Lúc này đã qua buổi trưa, vầng thái dương vẫn đỏ rực, song không ai phàn nàn, họ đều muốn đến đích sớm một chút.
Theo như lời Lưu Hâm, căn cứ Quang Minh là căn cứ quy mô trung bình, được thành lập ở khu vực Trung Bộ, thu hút rất nhiều người sống sót ở gần đó tìm đến. Nhóm Lưu Hâm vốn ở một căn cứ nhỏ. Nó không phải do ZF lập ra mà chỉ do một đội dị năng giả thành lập. Sau này trải qua vài lần zombie triều loại nhỏ, rất nhiều người bình thường bị đẩy ra làm lá chắn zombie, chết oan chết uổng, thế là càng ngày càng nhiều người lo lắng cứ ở lại thì sớm muộn sẽ chết nên chạy trốn. Lưu Hâm thấy thế, sau khi bàn tính với Lý Thượng, anh dẫn đầu một nhóm người, tính toán gia nhập vào căn cứ Quang Minh.
Đến chạng vạng, bọn họ đi ngang qua một trấn nhỏ có đông đúc zombie, mọi người không dám dừng lại, trực tiếp chạy xe qua. Một đám zombie tông vào đuôi xe phía sau, thậm chí một số zombie biến dị tốc độ đã nhảy lên nóc xe.
Đàm Mặc vốn có thể che chắn zombie, chẳng qua bây giờ cấp bậc cậu ta không đủ, trong đoàn xe quá nhiều người, không thể che giấu hoàn toàn, đành do bọn họ tự đối phó.
Lúc này, đám Lâu Điện lật cửa kính rồi leo lên nóc xe, đối phó với zombie biến dị tốc độ và zombie có dị năng, còn zombie phổ thông khác, không đuổi kịp đoàn xe nên đã bị bỏ lại ở phía xa. Lâu Điện ước lượng khoảng cách, trực tiếp ném mấy quả bom, nổ cho một đám zombie gãy tay gãy chân, mặc dù còn sống, chúng gãy chân cũng không chạy được nữa, thật bớt việc.
Trong xe, Lý Thượng đã tỉnh, đầu đau như nứt ra, phát hiện mình tạm thời không cách nào khống chế tinh thần lực, sắc mặt hắn trở nên cực kì khó coi. Sau khi nghe trên đầu truyền đến tiếng nổ mạnh, hắn ngó ra thăm dò, phát hiện trên nóc chiếc xe đằng sau, người đàn ông áo đen giống như sát thần, không chỉ có bom, thậm chí kiếm trong tay anh ta nhanh đến mức không nhìn thấy hành động, zombie đuổi theo đã bị anh ta chém một kiếm rơi đầu. Đâu phải tiểu bạch kiểm, rõ ràng là sát tinh.
Lý Thượng biết mình đánh giá sai, âm thầm may mắn hôm qua chưa bộc lộ rõ tâm tư xấu xa. Có cùng suy nghĩ với Lý Thượng là vài dị năng giả có quan hệ với hắn không tệ. Bọn chúng không phân biệt nam nữ, không chỉ phụ nữ xinh đẹp, ngay cả đàn ông khuôn mặt thanh tú yếu ớt, bọn chúng cũng thích động tay động chân. Trước kia trong căn cứ, nếu chàng trai nào diện mạo thanh tú, không có dị năng, không có bối cảnh, mặc kệ có nguyện ý hay không, đều sẽ bị những dị năng giả kia biến thành thứ đồ chơi đè dưới thân. Sau tận thế, khẩu vị rộng mở, chơi đàn ông hay phụ nữ đều giống nhau, song bọn chúng không ngờ được lúc này mình nhìn nhầm.
Tốc độ Lâu Điện cực nhanh, Đàm Mặc đứng xem, cũng cầm lấy kiếm của Lâm Bảo Bảo, leo lên xe, sánh vai với anh đối phó zombie.
