- Ngươi là ở lại trong địa ngục này vĩnh viễn không siêu sinh. Nhưng hắn lại muốn có một đời sống trong sự căm hận đối với mình cho tới tận giây phút cuối cùng cũng không thể quên được. Ngươi có thể chuyển hóa cừu hận của ngươi thành lực lượng, bởi vì ngươi không muốn quên tất cả những điều này. Ngươi vẫn ảo tưởng tương lai sẽ có một ngày hắn tìm tới ngươi, mang ngươi rời khỏi đây. Nhưng hắn thì sao? Hắn chỉ là một phàm nhân. Cuối cùng hắn vẫn phải bước vào trong luân hồi. Mặc dù trong lòng hắn có nhiều điều không cam lòng và nhiều hối hận, nhưng cuối cùng hắn vẫn phải quên đi tất cả. Yêu sâu như vậy, cuối cùng lại phải quên. Điều này so với ngươi sợ là còn thống khổ hơn nhiều.
Trên mặt Âu Dương lộ ra một nụ cười mỉm. Hắn đã tìm được chấp niệm của Cửu Vĩ Yêu Hồ.
Nhược điểm lớn nhất của nàng chẳng qua chỉ là một chữ. Đó chính là một chữ tình. Khi Âu Dương nghe thấy Cửu Vĩ Yêu Hồ nói một câu nam nhân không có người nào tốt, Âu Dương liền nghĩ đến phương diện này. Thời điểm yêu hồ nói ra câu nói kia, Âu Dương không chỉ đọc được sự căm hận trong ánh mắt nàng, hắn còn đọc được cả sự đau thương vô hạn.
- Ngươi quả thực chính là ma quỷ!
Cửu Vĩ Yêu Hồ ôm đầu mình ngồi xổm tại chỗ. Nàng không tiếp tục ra tay với Âu Dương nữa. Giờ phút này nàng chỉ có thể sống trong sự thống khổ của chính mình. Hoặc là nói cách khác, qua nhiều năm như vậy thật ra nàng trước sau vẫn sống trong sự thống khổ của mình. Chỉ có điều nàng biến loại thống khổ này thành một loại lực lượng khiến nàng vượt lên trên tất cả thôi.
Có thể tưởng tượng một chút, một đại yêu, Cửu Vĩ Yêu Hồ này cho dù là trong yêu tộc cũng là một nhân vật cấp quan trọng. Đại yêu như vậy lại yêu một phàm nhân vốn là chuyện khó có thể tin được. Nhưng nàng lại liều lĩnh, cuối cùng thậm chí ngay cả bí mật lớn nhất của mình cũng nói cho phàm nhân biết. Nhưng nàng lại không thể tưởng tượng được, không ngờ phàm nhân này lại dùng bí mật do mình liều lĩnh nói cho hắn biết để giết chết mình. Loại thống khổ này không phải người bình thường nào cũng có thể chịu đựng được.
- Thả xuống phần chấp niệm này đi. Ngươi đang đi lạc. Bởi vì ngươi tin trời, ngươi đã chịu đựng nhiều như vậy, ông trời nhất định sẽ cho ngươi một kết cục hoàn mỹ!
Âu Dương đi tới bên cạnh yêu hồ đang ngồi trên mặt đất. Một tay hắn đặt lên trên đầu của yêu hồ. Huyết quang từ trong tay Âu Dương phóng ra. Toàn thân yêu hồ bắt đầu biến thành từng luồng hắc khí. Hắc khí kia so với hắc khí của Chiến Quỷ thực sự không có cách nào phân biệt được. Chỉ có điều so với hắc khí của Chiến Quỷ, hắc khí này có mấy phần an tường hơn.
- Đi thôi, ngươi nhất định sẽ hạnh phúc!
Đây là lời chúc phúc trong lòng Âu Dương. Tuy rằng hắn cũng không biết yêu hồ này chuyển thế có thể được sống một cuộc sống bình yên hay không, tuy nhiên hắn tin tưởng tâm muốn chính là niệm đạt. Đây là điều mỗi người có thể làm được. Nếu như trong lòng yêu hồ thật sự nghĩ vậy, bất luận con đường phía trước gian nan tới mức nào cuối cùng nàng tuyệt đối có thể đối phương.
Sau khi chém liên tục hai đại hộ vệ của Minh vương, Âu Dương cũng không vì vậy mà cảm thấy tự hào. Ngược lại Âu Dương vẫn phát sinh ra một cảm giác bi quan. Trong địa ngục này, mình độ hóa linh hồn người khác, để cho người khác có thể được tân sinh. Nhưng mình thì sao? Nếu như tương lai có một ngày mình cũng bi thảm lạc đến một bước này, liệu có người nào có thể độ hóa mình hay không?
Ánh lửa ngút trời, một con Phượng Hoàng lớn đột nhiên từ trên trời bay xuống. Toàn thân Phượng Hoàng này phát ra lửa lớn thiêu đốt. Nhiệt độ cực nóng thiêu đốt khiến thời không xung quanh Phượng Hoàng đều bắt đầu vặn vẹo.
