Chúng đệ tử của Tịnh Vân Tông đều là những thanh niên tinh anh nhạy bén đã được sáu vị chân nhân lão làng đích thân tuyển chọn cẩn thận nên năng suất làm việc vô cùng nhanh nhẹn hiệu quả, chính vì thế nên Lưu Sở Sở cùng Hồ Doanh Doanh không phải chịu thảm cảnh cắn môi ngồi bó gối ngâm mình trong hai thùng tắm bằng gỗ cho đến khi nước trong thùng tắm trở nên nguội lạnh để chờ đợi các vị sư huynh tìm kiếm y phục đã nghe thấy một tiếng hắng giọng sau đó giọng nói của Thiên Hành sư huynh dịu dàng vang lên:
“ Sở Sở - Doanh Doanh, các sư huynh đã tìm được y phục cho hai muội rồi! Các huynh để y phục trước cửa phòng. Hai muội lấy khăn tắm lau người cho thật khô rồi hãy ra lấy y phục vào thay có biết không? “
“ Vâng ạ! “ – Lưu Sở Sở và Hồ Doanh Doanh đồng thanh đáp một tiếng thật to rồi nhanh chóng đứng dậy bước ra khỏi thùng tắm, hai cô dùng khăn lau khô người rồi quấn khăn vòng theo cơ thể sau đó nhét một góc khăn vào thật sâu bên trong để cố định chiếc khăn như thói quen của mình mỗi khi tắm xong mới rón rén mở cửa ló đầu ra khỏi cánh cửa phòng tắm để lấy y phục sạch vào thay.
Hai cái đầu nhỏ của Hồ Doanh Doanh và Lưu Sở Sở vừa nhô ra khỏi cánh cửa phòng đã lập tức nhìn thấy một rừng mỹ nam đang đứng tụ tập đông đủ ngay trước cửa. Lưu Sở Sở chưa kịp với tay cầm lấy hai bộ y phục đã được để sẵn trên một cái khay ngay sát ngạch cửa, còn Hồ Doanh Doanh chưa kịp đưa tay đóng ập cửa lại thì đã bị hai vị sư huynh tên gọi Mộ Chi cùng Tử Túc lao đến bế gọn vào lòng, bên tai lại vang lên những tiếng xuýt xoa trầm trồ:
“ Doanh nhi và Sở nhi tắm rửa sạch sẽ xong quả nhiên rất xinh đẹp nha! “
“ Khi lớn lên Doanh nhi và Sở nhi chắc chắn sẽ là hai đại mỹ nhân! “
“ Đệ thấy hai muội ấy gầy quá, hài tử phải trắng trẻo bụ bẫm mới xinh xắn a! “ – Hạo Quang sư huynh nhíu mày khẽ lắc đầu rồi lên tiếng.
“ Ta cũng có suy nghĩ giống đệ! “ – Lưu Quang sư huynh đưa tay vuốt cằm gật gù tán thành.
“ Đúng vậy! Đúng vậy! “ – những cặp mắt như sao trời hấp háy của tất cả các sư huynh lại thi nhau tỏa sáng.
Hồ Doanh Doanh và Lưu Sở Sở mặt đỏ đến tận mang tai khi bị các vị sư huynh “ thân ái “ chuyền tay nhau đi giáp một vòng lớn, trên gò má cả hai cô vẫn còn lưu lại hơi ấm của những cái thơm má thể hiện sự yêu thương cưng chiều do các vị sư huynh lưu lại.
***
Ba ngày sau,
Ở trước cổng đại môn của Vân Quang Điện bao trùm một bầu không khí tôn nghiêm trang trọng, Lưu Sở Sở trong bạch y tinh khôi chỉnh tề được Thừa Phong chân nhân dung mạo hiền từ, cả người đầy chính khí, dắt tay từ bên ngoài đại môn chính thức đặt chân tiến vào Vân Quang Điện; theo sau cô là Hồ Doanh Doanh được Vân Hoa chân nhân hồng y đỏ rực, dung mạo rạng ngời tựa như một đóa hoa đào tuyệt đẹp nắm chặt tay dẫn vào. Ngọa Vân chân nhân ngồi ở vị trí cao nhất trong Vân Quang Điện, ông uy nghiêm trầm tĩnh ngồi trên một chiếc ghế bằng gỗ màu nâu tuyệt đẹp chạm khắc hình ảnh những áng tường vân uyển chuyển bay lượn. Đứng ở vị trí hai bên tả hữu của Ngọa Vân chân nhân lần lượt là Thanh Phong chân nhân, Tường Vân chân nhân và Tinh Vân chân nhân cẩm bào hoa mỹ, dung mạo rạng ngời khí chất tiên nhân.
