Trong lòng Lâu Linh biết Lâu Điện rất xấu xa; chắc chắn anh sẽ có hành động, cho nên cô luôn nhìn chằm chằm anh, nhưng mà sau đó cô phát hiện anh chẳng có động tĩnh, thật đáng ghét.
Trên thực tế, không chỉ cô khó hiểu, Nghiêm Cách và đám người viện nghiên cứu khu tây vẫn âm thầm theo dõi anh cũng buồn bực. Nghiêm Cách cho rằng, có lẽ Lâu Điện nghe lời Lâu Triển. Đây là căn cứ thủ đô, lực lượng vũ trang đông đúc, hơn nữa trong viện nghiên cứu phòng vệ tầng tầng lớp lớp, sao cậu ta dám xông vào một mình. Ở viện nghiên cứu, Bạch Căng biết anh đã quay lại, thấy anh không có động tác, cũng cho rằng hoặc anh ta không điều tra ra người định mang đám ông Mạc đi thuộc viện, hoặc là Lâu Điện cũng e ngại thế lực của viện nghiên cứu nên không dám chống đối.
Nghĩ như thế, Bạch Căng yên lòng, thấy Lâu Điện an an phận phận, cô ta khinh thường, cho rằng anh ta cũng thường thôi, không có gì lợi hại.
Thời gian trôi qua chớp nhoáng, mai là ngày xuất phát, hai người Lâu Linh đến nhà họ Lâu, ăn cơm với mọi người và thảo luận hành trình ngày mai, bên Lâu Triển có mười hai người, phía Lâu Linh cộng cả Lâm Bảo Bảo chờ ở ngoài là tám người, tổng cộng hai mươi người.
Về chuyện Đàm Mặc, Lâu Điện tìm cơ hội nói rõ với Lâu Triển. Nghiêm Cách ban đầu hơi lo lắng, cảm thấy họ quá to gan lớn mật, chẳng qua anh ta cũng là người cẩn trọng xông xáo, nhớ đến năng lực của Đàm Mặc, cảm thấy nếu có thể quản thúc người này, ắt cậu ta sẽ là một ứng cử viên mạnh vào đội ngũ. Anh là người đầu tiên đồng ý để Đàm Mặc gia nhập. Lâu Triển nghe Lâu Điện đề cập qua thì trong lòng đã có tính toán, thấy Nghiêm Cách ra sức vun vén vào cũng thuận thế gật đầu.
Lâu Triển luôn cảm thấy chẳng qua mới hai, ba năm không gặp, cậu em họ thay đổi chóng mặt suýt nữa khiến anh không nhận ra. Lúc trước, em ấy học đại học ở thủ đô, nhìn vẻ ngoài nhã nhặn lịch sự, tuy rằng hơi lạnh lùng nhưng vẫn có nét đặc thù ở người trẻ tuổi: tự phụ, ngạo mạn, rất quyết đoán song cư xử với người ngoài cũng thoải mái hiền hòa, rất bình thường. Gặp lại sau tận thế, anh phát hiện tính cách cậu ta chẳng khác nào biến thành người khác, khiến anh không khỏi thầm đoán, chẳng lẽ về sau, hai anh em bọn họ chịu nhiều đau khổ, gặp rất nhiều chuyện bất bình, mới khiến tính cách em ấy thay đổi lớn như thế?
Lâu Triển không phải người nhiều chuyện, mặc dù trong lòng phỏng đoán, anh không trực tiếp đi hỏi sau tận thế hai đứa gặp chuyện gì, tránh vạch trần vết sẹo của người qua. Chẳng qua khi nghe Lâu Linh trước khi đến căn cứ thủ đô, gặp một gốc thực vật biến dị cực kì mạnh mới thức tỉnh dị năng, anh nhận định trước đó hai đứa em của anh sống khó khăn, không khỏi có phần thương tiếc.
Nếu là những người khác, Lâu Triển không quá yên tâm, chẳng qua vì Lâu Điện cam đoan sẽ biến cỗ máy giết người đầu óc ngu ngơ Đàm Mặc thành người biết nghe lời, anh liền đồng ý cho Đàm Mặc gia nhập.
“Sáu giờ sáng mai tập hợp ở cổng căn cứ.” Lâu Triển thông báo với mọi người trong phòng khách: “Đêm nay mọi người gói ghém hành lý, nếu đồ tương đối nhiều, có thể giao cho A Tân.”
A Tân mà Lâu Triển nhắc đến là một dị năng giả không gian trong đội anh. Mười người Lâu Triển mang theo có tám dị năng giả thuộc Ngũ Hành và dị năng giả không gian, sức chiến đấu rất mạnh.
Sau khi dặn dò xong, Lâu Điện đưa Lâu Linh trở về.
