Mục lục
[Dịch]Yêu Cung- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đối với chuyện của Chiến tộc, phần lớn mọi người đều chỉ nghe nói. Người thật sự gặp Chiến tộc đúng là rất ít. Dù sao Chiến tộc từ trước đến nay đều không xuất thế.

- Làm gì có ba đầu sáu tay. Chiến tộc cũng giống như chúng ta. Chỉ có điều Chiến tộc có một chủng tộc có niềm tin. Chiến Vương chính là niềm tin cao nhất của bọn họ. Bọn họ không tin trời không tin đất, chỉ tin một mình Chiến Vương của bọn họ!

Trên mặt Âu Dương thoáng lộ ra một nụ cười. Nếu như không phải tận mắt thấy một khắc trước Âu Dương tự tay mai táng Lý Uyển Như, tuyệt đối không ai nghĩ đến kết quả như thế.

- Không phải đâu. Không phải ngươi nói Chiến Vương đã chết. Sau này ngươi chính là Chiến Vương mới sao? Vậy ngươi chẳng phải là chủ của tất cả Chiến tộc sao?

Tiểu Nhạc trợn trừng mắt nhìn Âu Dương. Trong lúc hắn nói chuyện, một nhóm người đều dùng ánh mắt tương tự nhìn Âu Dương. Trong thời đại lớn này, nếu như có thể được Chiến tộc làm hậu thuẫn, như vậy trong thời đại này sẽ không còn là tứ cố vô thân, chắc chắn một nhân vật bá chủ một phương.

Coong...

Âu Dương chưa kịp trả lời, bỗng nhiên nhìn lên hư không. Trong bầu trời chợt lóe lên một khe nứt nho nhỏ sau đó biến mất trong trên trời. Nếu như không phải Âu Dương vừa vặn ngẩng đầu chỉ sợ cũng sẽ không nhìn thấy. Trong nhắt mắt Âu Dương nhìn thấy được một nhân vật truyền thuyết bên trong khe nứt vừa lóe lên đó.

Cái bóng chợt lóe lên trên không trung sau đó lập tức biến mất. Nếu như không phải Âu Dương vừa nãy vận dụng quan tâm chiến ý, chỉ sợ hắn đều không thể nhìn thấy cái bóng đó xuất hiện trong không trung. Âu Dương đương nhiên biết cái bóng đó là ai, nhưng tại sao hắn lại xuất hiện ở đây?

- Nơi này càng lúc càng cổ quái!

Trong lòng Âu Dương thầm nghĩ. Những hắn không hề nói ra điều này, Không phải bởi vì hắn muốn che giấu mọi người. Mà bởi vì Sở Yên Nhiên và Lý Uyển Như chết khiến Âu Dương càng thêm lưu ý tới những người bên cạnh. Âu Dương không muốn những người bên cạnh biết quá nhiều. Bởi vì biết càng nhiều ngược lại càng thêm nguy hiểm.

- Dĩ nhiên, Hải Hoàng Yêu tổ gì đó, từ hôm nay trở đi trung tâm của Tiên giới đều thuộc về chúng ta!

Âu Dương đắc ý nhìn lên bầu trời. Hắn biết gia hoả vừa nãy kia hẳn chỉ đang ẩn núp trong khe nứt chưa hoàn toàn rời đi. Hắn nói câu này chính là nói cho gia hoả kia nghe. Đương nhiên Âu Dương không hi vọng chỉ dựa vào mấy câu nói có thể khiến gia hoả này đi ra. Tuy nhiên vẫn có thể châm chọc một chút.

- Khẩu khí thật lớn!

Ngay khi Âu Dương vừa dứt lời, phía trên Chúng Thần Sơn chợt có mây đen bao phủ, sấm chớp cuồn cuộn. Một đám người to lớn xé rách lớp sương mù dày đặc của Chúng Thần Sơn xuất hiện trước mắt của bọn họ. Người dẫn đầu trong những người này trên người xuất hiện kiếm khí. Cả người giống như là một thanh lợi kiếm đang nằm trong vỏ kiếm, chỉ cần ra khỏi vỏ sẽ lập tức giết người.

Âu Dương không biết người này. Nhưng Âu Dương lại nhận ra được thân phận của người đứng sau người này.

- Phách Kiếm! Ngươi là Phách Kiếm!

