Lâu Đường đứng ngồi không yên, nhìn con trai muốn nói lại thôi, không giữ được sự trầm tĩnh.
Lâu Triển nói: “Ba, mặc kệ Lâu Điện có bao nhiêu bí mật, đều là người nhà chúng ta, em ấy đã thẳng thắn thành khẩn như vậy, chúng ta nên giúp em ấy che giấu. Hơn nữa thực lực Lâu Điện cao, cũng không cần lo lắng an nguy của em ấy, là một trợ lực lớn của chúng ta.”
Lâu Đường thở dài, gật đầu, trả lời: “Cha chỉ sợ là vật cực tất phản, lo lắng thằng bé bị hãm hại ở bên ngoài.” Mặc dù Lâu Đường không phải là người có dị năng, nhưng trong căn cứ đã có tổ quản lý dị năng giả, ông vô cùng quan tâm đẳng cấp và năng lực của dị năng giả, hiển nhiên biết rõ hành động của Lâu Điện thật sự không bình thường, không gian của nó làm sao có thể chứa nhiều vật tư như vậy?
Nhưng khi thấy thái độ Lâu Điện thẳng thắn, ông không nói lên lời, càng không có cách nào dò hỏi không gian cháu nó không giống như với những người khác? Nếu như ngay cả người thân cũng không tin nó, không thể làm hậu thuẫn cho nó, ngược lại nghi ngờ, tham lam năng lực không gian nó, vậy thà lúc trước không đón nó trở về. Tính tình Lâu Đường ngay thẳng không cứng nhắc, chú ý hành vi không phụ lòng trời đất chứng giám, hiển nhiên sẽ không nảy sinh lòng tham lam nào đó, chỉ không yên tâm là có phải xảy ra điều bất trắc, năng lực không gian mới không giống người thường.
“Không có đâu ạ.” Lâu Triển đáp, “Có thể là bị cái gì kích thích, thay đổi dị năng. Con nghe nói sau mạt thế, Tiểu Linh không có dị năng, sau đó trên đường tới căn cứ thủ đô mới bộc phát dị năng.” Lâu Triển vẫn nghĩ là sau mạt thế hai anh em chịu khổ, nếu là những người khác anh có thể sẽ đi xác minh, mà dính đến người thân, quan tâm sẽ bị loạn, cho nên đưa ra phán đoán ngược này.
Vì vậy Lâu Đường không nói lời nào, đồng thời quay đầu cũng dặn dò con trai và Nghiêm Cách không được tiết lộ, để người khác biết được năng lực không gian Lâu Điện đặc biệt. Lâu Triển thưa vâng, Nghiêm Cách trực tiếp liếc mắt, thầm nghĩ dù cho để lộ Lâu Điện cũng không hề gì. Đầu tiên năng lực Lâu Điện giúp anh tung hoành ngang dọc trong đống zombie cũng không có vấn đề gì, lẽ nào biết sợ những người khác? Thứ hai là anh có toàn bộ căn cứ Tây Bắc làm hậu thuẫn, kẻ nào dám đưa ra chủ ý gì? Nếu nói là khó tránh đòn đánh lén, được rồi, tên kia chính là một kẻ âm u, nói không chừng người bên ngoài còn chưa ngấm ngầm tính kế, đã bị cậu ta tính kế ngược lại.
Sau khi Lâu Điện rời khỏi phòng làm việc của Lâu Đường, hai tay đút trong túi quần, chậm rãi đi dạo căn cứ, coi nhẹ ánh mắt nhìn đàn ông của những người phụ nữ kia trên đường, thực ra tinh thần lực đã tập trung tiến hành tìm kiếm hành tung của Lâu Linh, rất nhanh tìm được chỗ bọn họ, phát hiện đó là chỗ tư nhân của Lâu Nghiên, nơi đó có một đống sắt rỉ sét, Lâu Nghiên đang bận rộn giới thiệu nghiên cứu của mình cho mấy nữ sinh.
Khi tìm thấy anh đi thẳng một mạch qua đó.
Lâu Điện đến khiến Lâu Nghiên sợ hết hồn, sau đó ngay lập tức kích động, chìa tay đòi anh một đống vũ khí quân sự, Lâu Điện cũng rất hào phóng, trực tiếp lấy ra một rương đồ từ trong không gian, vừa mở ra nhìn, là súng đạn dược các kiểu.
Nhìn hai mắt Lâu Nghiên sáng lên, không còn tâm trí để tâm đến những người khác, cô nói xin lỗi với bọn họ, liền bắt đầu bận rộn vùi đầu làm. Những người khác thấy thế, không quấy rầy cô nữa, lên tiếng chào cô rời đi.