Tất cả các sư huynh đều mặc trường y màu trắng quần dài màu thiên thanh, đai lưng đính những ký hiệu riêng biệt cùng những màu sắc khác nhau theo quy định của các vị Các Chủ trong Tịnh Vân Tông. Những quan môn đệ tử chân truyền của các vị Các Chủ trên y phục sẽ có thêm những hoa văn đơn giản màu bạc thêu trên ống tay áo cùng vạt áo. Các vị sư huynh ngày thường hòa ái thân thiện, nhiệt huyết sôi nổi bỗng chốc biến thành những nam tử điềm nhiên tiêu sái, trên những khuôn mặt tuấn mỹ đều toát ra thần thái đoan chính trang nghiêm.
Hồ Doanh Doanh cùng Lưu Sở Sở khẽ mím môi hít thật sâu một hơi để trấn định tinh thần, hai cô không phải chưa từng cử hành những nghi thức mang tính trang trọng như thế này trong cuộc đời. Lần đầu tiên là khi hai cô tròn hai mươi tuổi, trên người mặc quân phục chỉnh tề đứng thẳng lưng trang nghiêm cùng các đồng đội cử hành nghi thức chào cờ sau đó tiến hành nghi thức tuyên thệ, chính thức gia nhập quân đội để tiếp nối sứ mệnh còn dang dở của ba mẹ các cô trước khi qua đời đã trao phó. Buổi đại lễ gia nhập tông môn ngày hôm nay cũng mang bầu không khí tôn nghiêm trang trọng mang tính quyết định vận mệnh cả đời của hai cô không khác gì buổi lễ tuyên thệ ngày hôm đó, nhưng buổi đại lễ bên trong Vân Quang Điện lại mang đến cho hai cô những cảm xúc rất đặc biệt; đó không phải chỉ là một nghi thức dập đầu bái sư, chính thức trở thành đệ tử của một môn phái theo quy cũ mà giống như một nghi lễ trang trọng để hai cô được nhận tổ quy tông, chính thức cùng tất cả mọi người trong Tịnh Vân Tông trở thành người một nhà, là con cháu là huynh muội cùng chung huyết thống. Hai cô không phải đưa mắt yên lặng nhìn theo lá cờ đang tung bay trong gió rồi lặng lẽ đặt bàn tay phải lên lồng ngực trái của mình mà tưởng tượng ra khuôn mặt của ba mẹ đang nhìn các cô rồi hài lòng mỉm cười bởi vì trước mặt hai cô lúc này là những gương mặt đã trở nên vô cùng thân thuộc, họ đang trao cho cả hai cô những ánh mắt chân thành lẫn ấm áp dịu dàng như muốn động viên cùng khích lệ.
Hồ Doanh Doanh và Lưu Sở Sở cố gắng kiềm nén sự xúc động như vũ bão càn quét từ tận sâu trong cõi lòng để hoàn thành nghi lễ một cách nghiêm cẩn, trang trọng và chỉnh chu nhất. Sau khi cả hai cô quỳ gối trước mặt tất cả các vị chân nhân dập đầu bái lạy đến cái thứ chín, Thừa Phong chân nhân cùng Vân Hoa chân nhân đã vội vàng bước đến nghiêng người đưa tay âu yếm đỡ hai cô đứng dậy.
“ Ây da! Ây da! … Cả hai đứa đừng có dập đầu đến mức muốn sứt đầu mẻ trán như vậy a! … Nhanh ngẩng đầu lên cho ta kiểm tra xem có bị thương hay không a! “ – Vân Hoa chân nhân đưa mắt nhìn Lưu Sở Sở rồi nhìn Hồ Doanh Doanh xót xa lên tiếng, vừa dứt lời hai ngón tay đã nhẹ nhàng xoa trên cái trán đang ửng đỏ của Hồ Doanh Doanh.
“ Vân Quang Điện được xây bằng loại đá Vân Thạch ngũ sắc, màu sắc rực rỡ, đông ấm hè mát lại vô cùng rắn chắc. Sở nhi, con không nên nghiêm túc dập đầu xuống nền đá như vậy a! “ – Thừa Phong chân nhân vừa xót xa xoa xoa vầng trán ửng đỏ của Lưu Sở Sở vừa nghiêm giọng lên tiếng dạy bảo.
Hồ Doanh Doanh dang rộng hai cánh tay ôm lấy cổ của Vân Hoa chân nhân rồi vùi đầu vào lồng ngực ấm áp thoang thoảng hương hoa anh đào òa khóc. Ở bên này, Lưu Sở Sở cũng rúc vào lồng ngực ấm áp vững chãi của Thừa Phong chân nhân mà bật khóc nức nở.
Thừa Phong chân nhân cùng Vân Hoa chân nhân im lặng không nói tiếng nào mà chỉ đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve vỗ về hai tiểu hài tử bé bỏng đang nghẹn ngào khóc nấc trong lòng, trong đôi mắt của hai vị chân nhân cũng phủ một lớp sương mỏng long lanh phản chiếu ánh sáng.
