Đám dân làng trong ngôi miếu hoang nhìn theo bóng dáng của vị lão chân nhân xa khuất tầm mắt mới đưa mắt rối rắm nhìn nhau, vị đại hán vạm vỡ vừa tiến đến chỗ hai vị thanh niên tu tiên kia chưa kịp nghiêng người thỉnh giáo thì đã nghe một giọng nam tử ôn hòa vang lên:
“ Như những gì các vị vừa nhìn thấy thì hai tiểu nha đầu kia không phải là nữ quỷ mà chính là tiểu sư muội của Tịnh Vân Tông chúng ta. Chuyện của bổn phái kính mong các vị cẩn trọng ngôn ngữ … “
Nam tử giọng nói nhẹ nhàng, ngôn từ hàm súc không tỏ ra bất kỳ thái độ gì khác nhưng lại thành công làm cho nhóm nông phu rùng mình ớn lạnh… - “ Đây chính là uy hiếp aaaa! “
Đám nông phu cũng không phải là hạng người đầu đất lập tức biết điều nhanh chóng giải tán khỏi hiện trường, trên mặt đều là thần sắc ngưng trọng tuyệt nhiên không dám lên tiếng bàn tán hay bày tỏ thái độ.
Đợi cho nhóm nông phu giải tán hết, người thanh niên vừa lên tiếng nói lập tức đưa tay bắt quyết triệu ra một đám mây nhỏ rồi xăn tay áo chuẩn bị bước lên đám mây phóng đi.
“ Tư Viễn sư huynh, huynh tính đi đâu vậy? “ – nam thanh niên tu tiên đi cùng vội vàng lên tiếng hỏi.
“ Tất nhiên là về lại bản môn rồi! “ – nam tử tên Tư Viễn nheo mắt đáp lời.
“ Chúng ta vâng mệnh sư phụ theo sư thúc đến Thiên Môn Tông làm nhiệm vụ … nhiệm vụ còn chưa hoàn thành làm sao về được a? “ – nam thanh niên đi cùng lập tức ngăn cản.
“ Thiên Hành sư đệ, nhiệm vụ lần này ai mới là người gánh vác trọng trách? “ – Tư Viễn chớp chớp mắt bày ra bộ dáng ngạc nhiên hỏi lại.
“ A! … Là sư thúc! “ – Thiên Hành chép miệng trả lời, vừa trả lời xong trong mắt lập tức lóe lên một tia linh quang.
“ Trước khi rời khỏi đây, sư thúc có dặn dò hay ra lệnh cho chúng ta phải hoàn thành xong nhiệm vụ mới được trở về hay không? “ – Tư Viễn tinh quái hỏi tiếp.
“ Không nha! “ – Thiên Hành chấp tay ra sau lưng gật gù trả lời. – “ Sư thúc chỉ bảo chúng ta xử lý sự việc trong miếu thôi a! … Giờ công vụ đã hoàn thành chúng ta phải về sư môn báo cáo rồi! “ – Thiên Hành tỏ thái độ vô cùng hợp tác, nói xong còn bày ra vẻ mặt vô cùng chân thật.
“ Vậy còn không đi nhanh? … Phải nhanh chóng đuổi theo sư thúc a! … Tịnh Vân Tông chúng ta cuối cùng cũng có tiểu sư muội rồi !!! “ – Tư Viễn phấn khởi lên tiếng, dứt lời liền bước lên đám mây rồi bắt quyết phóng đi mất dạng.
Thiên Hành đứng vuốt cằm nghiêng đầu lẩm bẩm: “ Tư Viễn sư huynh à, sao huynh lại hưng phấn như vậy a??? … Lúc huynh đạt đến cảnh giới trúc cơ đại thừa ta cũng không thấy huynh hưng phấn như vậy nha??? … Đây quả thật là chứng bệnh do mất cân bằng âm dương gây ra sao??? “
Thiên Hành lên tiếng hỏi mà không thấy vị sư huynh đáng kính của mình đáp lời liền đảo mắt nhìn quanh, khi nhìn thấy ngôi miếu trống trơn liền lắc đầu cảm thán:
“ Tác phong hành sự của Tư Viễn sư huynh quả nhiên rất nhanh nhẹn quyết đoán a! “ – nói xong cũng lập tức bắt quyết triệu ra một đám mây thần tốc đuổi theo.
