Mục lục
[Dịch]Yêu Cung- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Âu Dương đang nghĩ vậy thì lập tức phát hiện mình đã sai. Không chỉ một mình U Nguyệt Ảnh đến, lần này Tu Phục Sư nhiều hơn lần trước rất là nhiều. Lần trước những người đồng hành với Âu Dương đều có mặt trên thuyền, còn xuất hiện nhiều khuôn mặt mới. Âu Dương phát hiện ngay cả thước bản Vạn Tiên sơn cũng ở trên thuyền.

Lần này hành trình Bách Tôn đảo khác với mọi lần, đó là ước định năm mươi năm của Âu Dương và Đạm Thai Minh. Lần này Thần Tiễn Âu Dương sẽ bước lên Bách Tôn đảo, lập nên pho tượng thuộc về hắn. Đạm Thai gia và Âu Dương có thù là chuyện mọi người đều biết, Âu Dương từng tuyên bố sẽ huyết tẩy Thánh Tà đảo, hiện giờ ước định năm mươi năm đã đến, rất nhiều người muốn biết lần này hắn có ra tay hay không.

Xuyên Vân thuyền có khoảng năm ngàn vị trí, nhưng người đến ngày càng gì, năm ngàn vị trí không đủ.

Khi vị trí không đủ thì đám người này lựa chọn là quăng một ít thương nhân chuẩn bị leo lên Bách Tôn đảo đi làm ăn xuống thuyền.

*Tuuu!!!*

Xuyên Vân thuyền lần thứ hai hú, lúc này thuyền đã đến bờ biển Lâm Hải thành, nhưng thương nhân trên bờ rất là nhức đầu.

Xuyên Vân thuyền có tổng cộng năm ngàn chỗ, hiện tại năm ngàn người cơ bản đều là cường giả, hiện tại ai lên thuyền đều có khả năng bị đạp xuống.

- Tiểu tử, anh em ta còn không lên, cho nên ngươi đi xuống đi!

Một gã đàn ông vạm vỡ bỗng chộp vai Âu Dương, có vẻ như gã định đá hắn xuống chiến thuyền.

- Không biết sống chết!

Âu Dương xem xét gã đàn ông này mới là thánh thể bát giai, tu vi ở chỗ này xem như trung đẳng, tiểu nhân vật không có cả pháp thân mà cũng mơ ném hắn đi, đúng là muốn chết.

Gã đàn ông chộp vai Âu Dương nhưng gã cảm giác bàn tay mình đụng vào vai hắn như bị kim đâm, rất đau, gã muốn rút tay lại cũng không được.

Một luồng huyết quang khẽ nhúc nhích, gã đàn ông chộp bả vai Âu Dương bị huyết quang bắn bay ra ngoài, tốc độ nhanh đến có thể đánh gục Đại Đế.

- A!

Tiếng hét thảm từ xa vang vọng, nhưng trên Xuyên Vân thuyền khắp nơi đều có tiếng hét này, vì vậy không ai chú ý cả.

- Các ngươi đừng tới đây! Chúng ta là người Đông Phương gia tộc!

Đông Phương Hoa bị năm người buộc đến góc thuyền, gã biết lúc này chỉ có lôi ra thân phận Đông Phương gia tộc, nếu không thì gã và sư muội chắc chắn bị ném khỏi thuyền.

*Vèo!*

Khi Đông Phương Hoa vừa dứt lời thì trong năm người vây quanh họ có hai người bị ném ra ngoài. Hai tên xui xẻo bị quăng ra trong một giây biến mất cuối chân trời.

- Các ngươi ồn ào quá.

Âu Dương lại ra tay bắt lấy hai người, lại *vèo vèo* hai tiếng, hai tên xui xẻo nối gót theo người đi trước.

Ném bay tên cuối cùng, Âu Dương vỗ tay liếc Đông Phương Hoa, Đông Phương Nguyệt, không phải hắn định giúp đỡ họ mà vì gã đàn ông chung nhóm với năm tên, hắn đã ném đi một thì không ngại xử lý hết cả đám.

*Tuuu!*

Tiếng hú lần thứ ba vang lên, Xuyên Vân thuyền lắc lư, chở đủ năm ngàn khách thuyền bắt đầu di chuyển.

Xuyên Vân thuyền giống như viễn cổ cự thú rẽ sóng biển, chuẩn bị tiến vào Mê Hồn Hải.

Tùy theo Xuyên Vân thuyền khởi động, trên biển vô số người há mồm mắng, nhưng có chửi cũng vô dụng, lần này có thể leo lên thuyền đều là cường giả, muốn đi xem ước định năm mươi năm của Âu Dương, không có vị trí cho thương nhân và kẻ yếu.

- Khởi thuyền!

Đông Phương Nguyệt nằm sấp ở góc thuyền nhìn ra ngoài, Xuyên Vân thuyền bắt đầu khởi động.