Trở lại nhà trọ, Lâu Linh nhìn quanh. Nơi này thuê của người ta nên họ không cần thu dọn đồ đạc gì. Sau khi luyện tập dị năng một lúc, thấy trời đã tối, cô tắm nước ấm rồi lên giường ngủ. Trời nóng nực, thực ra Lâu Linh rất muốn tắm nước lạnh nhưng Lâu Điện từng đọc một số sách giải thích cách thức giữ gìn sức khỏe cho phụ nữ. Anh biết cơ thể phái nữ khác với phái mạnh, tối kỵ tắm nước lạnh, cho nên bốn mùa trong một năm anh tuyệt đối không cho phép Lâu Linh dính vào.
Hai người nằm dài trên giường, Lâu Linh chuyện trò dăm ba câu rồi ngủ thiếp đi. Không biết ngủ bao lâu, Lâu Linh đột nhiên bừng tỉnh, ngồi bật dậy, sờ vị trí bên cạnh trống không.
Lâu Linh chẳng chú ý gì khác, trực tiếp đi chân trần nhảy xuống giường, lượn một vòng trong căn hộ, sau đó chạy đến cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Toàn bộ căn cứ gần như chìm trong bóng tối, trơ trọi mấy ngọn đèn chiếu sáng mơ hồ, ngoài binh lính tuần tra, khó gặp những người khác trên đường. Có điều ở một góc căn cứ đèn đuốc vẫn sáng trưng, tiếng ầm ĩ không dứt. Đây là khu đèn đỏ chuyên phục vụ dị năng giả và người có quyền nhân vui đùa, trong giới hạn chỉ buôn bán xác thịt, còn có loại hình giải trí khác. Mấy trò thời bình có, nơi này cũng có, ngợp trong vàng son, làm cho người ta lãng quên bây giờ là tận thế.
Lâu Linh đã tỉnh táo, ôm trán, không cần nghĩ cô cũng biết bệnh tự mãn của Lâu Điện lại tái phát, anh đã hành động. Cô cứ ngỡ anh đã buông tha cho việc này, ai ngờ anh để đến trước khi lên đường mới ra tay. Lâu Linh vừa sợ vừa tức, sợ là Lâu Điện chọn trúng thời điểm này, có phải xảy ra chuyện gì không? Tức giận bởi rõ ràng nói sẽ không bỏ lại cô, hiện tại ai mất tăm mất tích hả?
Đương nhiên, tức giận qua đi cô có phần chán nản. Cô chẳng biết điểm cực hạn của Lâu Điện đến đâu, chỉ nhận thức rõ anh mạnh hơn mình rất nhiều lần. Nếu có cô đi cùng, sợ rằng cô sẽ trở thành người cản trở, không đi cũng không sao.
Đứng một lát, Lâu Linh nhanh nhẹn thay cả cây đen, đeo kiếm bên hông, sau đó đi giày xăng ̣đan đế bằng cũng màu đen —— loại giày xăng ̣đan này rất nhẹ, êm ái và thuận tiện. Đế giày đủ rắn chắc, có điểm giống giày mà Ninja đi bên trong anime, mùa hè đi rất thoải mái chẳng biết Lâu Điện kiếm được ở đâu. Những lúc không nhận nhiệm vụ, Lâu Linh cực kỳ thích đi nó. Sửa soạn xong, cô nhẹ nhàng mở cửa ra ngoài.
Đêm khuya vắng lặng, chỉ một âm thanh rất nhỏ có thể phóng đại vô hạn, khiến Lâu Linh lúc đầu không thoải mái, có điều rất nhanh cô hòa nhập với khung cảnh. Mặc dù sau tận thế được Lâu Điện nuông chiều rất lâu, nhưng cô thường xuyên rèn luyện, khá to gan. Chính vì có anh dung túng, cô phát triển thiên về hướng to gan ngốc nghếch.
Cô ra khỏi khu nhà trọ rất nhanh, Lâu Linh lắc mình theo những góc khuất tối đen, dần dần rút ngắn khoảng cách với viện nghiên cứu.
Nửa giờ tiếng sau, cô đi đến một ngõ nhỏ cách viện nghiên cứu khoảng một km, ẩn mình trong ngõ nhìn chằm chằm cổng viện. Chỉ nhân viên địa vị cao hoặc mấy sếp tai to mặt lớn mới được vào trong, hiện tại Lâu Linh tay trắng nên không thể lẻn vào.
Bên trong viện có bật đèn, mọi thứ hoàn toàn yên tĩnh, giống như chẳng có chuyện gì xảy ra, làm cho Lâu Linh hơi nghi ngờ, lẽ nào Lâu Điện không tới đây?
Bởi vì trong lòng nghi ngờ, Lâu Linh chẳng dám mạo hiểm đột nhập, tránh cho vô tình bị bắt lại cần người đến cứu, quá khôi hài. Nhưng cô lại lo nếu Lâu Điện thực sự ở trong, không biết liệu anh có bị tóm không? Lâu Linh sờ sờ cằm, so sánh hai bên, sau đó tin vào vế nếu cô ngu xuẩn xông vào người bị túm chắc chắn là cô, ngược lại Lâu Điện có thể bình an vô sự đào tẩu.
