- Các ngươi cảm thấy ta sẽ nhàm chán như vậy sao..
Lôi Minh cười khổ. Điều hắn nói là sự thật. Lôi gia bọn họ trong các đời chưa từng có người nào sống quá sáu mươi tuổi. Cổ quái chính là, mỗi người của Lôi gia, bất kể là khỏe mạnh tới mức nào cũng sẽ chết vào ngày sinh nhật sáu mươi tuổi! Đây thật sự là điều cực kỳ cổ quái. Nếu như chỉ có một, hai người, có thể là trùng hợp. Nhưng từ gia phả của Lôi gia có thẻ thấy, bắt đầu từ Tống triều chuyện như vậy đã xuất hiện. Đây là chuyện không thể nào hiểu được!
- Lôi tướng quân, trên người ngươi tuyệt đối không có bất kỳ hạt giống nguyền rủa nào. Hơn nữa ta có thể nói rõ ràng cho ngươi biết, cho dù Yêu tổ của Yên Hồng làm ra, cũng tuyệt đối không thể nào dấu diếm được con mắt của ta!
Âu Dương khẳng định. Quan tâm chiến ý có thể nhìn thấu huyền cơ của thế giới. Đây là một loại mắt mạnh mẽ nhất, không thứ gì có khả năng giấu được Âu Dương.
- Nhưng...
Lôi Minh cười khổ còn muốn nói điều gì, nhưng Âu Dương lại ngắt lời Lôi Minh nói:
- Như vậy đi, ta nhớ hẳn là ba tháng nữa mới chính là ngày sinh nhật của Lôi tướng quân! Ta ở cùng ngươi ba tháng! Ta cùng ngươi qua ngày sinh nhật. Ta bảo vệ ngươi bình yên vô sự sống lâu trăm tuổi!
Câu nói này của Âu Dương có một loại tự tin xuất phát từ nội tâm.
- Đúng! Có thể là có đồ vật cổ quái gì đó đè lên Lôi gia các ngươi. Có thể đó không phải là một loại nguyền rủa. Tuy nhiên có Âu Dương ở bên cạnh, đồ vật cổ quái gì cũng vô dụng!
Yên Hồng gật đầu. Để Âu Dương làm bảo tiêu, đây là điều người bình thường có thể hưởng thụ sao? Cho dù là người có quyền lực tối cao trên thế giới này cũng tuyệt đối không làm được.
Sở dĩ Âu Dương làm như vậy hoàn toàn bởi vì Lôi Minh là người không tệ lắm. Từ lúc Âu Dương biết Lôi Minh tới nay, Lôi Minh chưa bao giờ từng sử dụng bất kỳ tâm kế nào đối với Âu Dương. Thậm chí ngay cả Thiệu Phong đi theo bên cạnh Âu Dương, Lôi Minh cũng chưa bao giờ hỏi thăm Thiệu Phong về chuyện của Âu Dương. Đây là đoeẻ, Âu Dương thích nhất ở Lôi Minh. Người này đủ thông minh, biết cái gì nên hỏi, cái gì không nên hỏi!
- Thật sao?
Nghe thấy Âu Dương nói như vậy, lo lắng trong lòng Lôi Minh liền giảm bớt! Nếu như Âu Dương thật sự có thể với ở bên cạnh hắn, như vậy Lôi Minh tin tưởng cho dù tiếp theo có là ngày tận thế mình vẫn có thể sống sót!
- Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy! Tuy nhiên Lôi tướng quân, ngươi biết đấy, người như ta sẽ có lúc gặp rắc rối. Cho nên tiếp theo phát sinh chuyện gì ngươi có thể đứng ra nhận trách nhiệm giúp ta được không?
Âu Dương cười ha ha. Thật ra câu nói này hoàn toàn là nói đùa.
- Được! Thiệu Phong nói chỉ cần ngươi không cho nổ trong Nam Hải sẽ không chuyện gì. Hiện tại ta bảo đảm cho ngươi, cho dù ngươi làm nổ bên trong Nam Hải ta cũng có thể khiến ngươi không có chuyện gì!
Lần này Lôi Minh còn lợi hại hơn cả Thiệu Phong... Tuy nhiên nhóm người đều cảm thấy rất buồn bực. Bên trong Nam Hải này có chiêu ai trêu chọc ai, mỗi lần đều cho nổ nó...
- Ôi u! Khẩu khí không nhỏ! Mụ nội nó đừng cho nổ bên trong Nam Hải. Các ngươi có biết nơi đó là sản nghiệp của Đặng thiếu hay không. Từ khi khai trương đến bây giờ các ngươi là người đầu tiên dám đập bàn ở đây!
Bỗng nhiên, một giọng nói không hài hòa đã xuất hiện ở chỗ này. Phải nói rằng, vẫn có một vài người không sợ chết đi ra gây phiền phức.
