Lưu Sở Sở và Hồ Doanh Doanh sau khi sắm vai thần tượng gặp gỡ giao lưu cùng hội fan hâm mộ xong, hai cô chưa kịp đưa tay vuốt ngực, hít thở thật sâu để trấn định tinh thần lập tức đen mặt khi hai vị đại sư huynh tên gọi Tư Viễn và Thiên Hành kia đột nhiên cúi thấp người sau đó bế hai cô trên tay mà tha về Hành Vân Các. Rừng mỹ nam kia dường như cũng rất nhàn rỗi vô sự nên cũng nhanh chóng nối gót đi theo bốn người bọn cô. Cả đám người bước đi trong im lặng đến tận khi hoàn toàn ra khỏi phạm vi của Vân Quang Điện mới bắt đầu lên tiếng chuyện trò.
“ Tư Viễn, Doanh Doanh đến phiên ta bế rồi! “ – vị sư huynh có tên gọi Mặc Pháp nở nụ cười như nông dân trúng mùa bội thu, dang rộng vòng tay của mình ra rồi vui vẻ lên tiếng.
“ Ta cũng vậy. Thiên Hành, đệ mau giao Sở Sở cho ta nhanh lên! “ – vị sư huynh tên gọi Mặc Thiên nhanh tay xắn cao ống tay áo rồi dang rộng vòng tay phấn khởi đòi người.
Hồ Doanh Doanh mím môi im lặng, cô cảm nhận được vòng tay đang ôm lấy lưng cô của Tư Viễn sư huynh khẽ siết chặt thêm một chút.
“ Sư phụ đã giao phó cho đệ và Thiên Hành đưa hai tiểu sư muội về Hành Vân Các nghỉ ngơi. Chẳng phải bọn ta đã cho các sư huynh, sư đệ làm quen với hai muội ấy rồi sao? “ – Tư Viễn khẽ xoay người đưa mắt nhìn Mặc Pháp chậm rãi đáp lời.
Mặc Pháp dường như đã đoán trước được những lời mà Tư Viễn sẽ nói, chàng ta nhẹ mỉm cười rồi bình thản lên tiếng đáp lời:
“ Theo như những gì nãy giờ bọn ta nghe ngóng được, có thể nhận ra thời gian sắp đến nhiệm vụ hướng dẫn và dạy dỗ hai tiểu sư muội sẽ do tất cả sáu vị các chủ của Tịnh Vân Tông đảm nhiệm. Toàn bộ đệ tử chúng ta phải đoàn kết lại thì mới có thể thành công giành lấy quyền phụ trách nuôi dưỡng Doanh Doanh và Sở Sở từ tay các ngài ấy mà thôi. Tư Viễn huynh cùng Thiên Hành huynh hãy nghĩ mà xem, nếu chỉ dựa vào sức của hai người các huynh làm sao có thể xoay chuyển được cục diện? Huống hồ, bình thường đệ tử Tịnh Vân Tông chúng ta tình như thủ túc chưa bao giờ dốc hết toàn bộ thực lực ra để tranh tài cao thấp trong những cuộc khảo thí mà ngược lại vẫn luôn âm thầm hỗ trợ giúp đỡ lẫn nhau, ta thiết nghĩ tình cảm huynh đệ keo sơn gắn bó đồng cam cộng khổ như vậy nên được giữ gìn và phát huy nhất là tại thời điểm quan trọng này! “
Hồ Doanh Doanh chớp chớp đôi mắt âm thầm bái phục khả năng ăn nói vô cùng logic, thuyết phục cùng thần thái đạt chuẩn mực của một nhà ngoại giao đẳng cấp của vị sư huynh có tên gọi Mặc Pháp. Người này chính là một trong hai quan môn đại đệ tử của Tinh Vân chân nhân, là hòn ngọc mà Tinh Vân chân nhân đang ra sức mài giũa cũng chính là vị đại sư huynh nổi danh của Thần Tinh Các được chúng đệ tử rất mực trọng vọng.
“ Một cây làm chẳng nên non, một cánh én không đủ sức báo hiệu mùa xuân đến, ta thấy tất cả các sư huynh đệ của Tịnh Vân Tông nên tận dụng thời gian các vị nhân gia còn đang bận đóng cửa thảo luận mà nhanh chóng vạch ra kế hoạch nuôi dưỡng Sở Sở và Doanh Doanh cho thật tốt rồi phân công nhiệm vụ cụ thể cho từng nhóm huynh đệ trong môn phái để có thể dễ dàng phối hợp hỗ trợ lẫn nhau. Chúng ta nhất định phải nuôi dưỡng hai muội ấy thật tốt để xem thử đệ tử chúng ta nuôi nấng Doanh nhi và Sở nhi tốt hay các ngài ấy dạy dỗ tốt? “
“ Ồ!!! Hóa ra thể lực và trí lực có thể đem ra so sánh với nhau bằng cách này á??? “ – Lưu Sở Sở nuốt xuống một ngụm khí, nghĩ thầm trong bụng.
“ Những lời của Mặc Thiên và Mặc Pháp sư huynh nói rất chí tình chí lý a! “ – Một nhóm đệ tử gật gù tán thành.
“ Doanh Doanh và Sở Sở còn nhỏ như vậy mà đã bắt hai muội ấy phải đi vào con đường tu tiên lắm gian truân và khắc nghiệt như vậy thật sự rất đáng thương a! Chúng ta đều là sư huynh của hai muội ấy nên càng phải hợp lực để nâng đỡ san sẻ những khó khăn vất vả sắp đè nặng lên vai hai muội ấy mới phải! “ – vị sư huynh tên gọi Vị Thương giọng nói tràn đầy tình nghĩa thuận nước đẩy thuyền! “
“ Không sai! … Không sai! “
“ Phải nên như vậy! Phải nên như vậy!!! “
Những mỹ nam sư huynh còn lại vội vàng lên tiếng.