Dị năng đối địch với dị năng, vũ lực đối địch với tốc độ và sức mạnh, hai người nhanh chóng xử lý gọn đám zombie. Sau đó, tất cả quay trở lại trong xe.
Khi Lâu Điện đi vào, Lâu Linh ngoan ngoãn đưa một chai nước khoáng cho anh giải khát, đãi ngộ tương tự còn có Đàm Mặc. Mấy dị năng giả khác cũng có Dịch Tranh đưa nước, làm cho bọn họ mở cờ trong bụng.
Bởi vì bỏ qua trấn nhỏ, cuối cùng đoàn người hạ trại trên một khu đất tương đối thoáng đãng.
Đỗ mười mấy chiếc xe ở xung quanh, những người khác lấy lều hạ trại, người thường không có lều thì ngủ trong xe.
Trong lúc mọi người hạ trại thì Lâu Linh cũng đề cao hai gốc dây mây biến dị, để chúng nó gác đêm ở vòng ngoài. Người thường nhìn thấy thế thì rất cảm kích. Có dây mây biến dị, độ an toàn của họ được tăng lên, hơn nữa Lâu Linh để dây mây biến dị gác bên cạnh bọn họ, rõ ràng có ý bảo vệ, tốt hơn hẳn đám dị năng giả không coi bọn họ như con người kia.
Hạ trại xong, mọi người lại đốt ít củi nấu hai nồi to, ngưng tụ ít nước trong nồi nấu, rồi bỏ thêm một thùng mì tôm và ít rau vào. Khụ, về phần rau, không dễ để Lâu Điện lấy ra đồ anh thu thập trong không gian, hiển nhiên nó là do Lâu Linh thúc đẩy, chỉ có một loại, rau mầm = 口 =!
Dị năng giả hệ mộc khác mặc dù có năng lực thúc đẩy nhưng không có hạt giống, cũng chỉ trơ mắt nhìn.
Bởi vì hiện nay Lý Thượng bị thương, trong đội hoàn toàn do Lưu Hâm làm chủ. Số đồ hôm nay đoàn người lấy từ xe trong đường hầm, Lưu Hâm cũng không keo kiệt, làm cho người ta nấu mì ăn liền, bất kể là dị năng giả hay người thường đều có phần.
Mặc dù cả ngày hôm nay vừa kích thích vừa kinh hiểm (kinh hãi nguy hiểm), nhưng đến buổi tối, mỗi người đều được ăn một bát mì ngon tuyệt, hơn nữa trong mì có rau xanh lâu lắm không có điều kiện ăn khiến mấy người thường sụt sùi, húp cạn nước. Còn dị năng giả phe Lý Thượng, bởi vì Lý Thượng bị thương, còn có đội Lâu Triển tạo áp lực nên họ không dám phản đối, cãi nhau với Lưu Hâm về chuyện cho người thường thức ăn như mọi khi.
Sau khi ăn xong, Nghiêm Cách tìm Lưu Hâm, sắp xếp người canh gác ban đêm. Trông thấy lúc Lưu Hâm sắp xếp không chỉ có dị năng giả mà còn cả người thường hoặc phụ nữ, Nghiêm Cách hơi nhíu mày, từ chối cho ý kiến.
Tuy rằng trong đội bọn họ, phụ nữ, người già và trẻ em có ưu đãi chính là vì họ có năng lực cung cấp sự ưu đãi này. Không thể vì bản thân mình làm thế mà mạnh mẽ đòi người khác cư xử giống mình. Hơn nữa nếu thật sự làm như vậy, người thường sẽ bị nuôi dưỡng thành đồ vô dụng. Trong tình huống nhất định, chỉ có thể làm việc theo tình hình.
Màn đêm buông xuống, những người còn lại đi ngủ, Lâu Linh và Lâu Điện cùng nhau kiểm tra dây mây biến dị. Đây là nơi hoang dã, không chỉ đề phòng zombie mà còn phải lo lắng thú biến dị vân vân, nên không thể chủ quan.