Hơn nữa những người này đều có một đặc điểm chung, chính là cảm giác thế lực phía sau mình là lớn nhất. Cho nên mắt chó coi thường người khác, căn bản không biết cái gì là nên trêu chọc, cái gì là không nên dây vào! Bây giờ trong những người này đang ngồi đây, kém cỏi nhất chính là Thiệu Phong. Nhưng Thiệu Phong vẫn là nhân vật giẫm một cước đã có thể khiến Bắc Kinh hoảng loạn!
Thiệu Phong nghe thấy giọng nói không hài hòa này, lông mi hắn chợt nhíu lại. Lại là họ Đặng!
- Tại sao mỗi lần đều là họ Đặng tìm việc vậy? Ta nhịn họ Đặng đã quá lâu rồi!
Lưu Tĩnh nổi giận. Lần trước bọn họ đến Bắc Kinh chính là Đặng Dương uy hiếp Âu Dương, khiến Thiệu Phong nửa đường cứu một mạng. Hiện tại lại là họ Đặng. Bọn họ với họ Đặng có thù oán gì sao? Hay là họ Đặng thực sự quá xui xẻo?
- Tiểu nha đầu này trông rất xinh đẹp. Tại sao nói chuyện lại thối như thế. Ngươi cũng có thể gọi tên của Đặng thiếu sao!
Lúc này, người mở miệng nói chuyện đã đi tới nơi. Đây là một gia hỏa hơn ba mươi tuổi. Trên mặt có một vết đao. Hắn có diện mạo còn hung ác hơn cả Tử Thần. Tuy rằng là người khoác lớp da chó, nhưng trong xương vẫn không sạch sẽ.
- Những năm gần đây Đặng Dương càng ngày càng làm càn. Trước đây hắn chỉ là đánh bạc. Trong mắt thế hệ trước vẫn là hài tử đáng yêu. Loại trò đùa trẻ con không ai nói cái gì. Bây giờ lại bắt đầu chới thứ không sạch sẽ rồi!
Lôi Minh thấp giọng nói. Tuy nhiên trong giọng nói của hắn vẫn lộ rõ sự uy nghiêm. Từ khi tiến vào câu lạc bộ ban đêm này Lôi Minh đã biết nơi này không sạch sẽ. Nhìn vào trong góc tối, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện một thứ vô cùng không hài hòa.
Tuy nhiên hôm nay Lôi Minh tới đây không phải để xử lý những chuyện nhỏ nhặt này. Hôm nay Lôi Minh tới cùng Âu Dương thả lỏng một chút. Hắn vốn không tính tìm việc.
Nếu như không phải gia hỏa không hài hòa này đi ra nói những lời nói không hài hòa như vậy, có lẽ ngày hôm nay Lôi Minh coi như không nhìn thấy!
Nhưng bây giờ tại địa bàn của mình, bị một con chó chỉ vào vị khách tôn quý nhất của mình mắng chửi như vậy, nếu như mình không nổi trận lôi đình đánh giết tất cả, vậy sau này mình cũng không cần lăn lộn nữa!
Thật ra trên toàn quốc thế lực Đặng gia vẫn rất lớn. Chỉ có điều sau khi nhóm người đứng đầu Đặng gia mất, Đặng gia bắt đầu dần dần đã rời xa quyền lợi trung tâm. Cho dù người thế hệ trước vẫn có một chút cảm tình đối với Đặng gia, nhưng có câu nói rất hay, người đi trà lạnh. Bây giờ mặc dù Đặng gia có thế lực cũng chỉ có thể làm một vào trò đùa trẻ con, ví dụ như mò tiền...
Đương nhiên, Đặng gia mò tiền mấu chốt là trong tình huống không đụng vào mấy người quan trọng. Mà hôm nay Lôi Minh đã vô cùng tức giận! Mình dẫn Âu Dương đến Bắc Kinh, Âu Dương thậm chí đáp ứng giúp mình vượt qua kiếp nạ ở tuổi sáu mươi. Nhưng bây giờ đột nhiên xuất hiện một gia hỏa mắt không mở gây rối. Nếu như mình không thể xử lý tốt chuyện này, như vậy Lôi Minh sẽ cảm giác mình thật sự già rồi...
Lôi Minh lấy ra một chiếc điện thoại vệ tinh. Lôi Minh bắt đầu tìm số điện thoại của Đặng gia trong vô số dãy số.
- Mẹ nói, đừng làm chúng ta sợ. Chúng ta đã nhìn thấy nhiều kẻ gọi người rồi. Bọn họ chỉ mới nghe nói là Hollywood mỗi người đều sợ tới mức đái ra quần rồi!
Nam nhân có vết đao trên mặt kia rõ ràng còn chưa ý thức được lần này rốt cuộc mình đã chọc phải người thế nào.
Nhóm người bọn họ không tranh cãi với nam tử có vết đao trên mặt. Những người này thân phận thế nào?