Chiêu góp gió thành bão của tập thể mỹ nam như hoa như ngọc trong Tịnh Vân Tông đã thành công lay chuyển được ý chí sắt đá một lòng muốn độc quyền bảo hộ Hồ Doanh Doanh của Tư Viễn. Sau một hồi im lặng đắn đo cân nhắc, Tư Viễn mới lưu luyến trao Hồ Doanh Doanh đang bế trên tay vào lòng Mặc Pháp.
Hồ Doanh Doanh khẽ đưa mắt quan sát khuôn mặt điềm nhiên bình thản không hề lộ ra bất kỳ một tia phấn khích vì sung sướng khi kế hoạch đã thành công của Mặc Pháp sư huynh, cô chỉ biết câm nín ngồi gọn trong vòng tay Mặc Pháp mà cảm nhận cánh tay rắn chắc đang bế cô khẽ run run vì đang ra sức kiềm nén cảm xúc trong lòng.
Lưu Sở Sở cũng không khác gì Hồ Doanh Doanh, sau mấy lần chần chừ do dự cuối cùng Thiên Hành sư huynh cũng bấm bụng trao cô cho Mặc Thiên sư huynh bế trên tay cùng dáng vẻ lưu luyến như phải xa rời bảo bối. Lưu Sở Sở thoáng ngẩn người khi nhìn thấy Mặc Thiên sư huynh cùng khuôn mặt thập phần trầm tĩnh nhanh như chớp nháy mắt với cô rồi cong môi mỉm cười như một người vừa gặt hái được thành quả lớn lao.
Cứ như vậy mỗi khi Hồ Doanh Doanh và Lưu Sở Sở được bế trên tay đi đúng một trăm bước chân sẽ lần lượt được thay đổi người bế cho đến khi cả nhóm người đứng trước một rừng cây bạch đàn xanh tươi tuyệt mỹ dưới vòm trời xanh ngắt trong lành cùng một ngôi biệt viện đơn giản mái ngói màu đỏ san hô tựa như một áng mây hồng.
Trừ hai vị sư huynh đang bế Sở Sở và Doanh Doanh trên tay, tất cả những mỹ nam sư huynh còn lại nhanh chóng bước vào khuôn viên biệt viện rồi tự giác phân chia nhiệm vụ, họ lựa chọn và sắp xếp chỗ ngủ cho hai cô một cách vô cùng cẩn thận tỉ mĩ.
“ Bọn ta đã nấu nước ấm sẵn rồi, Doanh Doanh – Sở Sở đi tắm rửa cho sạch sẽ nào! “ – mỹ nam tên gọi Tống Trình – Thuận Cơ khệ nệ ôm hai chậu nước to đổ vào một cái thùng tắm kích thước nhỏ dành cho tiểu hài tử rồi xắn cao hai ống tay áo phấn khởi lên tiếng, hai vị sư huynh Lưu Hoàng – Hạo Quang đứng bên cạnh cũng chuẩn bị sẵn hai cái khăn lớn hài lòng gật đầu phụ họa.
Lưu Sở Sở và Hồ Doanh Doanh đang đứng nép sát vào cánh cửa phòng tắm mắt tròn mắt dẹt nhìn nhóm mỹ nam đệ tử của Tịnh Vân Tông vui vẻ phấn khởi phối hợp nhịp nhàng với nhau trong vai trò bảo mẫu vô cùng tận tụy cùng bài bản, sau khi nghe xong lời Tống Trình sư huynh vừa nói hai cô vội vàng đồng thanh nghiêm túc đáp lời.
“ Bọn muội có thể tự tắm rửa được mà! Các huynh ra ngoài trước đi! “
“ Ân! Bọn ta sẽ đứng canh bên ngoài, hai muội cần thêm nước ấm cứ lên tiếng gọi bọn ta sẽ đi lấy thêm! “ – Hạo Quang sư không hổ là một người nhạy bén lập tức hiểu ra vấn đề, chàng ta dịu dàng lần lượt xoa đầu Sở Sở và Doanh Doanh ấm áp dặn dò rồi đưa mắt ra hiệu cho ba vị sư huynh còn lại nhanh chóng rút lui.
Hồ Doanh Doanh cùng Lưu Sở Sở ôm ngực thở phào một hơi nhẹ nhõm mới cởi đồ bước vào hai cái bồn tắm bằng gỗ đã được pha sẵn nước ấm hòa cùng dược liệu thơm mát hương thảo dược làm cho hai cô cảm thấy cả cơ thể và đầu óc của mình được thư giãn. Lưu Sở Sở và Hồ Doanh Doanh chưa kịp tận hưởng hết khoảng thời gian thư giãn quý giá ít ỏi đã nghe bên tai vang lên thanh âm hoảng hốt của Lưu Quang sư huynh:
“ Chết rồi! Hình như Tịnh Vân Tông chúng ta đâu có y phục dành cho tiểu hài tử cỡ Sở Sở và Doanh Doanh! “
“ Ừ nhỉ! … Đúng là không có thật a! “ – Thuận Cơ sư huynh thấp giọng đáp lời.
“ Các đệ còn đứng đó làm gì? Lập tức lục tung Tịnh Vân Tông, phải tìm bằng được hai bộ y phục cho hai muội ấy nhanh lên!!! “ – Giọng nói đầy uy quyền của Thiên Hành sư huynh theo gió bay đến.