Âu Dương đứng bên cạnh, con ngươi vàng nhìn phương xa. Năm mươi năm, rốt cuộc hắn lại một lần nữa bước lên Xuyên Vân thuyền, nhưng ngươi khác chỉ ngồi chuyến này, còn hắn qua Bách Tôn đảo xong lại lên Xuyên Vân thuyền, từ giây phút đó hắn sẽ tiến vào con đường viễn cổ, sinh tử thành bại chỉ trong một ý nghĩ.

Bách Tôn đảo, phía trước Bạch Tôn các tháp to có ba đảo chủ đang tế bái, rồi bước chân vào tháp.

Trong tháp to vẫn có các pho tượng đứng sừng sững, mỗi pho tượng điêu khắc đại biểu một người từng đoạt được danh hiệu thiên hạ đệ nhất Tu Phục Tông Sư.

Năm mươi năm trước vốn Âu Dương nên ở đây lập pho tượng thuộc về hắn, thuộc về Vạn Tiên sơn. Nhưng lúc đó Đạm Thai gia giữa đường giết ra, khiến pho tượng thuộc về Âu Dương năm mươi năm sau mới có cơ hội lập nên.

Tam đảo chủ mở miệng hỏi:

- Đại ca, ngươi nói xem rốt cuộc thì lực Thần Sư của Âu Dương lợi hại hay là năng lực Hắc Thần Thôn Phệ Lực Đạm Thai Minh có được cường hơn?

Hiển nhiên Đại đảo chủ càng công nhận Âu Dương chính thống, nói:

- Âu Dương Thần Sư chính là chính thống, hắc thần cho dù ở viễn cổ cũng là loại tà ác, từ xưa tà không thắng chính. Năm mươi năm trước Âu Dương có thể thắng Đạm Thai Minh, năm mươi năm sau hắn chắc chắn có thể.

Nhị đảo chủ lên tiếng:

- Chưa chắc, Hắc Thần đó đã thông linh, lần này Âu Dương chỉ dựa vào Tu Phục thuật đè chết Đạm Thai Minh thì e rằng không dễ.

Đại đảo chủ biểu tình thỏa mãn nói:

- Mọi chuyện rất nhanh sẽ thấy kết quả. Chắc Xuyên Vân thuyền đã xuất phát, không lâu sau họ sẽ tới đây, lần này là quyết đấu Tu Phục thuật tối cao nhất từ sau viễn cổ, đời này có thể trông thấy đẳng cấp quyết đâu như vậy dù chết cũng không hối tiếc!

Thân là một Tu Phục Sư, có thể nhìn thấy trong Tu Phục Sư Thần Sư thành tựu tối cao đối kháng với Hắc Thần Thôn Phệ Lực trong viễn cổ Tu Phục thuật loại tà thuật đã thất truyền từ xa xưa, đúng là đáng giá cho dù chết cũng không tiếc.

Sương mù lan tràn nguyên Mê Hồn Hải, dù ở trên Xuyên Vân thuyền thì ngươi tối đa chỉ có thấy cảnh tượng trong vòng trăm thước, trừ phi có ánh mắt đặc biệt giống như Âu Dương, hoặc là như Đào Đài gia tộc có thuật dạ hành đặc biệt, nếu không thì chỉ có bị vây khốn chết. Cường giả ý chí tiến vào Mê Hồn Hải không có mấy phần bản lĩnh thật sự thì trừ phi vận may đến nghịch thiên, nếu không đa số chết tại đây.

Từ viễn cổ đến bây giờ muốn tìm tòi bí mật Mê Hồn Hải chết nhiều vô số kể, cuối cùng mọi người hiểu Mê Hồn Hải huyền bí liên tiếp viễn cổ, nơi này đã cách biệt với thời đại, muốn tìm hiểu bí mật của nó là chuyện không thể.

Nhưng dù nói thế nào thì vẫn có nhiều người tiến vào Mê Hồn Hải, lý do rất đơn giản, tại đây nếu đủ may mắn thì có thể được hưởng một số báu vật không thể tưởng tượng.

Ngồi trên đầu thuyền Xuyên Vân thuyền, Âu Dương nhìn phía trước. Xuyên Vân thuyền cách Bách Tôn đảo đã cực kỳ gần, có lẽ qua buổi tối liền đến nơi.

Một đêm yên tĩnh, sáng sớm ngày thứ hai, Âu Dương đứng ở đầu thuyền đã trông thấy Bách Tôn đảo ngoài vài trăm dặm. Nhưng khi Âu Dương trông thấy Bách Tôn đảo thì hơi giật mình, vì trên đảo bị trùm một tầng sương giáp đen, loại sương khói này chỉ có Thần Sư Chi Nhãn mới trông thấy. Đang lúc Âu Dương định nhìn thấu sương khói đen thì mắt chợt lóe, tầm mắt tối đen, thị lực thu lại.

- Vậy là sao!

Âu Dương dụi mắt, lại đưa mắt nhìn hướng Bách Tôn đảo. Chuyện tương tự như trước, Âu Dương thấy sương khói đen, định xuyên thấu qua nó nhìn căn nguyên thì bị cưỡng chế bắn ngược về.

Âu Dương hơi giật mình, lắc đầu thầm nhủ.

"Rốt cuộc là lực lượng gì chắn được Thần Sư Chi Nhãn của ta?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK