Lý Thượng ngẩng đầu thì trông thấy chủ nhân đôi chân dài mặc quần jean bó sát người, bao trọn cặp chân dài cực kì mê người, đầu óc hắn không khỏi ảo tưởng cảm giác bị cặp chân dài này kẹp chặt thắt lưng, ánh mắt hướng lên trên, thân hình lả lướt như rắn nước, sau đó là bộ ngực cao ngất, tiếp theo là khuôn mặt vô cùng diễm lệ.Chủ nhân khuôn mặt cười với hắn, khi đầu óc hắn choáng váng thì đột nhiên người phụ nữ kia đá một cái vào vai hắn, đạp hắn văng ra.
“Cho dù cô gái này không biết xấu hổ, nhưng tôi không thể chấp nhận bọn đàn ông các anh xử lý họ như thế? Anh vẽ lên mặt cô ấy, sau này cô ấy có thể gặp người không?” Dịch Tranh nổi giận mắng, cặp chân dài đảo qua, mấy gã khác đổ hàng loạt.
Lâu Điện không để ý đến những người đó, đi về phía Lâu Linh, thấy cô nhìn chằm chằm bên kia, trong lòng có chút không vui. Lúc này Lâu Linh đâu thèm để ý tới anh, trông thấy Dịch Tranh bằng sức mạnh ngược đãi những gã kia, rốt cục cô tin tưởng vì sao với diện mạo của Dịch Tranh mà đến hiện tại chị ấy vẫn sống dễ chịu. Đầu tiên là có người bảo vệ, tiếp theo năng lực chị ấy không yếu, có năng lực tự vệ, người đàn ông nào bắt nạt được? Hơn nữa chị ấy hơi ngốc, chỉ sợ đến chết cũng không biết có một số gã đã biến mình thành đối tượng tự sướng.
Lâu Điện quay đầu cô về phía mình, kéo cô đến chỗ nhóm ông Mạc.
Bên kia Dịch Tranh ngược đãi đám người Lý Thượng một lần, Lưu Hâm vội để người nâng cô gái ngất đi vào trong xe, kiểm tra thì phát hiện không hề bị thương, chỉ là ngất xỉu thôi. Bữa sáng của cô ấy tự nhiên bị những cô gái khác cướp sạch, không chừa dù chỉ một xíu.
Tuy rằng người phụ nữ này làm người mở đường, khiến các cô biết Lâu Điện không dễ tiếp cận, nhưng đối với cô ả thường xuyên lợi dụng khuôn mặt xinh đẹp ngáng chân các cô, trong lòng ai cũng ghét. Hiện tại thấy cô ả chịu thiệt, họ đều cười thầm trong bụng. Sau khi cười xong, lại xem mấy người phụ nữ nước da khỏe mạnh, quần áo chỉnh tề sạch sẽ xa xa, trong lòng vừa là hâm mộ lại tự ti, còn nảy sinh ý tưởng ác độc để ba người đó đi chết đi.
Về phần đám người Lý Thượng, thua trên tay một người phụ nữ, mặt gã nào gã nấy nóng bừng, dường như cảm thấy mọi người đều nhìn họ xấu mặt, vừa bực vừa giận, cực kì hận nhưng chỉ có thể mặt xám xịt tránh đường. Người phụ nữ kia là dị năng giả hệ hỏa cấp ba, tinh thần lực của Lý Thượng không biết tại sao không thể vận dụng, cho dù còn có tinh thần lực, hắn mới cấp một, không phải đối thủ của dị năng giả cấp ba.
Đến chỗ ông Mạc, ông Mạc lắc đầu thở dài, miệng lải nhải người trẻ tuổi, lại nghĩ đến thói đời nay, trong lòng ông đầy cay đắng. Nhưng anh chàng Nghiêm Cách miệng thật đáng đánh đòn, dám sán lại gần nói một câu: “Em zai Lâu mị lực phi phàm a! Về sau em gái Lâu phải cẩn thận một chút, tránh cảnh em zai lén lút vụng trộm sau lưng em… Ai u, đau quá!”