Lâu Điện cũng đến chỗ ở của bọn Lâm Bảo Bảo, mục đích là đưa thứa ăn qua cho bọn họ, trong nhóm họ không có dị năng không gian, cho nên vật tư đều để hết ở chỗ anh. Thức ăn Lâu Điện để lại đủ để bọn họ ăn hơn nửa năm, đều là gạo, bột, mì sợi, mì ăn liền, đồ hộp, chân giò hun khói v.v, bởi vì Đàm Mặc, không thiếu được lấy thêm mấy túi thịt bò khô cho cậu.
Nhìn Đàm Mặc, chân mày Lâu Điện nhíu lại, mặc dù cậu ta nghe lời Lâm Bảo Bảo, nhưng nếu là để cậu ta tùy tiện như vậy cũng không được, phải tìm cơ hội để cậu tiếp nhận huấn luyện quy củ. Bất kể là do anh huấn luyện cậu, hoặc là đưa cậu vào quân đội của Lâu Triển đều được.
Sau khi tính toán trong lòng, Lâu Điện cũng không nói nhiều, đến tận buổi chiều, từ biệt bọn Lâm Bảo Bảo rời đi.
Khi về tới nhà họ Lâu, đám người Lâu Đường chưa về, hai người về hơi sớm.
Trời nóng nực, vợ bác cả đang cầm chậu nhựa, nước chiếm chứa nửa chậu, đặt ở trong sân, thả Lâu Diệp đã cởi sạch vào trong chậu để cậu bé chơi, trên mặt nước còn có mấy con vịt cao su.
Nhìn thấy bọn Lâu Linh trở về, cu cậu khẩn trương cầm một con vịt cao su màu vàng che giữa hai đùi, kêu la: “Cô lớn đừng nhìn * nhỏ của Diệp Diệp, nếu không Diệp Diệp không lớn được.”
Lâu Linh buồn cười chết đi được, trực tiếp xoay lưng, nói: “Được, cô không nhìn.”
Lâu Điện cũng cảm thấy buồn cười, đứng trước chậu nước, quét mắt nhìn chim nhỏ của thằng bé khinh thường nói: “Cô con chẳng thèm nhìn chim nhỏ của con đâu.”
Lâu Diệp bẹp miệng, giọng điệu non nớt nói: “Cô nhỏ nói, Diệp Diệp sẽ lớn.”
“Có thể lớn bao nhiêu?” Nhẹ nhàng cất lời nghi vấn.
Lâu Linh cảm thấy anh càng nói càng kỳ cục, vẻ mặt đỏ bừng nhéo cánh tay anh để anh đừng bắt nạt con nít, hơn nữa đừng tưởng rằng cô không biết ám hiệu của anh, rõ ràng diện mạo quân tử khiêm tốn, nhưng đầu đầy ý hư hỏng.
Lúc này, vợ bác cả cầm theo quần áo cháu trai đi ra, tên nhóc kia nhào vào trong lòng bà nội, giọng điệu ngây thơ cáo trạng, “Bà nội, chú nhỏ nói Diệp Diệp chưa trưởng thành!”
“Ừhm?” Bác gái khó hiểu cũng không để ý, cười nói: “Diệp Diệp ăn nhiều cơm thì có thể lớn nhanh, đến lúc đó chú nhỏ sẽ không cười Diệp Diệp.”
Trở lại trong phòng, Lâu Linh chơi với thằng bé, bác gái vào bếp rót trà.
Lâu Điện nhìn một chút, lấy ra mấy lon sữa bột trẻ con từ trong không gian, nói: “Bác gái, mấy lon này để cho Diệp Diệp uống, để cơ thể cháu nó phát triển. Chờ cháu nó uống hết không đủ cứ đến chỗ cháu lấy thêm!” Về phần không dám lấy ra nhiều, là sợ đặt ở bên ngoài khó giữ được độ thơm ngon. Thời gian trong không gian anh là hoàn toàn bất động, có tác dụng bảo đảm chất lượng.
Bác gái thấy những thứ này đều là sữa bột nhập khẩu ngoại quốc, rất khó lấy được sau mạt thế, không khỏi có chút biết ơn, vỗ vỗ tay anh, cảm ơn dụng tâm của anh.
Thấy gần tới giờ, bác gái đi vào phòng bếp làm cơm tối cho mọi người, Lâu Linh thấy thế liền để Lâu Điện trông đứa bé, mình vào giúp đỡ, tiện thể cầm theo một chậu nhỏ bắt đầu thúc trưởng giá đỗ.
Bác gái thấy cô bận việc, hạt đầu mềm mềm cứ như vậy nảy mầm một chậu lớn, xem xong rất kinh ngạc, cười nói: “Cảm giác giống như xem trò ảo thuật ở trên ti vi. Sau này không lo không có rau xanh ăn.”
Lâu Linh cũng cười nói: “Đúng vậy, chỉ cần có hạt giống là được.” Trong lòng còn suy nghĩ, may mà ở chỗ Lâu Điện còn có hạt giống, đỡ phải dùng dè xẻn.