- Phượng Hoàng Chân Hỏa!
Nhìn thấy hỏa diễm này Yên Hồng có chút giật mình. Tuy nhiên sau đó nàng liền cảm thấy an tâm. Bởi vì nàng biết, hỏa diễm linh hồn trên người Âu Dương mới là hỏa diễm mạnh nhất thiên địa này.
- Đây không phải là Phượng Hoàng Chân Hỏa, đây là một con Địa Ngục Minh Phượng! Hỏa diễm trên người nó chính là Cửu U Nộ Diễm!
Chân mày Ngụy Bỉnh Dập nhíu lại. Ngay cả hắn cũng có chút không dám tin tưởng. Trong truyền thuyết Phượng Hoàng được sinh ra trong cõi Niết Bàn chín ngàn lần sẽ hóa thành Địa Ngục Minh Phượng. Nếu truyền thuyết này là sự thật, hỏa diễm trên người Địa Ngục Minh Phượng thật ra không phải là Phượng Hoàng Chân Hỏa. Đó chính là Cửu U Nộ Diễm, có thể mang một loại hỏa diễm đốt cháy cả Cửu U địa phủ.
Bởi vì từ xưa đến nay loại hỏa diễm này thực sự quá ít khi xuất hiện, cho nên từ trước đến nay vẫn không được mọi người thật sự chú ý. Không ngờ bây giờ Địa Ngục Minh Phượng cùng với Cửu U Nộ Diễm thật sự xuất hiện. Ngụy Bỉnh Dập không biết hỏa diễm linh hồn của Âu Dương có thật sự có thể đối kháng với hỏa diễm trong truyền thuyết này hay không.
- Cửu U Nộ Diễm, nghe đồn đây chính là hỏa diễm của những linh hồn không cam lòng trong Cửu U vô tận tụ thành! Đúng không?
Âu Dương cũng nhận ra Cửu U Nộ Diễm. Bản thân là một người chơi với lửa, hắn tất nhiên có thể hiểu rõ Cửu U Nộ Diễm có bao nhiêu huyền bí. Nhưng Âu Dương cũng không chút sợ sệt. Đối với Âu Dương mà nói, bất cứ lúc nào hỏa diễm linh hồn của mình cũng tuyệt đối là mạnh nhất, tuyệt đối có thể hủy diệt tất cả!
- Nhân loại, ngươi rất mạnh, cường đại đến mặc dù đột nhiên nhìn thấy ta và Cửu U Nộ Diễm này cũng không thể khiến tâm linh của ngươi xuất hiện chút dao động này. Thậm chí ta còn cảm ứng được trên người ngươi có chút hưng phấn đúng không?
Địa Ngục Minh Phượng cũng không hề để ý tới hai người trước mặt, mà mở miệng quay về phía Âu Dương nói chuyện.
Trong lòng Chiến Quỷ và Cửu Vĩ Yêu Hồ đều có chút không cam lòng, không muốn đầu thai chuyển thế. Nhưng Địa Ngục Minh Phượng này không giống vậy. Địa Ngục Minh Phượng có thể sinh ra tại cõi Niết Bàn chín ngàn lần, bản thân cũng đã là một tồn tại bất tử bất diệt. Cho dù nó muốn chuyển thế cũng không có khả năng.
Bây giờ chỉ cần Cửu U Nộ Diễm bất diệt, như vậy Địa Ngục Minh Phượng sẽ không bị hủy diệt! Đây là một tồn tại thật sự bất tử bất diệt, sinh vật có thể chứng kiến vô số thời đại! Không sai, đây là một sinh vật đang sống. Chỉ sợ cũng trong tất cả địa ngục đây là nhân vật còn sống duy nhất.
- Nếu như Thiên Vương thắng, thì sẽ như thế nào?
Âu Dương đứng ở dưới chân Địa Ngục Minh Phượng. Địa Ngục Minh Phượng đến cao trăm trượng. Âu Dương đứng ở nơi đó thậm chí còn không bằng lớn bằng ngón chân của Địa Ngục Minh Phượng. Nhưng hỏa diễm linh hồn trên người Âu Dương tản mát ra lại không hề thua kém khí thế trên người Địa Ngục Minh Phượng, khiến người ta có một loại ảo giác. Đó chính là lúc này Âu Dương rất cao lớn, cao lớn đến có thể có thể trực tiếp đối diện Địa Ngục Minh Phượng vẫn không biến sắc.
- Tại sao ngươi lại muốn hỏi ta điều này?
Địa Ngục Minh Phượng khẽ đập cánh một chút. Liệt diễm trăm trượng cuốn lấy lên không trung. Thời không lại bắt đầu vặn vẹo. Từng đoàn hỏa diễm giống như ác quỷ rít gào cắn xé không trung. Chúng nó xuất hiện giống như loài hoa trong đầm, thoáng đó liền biến mất.