Lâu Điện đá một cái vào mông anh ta.
Những người khác nhìn thấy kết cục của Nghiêm Cách, không khách khí bật cười, nói anh đáng đời.
Ăn xong bữa sáng, mọi người chỉnh trang lại hành lý, Lâu Linh đi thu hồi hạt giống dây mây biến dị, ngẩng đầu thì nhìn thấy mấy người phụ nữ đứng nhìn cô cách đó không xa, trên gương mặt có biểu tình muốn nói lại thôi. Lâu Linh coi như không nhìn thấy, cầm hạt giống rồi quay về đoàn xe của bọn họ.
Càng xem nhiều càng khó chịu, chẳng qua bản tính con người đều ích kỷ, dám tính kế người đàn ông của cô, không tát cho cô ả một cái đã là nể tình cùng là phái yếu, nếu đổi thành đàn ông, cô sớm đập chết anh ta.
“A, khoan đã!” Một phụ nữ hô, “Em gái của tôi đầu óc không tốt… Xin tha thứ!”
Lâu Linh quay đầu, trông thấy một người phụ nữ khá lớn tuổi lúng túng nói xin lỗi cô, Lâu Linh cũng cười cười, im lặng, xua xua tay rồi rời đi. Thực ra những người phụ nữ này đến nói xin lỗi cô chắc hẳn nể mặt dây mây biến dị. Khoan bàn tới cô có năng lực, chính việc cô cho phép dây mây biến dị bảo vệ bọn họ đã là một loại việc thiện, trong lòng họ cảm kích không thôi, hơn nữa cũng sợ cô tức giận muốn giết người. Một dị năng giả muốn giết người bình thường vô cùng dễ dàng, người thường có tức giận cũng đành bó tay. Huống chi chuyện lần này do cô ả kia chọc cô trước.
Lâu Linh không quản các cô có tâm tư gì, quay về xe mình, sau khi lên xe, mặc kệ lời ra tiếng vào.
Đoàn xe rất nhanh lên đường.
Đoàn xe lại đi thêm hai ngày, rốt cục đến căn cứ Quang Minh.
Trước căn cứ Quang Minh có một lối rẽ, đám người Lưu Hâm xuống xe từ biệt đội Lâu Triển. Lưu Hâm cố gắng mời họ vào căn cứ Quang Minh với đội mình nghỉ ngơi vài ngày, chẳng qua Lâu Triển luôn từ chối.
Mấy ngày nay, bởi vì có Lâu Triển hộ tống, trên đường không hề có thương vong, Lưu Hâm cực kì kinh ngạc với kết quả này, trong lòng cũng nhận định thực lực đội Lâu Triển, ngoài ông cụ và hai đứa trẻ, dị năng giả trong đội họ không có ai yếu, tuy rằng nhân số ít, nhưng một người tương đương với mười người.
Hai ngày qua, Lưu Hâm đã cầm lại quyền kiểm soát trong đội. Có vẻ vì lần bị thương trước, dị năng Lý Thượng không còn, hiện tại hắn là người bình thường, nay bởi vì muốn giấu diếm chuyện này, cho nên hai ngày qua hắn không ra mặt. Không có Lý Thượng can thiệp, Lưu Hâm không cần tốn nhiều sức đã chiếm được sự ủng hộ của mọi người. Mấy kẻ ngày xưa cũng không dám tùy tiện, cuộc sống của những người phụ nữ tốt hơn không ít.
Thấy Lâu Triển tiếp tục đi đến căn cứ Tây Bắc, không thể ở căn cứ Quang Minh, trong lòng Lưu Hâm tiếc nuối, liền nói: “Vậy được rồi, các vị bảo trọng.”
Nhóm Nghiêm Cách chào tạm biệt bọn họ, sau đó tiếp tục lên xe, hướng về phía Tây Bắc.