liên quan đến từng người bọn họ mà một rừng nam nhân này mới vừa cung cấp.