Đột nhiên, đằng sau Lâu Linh có tiếng xé gió lao tới. Hạt giống biến dị nhanh chóng sinh trưởng ôm lấy góc tường căn hộ bên cạnh, cả người cô bay lên, chân đạp trên bờ tường, liên tục né tránh vài đợt tấn công.
Một đòn của người nọ không trúng, hắn nghi hoặc, hỏi: “Mày là ai?”
Giọng nói này có phần quen tai, cả người hắn chìm trong bóng đêm, không nhìn rõ, đồng thời Lâu Linh cũng không dám để hắn trông thấy mình. Cô mượn dây mây biến dị bám chặt vào bờ tường nhà các hộ dân trong ngõ nhỏ, tranh thủ cơ hội tăng tốc độ chạy trốn.
Hai người chạy vun vút, Lâu Linh đột nhiên nhíu mày, cảm giác bên má hơi đau, chẳng qua cô không giảm tốc độ. Nếu đối phương là dị năng giả hệ phong, có thể mượn gió để tăng nhanh tốc độ, còn cô dùng thực vật biến dị, linh hoạt nhảy lên.
Không biết chạy qua mấy cái ngõ nhỏ, người nọ vẫn bám sát nút. Lâu Linh nhíu mày, cô không hề đánh trả, có cần bám chặt không tha thế không? Trong lòng hơi tức giận, lại cảm thấy đằng sau truyền đến tiếng gió rất nhỏ, dây biến dị quấn lấy một tấm biển, cả người cô đu qua.
Hình như người nọ quyết tâm không cho cô rời đi, liên tiếp phóng ra đao gió, âm thanh boong boong boong vang lên, đao gió cắt đứt dây biến dị. Chờ Lâu Linh kịp phản ứng, mới phát hiện mục đích của tên kia là cắt đứt dây biến dị của cô, cô hơi sợ hãi, khi dây đứt, cô rơi xuống đất.
Ánh mắt sắc bén, cô trực tiếp xoay người nhảy lên, cậy vào cơ thể mềm dẻo, khuỷu tay cô thọi vào bụng đối phương. Hắn thét lên một tiếng, nhân cơ hội túm lấy cánh tay cô, sau đó cơ thể cao to lao tới, đè cô lên mặt đất, tay giữ chặt tay cô. Một ngọn lửa sáng lên, chính là bật lửa.
“Là cô!!”
Tuy rằng ánh lửa chỉ sáng lên trong nháy mắt đã bị cô gạt bay nhưng vẫn khiến đối phương thấy rõ mặt cô. Lâu Linh thừa dịp hắn ta giật mình, chân đá một cái, đối phương gào to một tiếng, lực tay cũng buông lỏng, cả người đổ xuống, vừa vặn đè lên người cô, hơi thở nam tính mãnh liệt ập đến làm cả khuôn mặt cô biến thành màu đen. Lúc cô định đá bay hắn thì đột nhiên trên người nhẹ bớt, người nọ đã bị ai đó nhấc lên.
Bốn phía đen ngòm, Lâu Linh chỉ mơ hồ nhìn thấy phía trước xuất hiện một bóng người, khi nhấc gã kia ra thì nhân cơ hội bổ một chưởng vào gáy hắn, người nọ không kêu không một tiếng, trực tiếp bị đập ngất.
Lâu Linh vốn dĩ cảnh giác, ngón tay cầm một hạt mầm, sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào. Lại nghe đối phương hừ phát tiếng, ngồi xổm xuống, bàn tay rộng lớn ấm áp giữ chặt bàn tay cô, trực tiếp lấy đi hạt mầm kia rồi thô lỗ vác cô lên vai.
Ngửi thấy mùi hương nam tính quen thuộc trên người anh, Lâu Linh dừng động tác tấn công, ngoan ngoãn để anh khiêng.
Cô ôn thuần, đối phương khí thế kinh người, một tay khiêng cô, đi thẳng về hướng gã đàn ông kia, mắt thấy anh sắp giết người, cô vội ngăn cản.
“Nơi này là căn cứ thủ đô, đừng giết người.” Cô ghé sát vào tai anh, thì thầm.
Nghe vậy, anh hơi ngừng một chút chỉ có Lâu Linh chịu khổ, bởi vì lực tay vác cô siết chặt hơn, sau đó anh đằng đằng sát khí đi đến trước mặt gã nằm bẹp dí, đá mấy cái vào chỗ yếu ớt nhất của đàn ông rồi vác cô đi.
Lâu Linh: = 口 =!! Ai nói phụ nữ âm hiểm? Đôi khi đàn ông còn ngoan độc hơn phụ nữ!!