Edit: Linh Lan
Vì chuyện thú biến dị tập kích giữa đêm, sau đó không ai ngủ được. Ngày hôm sau khi xuất phát, rất nhiều người mặt mũi tiều tụy, thần sắc uể oải. Trước khi khởi hành, có người gây sự làm ầm ĩ nhưng được đàn áp rất nhanh.
Trước lúc xuất phát, Lâm Bảo Bảo lượn một vòng trong thôn thám thính, khi quay về cô báo cáo tình hình mới nhất: “Tối hôm qua thú biến dị đánh lén, vì không kịp phản ứng, hơn hai trăm người chết, phía quân đội cũng tử vong năm mươi mấy người. Vừa rồi có người ầm ĩ kháng nghị với quân đội, mắng bọn họ không có ý tốt, những người đó vốn đang sống yên ổn trong nhà, vì nghe lời kêu gọi đến căn cứ an toàn v.v mới gặp chuyện đáng sợ này.”
Lâm Bảo Bảo hơi trào phúng, mặt không cười thuật lại, người gây sự kia trực tiếp bị binh lính kéo đi, dù không giết người, nhưng chắc hắn phải chịu không ít giáo huấn. Quân đội vào thành phố tìm người sống sót, nhưng không hề miễn cưỡng người còn sống phải đi theo họ, hiện tại mọi người trong đoàn đều tình nguyện đi theo. Bởi vậy, giờ lấy cớ này, có lẽ tên kia cố tình gây náo loạn nhằm vòi vĩnh thêm lợi ích, quân đội chẳng cần khách sáo với hắn.
Có điều, không trách bọn họ dễ bị kích động như vậy. Vì tận thế mới ập đến một tháng, đám zombie, thú biến dị ở thành phố chưa tiến hóa. Lúc đó, đa phần người dân trốn trong nhà, dựa vào số thức ăn ít ỏi sống qua ngày, tuy ăn không đủ no nhưng vẫn an toàn. Vì chưa từng chứng kiến sự đáng sợ của zombie tiến hóa và thú biến dị nên họ không biết thế giới bên ngoài đã thay đổi nghiêng trời lệch đất. Một số người còn khờ khạo, ôm suy nghĩ may mắn.
Những đạo lý này hơn một nửa số người ra ngoài tìm kiếm thức ăn đều hiểu, vì thế với cách làm của quân đội, ngoài mấy người tự lừa mình dối người đang nổi giận, những người khác không có phản ứng.
Đương nhiên, những kẻ còn tức giận kia đối mặt với hiện thực tàn khốc đều phải ngậm miệng.
Đoàn xe đi suốt buổi sáng, đến trưa dừng lại nghỉ ngơi, tranh thủ lót dạ và —— quan trọng nhất là giải quyết sinh lý, cố nhịn cả sáng không chịu nổi nữa. >.