“ Ta nghe nói nữ hài tử đang khóc mà nhận được quà sẽ lập tức nín khóc! Sở Sở - Doanh Doanh! Hai con đến đây! “ – Ngọa Vân chân nhân mỉm cười, từ ái lên tiếng.
Thừa Phong chân nhân cùng Vân Hoa chân nhân nhẹ nhàng vỗ lưng ra hiệu cho Lưu Sở Sở và Hồ Doanh Doanh mau mau nín khóc. Lưu Sở Sở và Hồ Doanh Doanh gật đầu ngoan ngoãn nghe lời rồi nhanh chóng đè nén cảm xúc trong lòng. Sau khi lấy ra một chiếc khăn tay nhỏ đã được các sư huynh nhét vào trong ống tay áo để chậm nước mắt, hai cô lại ngoan ngoãn tiến đến chỗ Ngọa Vân chân nhân đang ngồi rồi dùng hai tay nhận lấy hai chiếc túi vải lấp lánh ánh hoàng kim thêu những áng tường vân với bảy màu sắc khác nhau sống động như thật từ tay của Ngọa Vân chân nhân.
“ Đây là túi Càn Khôn dùng để đựng pháp bảo, bên trong có không gian tùy thân dùng để nuôi dưỡng linh vật cùng linh thú.” – Ngọa Vân chân nhân vuốt chòm râu dài bạc trắng của mình vui vẻ giải đáp thắc mắc đã hiện rõ trên khuôn mặt của Hồ Doanh Doanh và Lưu Sở Sở.
“ Cảm ơn Ngọa Vân sư bá! “ – cả hai cô vội vàng cúi đầu lễ phép lên tiếng.
Sau Ngọa Vân chân nhân đến lượt Thanh Phong chân nhân tặng cho Lưu Sở Sở và Hồ Doanh Doanh mỗi người một thanh đoản kiếm bằng vàng, bao kiếm và chui kiếm cẩn những viên ngọc ưu linh ngũ sắc tuyệt đẹp dùng để phòng thân. Tường Vân chân nhân thì lại gật gù lên tiếng:
“ Phục trang trên người hai đứa con sẽ do Tương Vân ta cung cấp! “
“ Tinh Vân ta không có tài năng gì, chỉ có thể sưu tập được một tòa tàng thư các, hai đứa con có thể tùy ý ra vào! “ – Tinh Vân chân nhân hòa ái lên tiếng.
“ Chúng con cảm ơn các vị sư bá! “ – Hồ Doanh Doanh và Lưu Sở Sở sau khi nhận được lễ vật của các vị chân nhân cảm động đến mức không biết nên nói những lời như thế nào để bày tỏ sự biết ơn một cách chân thành nhất, hai cô nghiêm cẩn quỳ gối, cúi đầu sát đất cung kính lẫn chân thành đồng thanh lên tiếng.
“ Doanh Doanh – Sở Sở! Từ đây về sau Tịnh Vân Tông chính là nhà của hai đứa con. Chúng ta đã bàn bạc và thống nhất ý kiến: Tất cả sáu sư huynh đệ chúng ta sẽ chịu trách nhiệm dạy bảo hướng dẫn các con trên con đường tu tiên cho đến ngày chúng ta nhận được mệnh trời đạp đất phi thăng! “ – Ngọa Vân chân nhân hài lòng đưa mắt nhìn hai tiểu hài tử đang cung kính quỳ gối bên dưới rồi nghiêm túc lên tiếng.
“ Hai đứa con chỉ mới có sáu tuổi, vẫn còn là những hài tử đang tuổi ăn tuổi lớn nên chúng ta sẽ dạy các con chữ viết, lễ nghĩa cùng những tri thức về vạn vật trong vũ trụ trước khi hai con đặt chân bước vào con đường tu tiên! “ – Thừa Phong chân nhân hiền từ lên tiếng tiếp lời.
“ Nói một cách khác, hai tiểu hài tử các con cứ thuận theo tự nhiên mà trưởng thành, tiên lộ cứ chậm rãi bước đi từng bước một … “ – Vân Hoa chân nhân đưa mắt nhìn Lưu Sở Sở cùng Hồ Doanh Doanh nhoẻn miệng mỉm cười, chậm rãi giải thích.
“ Việc chăm sóc Doanh nhi và Sở nhi sẽ do … “
“ Chúng đệ tử nguyện tận lực gánh vác trọng trách! “
Vân Hoa chân nhân lời trong miệng còn chưa kịp nói ra hết đã nghe âm thanh hùng dũng như binh sĩ tuyên thệ trước khi xông vào chiến trận vang dội bên tai.