Kiểm tra dây mây biến dị xong, Lâu Linh bơm thêm ít dị năng cho chúng để chúng mọc tốt hơn rồi mới cùng Lâu Điện quay về lều nghỉ ngơi.
Đối với hành động bảo vệ cả người thường của cô, Lâu Điện dung túng, cô thích làm gì thì làm cái đó, hai người chỉ cần ở bên nhau là đủ.
Nằm trong lều, cảm thấy hơi nóng, Lâu Linh chỉ mặc quần đùi và áo thun khoét nách, ai ngờ vẫn cảm nhận rõ nhiệt độ của anh chàng nằm bên cạnh. Dù hai người đã thân mật nhiều lần, mặt cô vẫn hây hây đỏ, đến khi nghe anh cười nhẹ kéo vào trong lòng, tứ chi hai người quấn quýt, thậm chí cảm giác anh có phản ứng.
Cô ghé vào tai anh, nhỏ giọng nói: “Đây là ở bên ngoài, còn có rất nhiều người, thu liễm một chút cho em.” Lo lắng anh sắp biến thái, Lâu Linh cảnh cáo trước.
Lâu Điện cũng đáp khẽ: “Anh dùng tinh thần lực che chắn, có thể làm chứ?”
Mặt Lâu Linh đen lại, quả quyết từ chối. =.= Dị năng không phải dùng như vậy!
Lúc này, vành tai nghe tiếng thở dốc cách đó không xa truyền đến như có như không, không cần nghĩ cũng nó xuất phát từ đâu, mặt Lâu Linh càng đen hơn. Anh lại ghé sát vào tai cô thì thầm: “Em xem, người khác cũng làm như thế mà.”
Lâu Linh nổi giận: “Những người đó căn bản là không muốn sống, không xem đây là đâu đã hưởng lạc.”
Nói thật, ánh mắt nhóm người Lý Thượng nhìn các cô trần trụi dục vọng sao cô không nhìn ra? Có điều, bọn chúng không chọc tới bản cô, cô sẽ không ra tay. Còn với thái độ Lý Thượng phát tiết lửa giận với những người phụ nữ trong đội đó, dù trong lòng Lâu Linh phẫn nộ, nhưng cô cũng bó tay. Đơn giản vì những người ấy có làm thế mới được sinh tồn. Nếu cô ra tay quản, sau này các cô ấy sẽ ra sao? Chẳng lẽ cô có thể quản cả đời ư?
Hình như cảm giác được cô phẫn nộ, Lâu Điện vỗ vỗ lưng cô, an ủi cô.
Sau một lúc lâu, rốt cục Lâu Linh bình tĩnh, chẳng qua âm thanh như có như không kia vẫn truyền vào tai, xen lẫn nghe tiếng phụ nữ kêu thống khổ, cô bịt tai lại.
Mấychuyện này dị năng giả trong đoàn, mắt tinh tai thính ai mà không nghe thấy, có điều không ai định quản. Đầu tiên là người đội trưởng Lưu Hâm thờ ơ, tiếp theo rõ ràng những người đó ban ngày chịu áp lực quá nặng, cho nên ban đêm phát tiết áp lực dư thừa, thời điểm như thế này họ lười quan tâm.
Phát hiện anh vẫn táy máy, Lâu Linh mặt đen nói: “Về sau đến nơi an toàn hãy tính. Đến lúc đó anh muốn làm gì… tùy anh.” Khó nhọc nói hết câu, trong lòng nghĩ, anh chàng này áp lực lớn, cho nên muốn phát tiết, đến lúc đó cô sẽ dũng cảm hi sinh bản thân. Anh đã đủ biến thái, cách một khoảng thời gian phải để anh phát tiết một chút, tránh tích tụ trong lòng, về sau càng thêm biến thái.
Lâu Điện không biết trong đầu cô rối rắm, nghe vậy mở cờ trong bụng, kéo cô vào lòng hôn một lúc, mới để cô ngủ.