***
Lưu Sở Sở và Hồ Doanh Doanh ngồi trên đám mây phóng đi với tốc độ không khác gì ngồi trên chiếc trực thăng đang lên đường thi hành nhiệm vụ chỉ khác có một điều là người điều khiển chiếc trực thăng này không phải là hai cô mà nhắm mắt mặc niệm cho khoảng thời gian bảy năm ròng rã chịu sự đào tạo và huấn luyện khắc nghiệt trong quân đội. Có trời mới biết hai cô đã phải kích hoạt đại não hoạt động đến mức tối đa mới có thể tiêu hóa được những việc vừa xảy ra. Hai con người sống trong thời đại khoa học phát triển ấy vậy mà sau khi xuyên không thì kho kiến thức và trí thông minh của cả hai lại bị sỉ nhục một cách dã man như vậy.
Trải qua một ngày một đêm ngồi bó gối trên đám mây phi hành rốt cuộc hai cô cũng đã nhìn thấy nơi phải đến.
“ Hai con đều ngồi cho thật vững, chúng ta lập tức sẽ đến đại môn của Tịnh Vân Tông! “ – lão chân nhân vừa khống chế đám mây vừa cất tiếng nhắc nhở.
Hồ Doanh Doanh cùng Lưu Sở Sở vừa ổn định xong tư thế ngồi cũng là lúc đám mây từ trên cao đột nhiên hạ xuống thật thấp, đám mây lượn lờ lơ lửng một lúc mới dừng hẳn lại. Khi đám mây ngừng hẳn lại cũng là lúc hai cô lại âm thầm cảm tạ khoảng thời gian bảy năm kia đã tôi luyện cho hai cô một cái thần kinh thép nếu không hai cô đã hét lớn rồi bị gió hất nhào ra khỏi đám mây này rồi a.
Sau khi định thần lại Hồ Doanh Doanh và Lưu Sở Sở mới đưa mắt quan sát bao quát cảnh vật xung quanh. Trước mắt hai cô lúc này là một chiếc cổng lớn hình vòm cung bằng đá cẩm thạch tuyệt đẹp, phía sau cánh cổng núi non trùng điệp một màu xanh thẳm, nhìn từ xa chỉ thấy đỉnh của những ngọn núi này tựa hồ đâm xuyên qua những đám mây trắng… bồng lai tiên cảnh chắc cũng chỉ giống khung cảnh trước mắt hai cô mà thôi. Không khí nơi này thật trong lành mát mẻ đã làm cho những mệt mỏi của hai cô trong vòng hai ngày ngắn ngủi từ khi nhận thức được chính mình xuyên không bay đi sạch sẽ, cảm giác thư thái thoải mái như một làn gió mát lành len lỏi vào sâu trong cơ thể và đầu óc của hai cô làm cho hai cô tỉnh táo thêm vài phần.
“ Các con đi theo ta bước qua đại môn vào Vân Quang Điện diện kiến chưởng môn sư bá. Sau khi bước qua đại môn này, từ đây về sau hai đứa con chính là đệ tử của Tịnh Vân Tông, là hai nữ đệ tử duy nhất của Thừa Phong Chân Nhân ta. Tịnh Vân Tông sẽ trở thành nhà của hai đứa con! “ – lão chân nhân vuốt râu mỉm cười, ánh mắt phản chiếu những tia sáng lấp lánh, nụ cười hiền hậu như tiên nhân làm cho Lưu Sở Sở cùng Hồ Doanh Doanh không dời được tầm mắt, hai cô chỉ im lặng đưa mắt nhìn dáng vẻ thần tiên của ông, bên tai còn thoáng vang lên những lời ông vừa nói, ánh mắt hai cô dần dần khắc họa hình ảnh thần tiên đó rồi lại từ từ nhòe đi.