Nhìn thấy người này, Bạch Hủ Minh kêu lên. Không sai. Đây chính là trưởng lão Phách Kiếm của Chúng Thần Điện lúc trước. Mọi người đều nhận ra, người đứng bên cạnh Phách Vương chính là Hồn Vương tìm đường sống trong chỗ chết!

Phách Kiếm Hồn Vương đều đến đông đủ. Âu Dương nhìn đám người đó. Quả nhiên hắn phát hiện được một người đang đứng trong đám người nhìn hắn mỉm cười —— Hoàng Thiên!

- Tiễn Thần bị người đuổi giống như chó nhà có tang lại dám trở về. Ngươi không sợ sẽ đi tới ngày tận thế cùng Chiến tộc sao?

Phách Kiếm và Hồn Vương hẳn là phe của Nghi Quân. Bằng không hắn tuyệt đối sẽ không dùng ngôn ngữ như vậy để kích động Âu Dương.

Thiên hạ đều biết chuyện Âu Dương chiến đấu một trận ở hải ngoại. Vào lúc này những người dám nói lung tung đả thích Âu Dương thật sự không nhiều. Có thể tưởng tượng, sở dĩ bọn họ dám nói như vậy nhất định là do Nghi Quân đã dùng biện pháp gì khiến những người này làm như vậy.

- Ta chưa bao giờ nói chuyện với chó điên!

Âu Dương xem thường không thèm liếc mắt nhìn Phách Kiếm một cái. Một vài gia hỏa bị người cho là kẻ bị bỏ rơi vẫn còn ở nơi này kêu gào. Bọn họ không biết, tất cả những điều này đều chẳng qua chỉ là do người khác cố ý bố trí mê cục mà thôi. Chỉ dựa vào những người này đã có thể ngăn cản Âu Dương sao?

- Âu Dương quả nhiên vẫn là Âu Dương. Bất cứ lúc nào cũng vẫn kiêu ngạo, chưa bao giờ từng thay đổi. Sư phụ, thu tay lại đi...

Hoàng Thiên bỗng nhiên mở miệng nói. Hắn đứng ở phía sau Phách Kiếm khổ sở nói:

- Sư phụ, có lẽ chúng ta chỉ là kẻ bị bỏ rơi...

- Nói nhảm gì vậy? Nghi Quân đại nhân chẳng qua tạm thời ra ngoài, sẽ nhanh chóng trở lại. Đến lúc đó có Nghi Quân đại nhân tại, còn sợ không bắt được gia hoả này sao?

Hiển nhiên Phách Kiếm quá mức tin tưởng vào Nghi Quân.

- Phách Kiếm, thôi quên đi. Chúng ta thật sự đã bị bỏ rơi...

Hồn Vương cũng cười khổ. Nghi Quân chân trước đi, Âu Dương chân sau liền đến đây. Chỉ cần còn có chút đầu óc hẳn có thể hiểu rõ. Nghi Quân đã bị Âu Dương doạ chạy. Hoặc là nói Nghi Quân hẳn đã hiểu được điều gì đó

Nghe nhiều người như vậy nói, đầu óc Phách Kiếm cũng có chút không phản ứng kịp. Hồn Vương bên cạnh hắn lại mở miệng nói:

- Nếu như ta đoán không sai. Lúc này dưới Chúng Thần Sơn hẳn chính là trăm vạn Chiến tộc! Chỉ sợ sau hôm nay, chúng ta gặp lại Âu Dương không thể gọi hắn là Tiễn Thần nữa. Hắn sẽ có tên gọi mới là Chiến Vương!

- Chiến Vương...

Đầu óc Phách Kiếm phản ứng chậm hơn một vài người. Đây là một kiếm si. Ngoại trừ kiếm ra, đối với những sự vật khác hắn đều phản ứng chậm hơn nửa nhịp. Lúc này nghe thấy Hồn Vương nói như vậy, hắn mới hiểu ra được

- Không trách được Nghi Quân lại buông tha sào huyệt chạy đến nơi đây nhiều năm như vậy. Nói vậy trước đây rất lâu hắn đã phát hiện ra Chiến tộc ẩn náu ở đây. Hắn muốn đối phó với Chiến tộc. Nhưng đáng tiếc nhiều năm như vậy hắn vẫn không thành công. Hôm nay Chiến Vương thật sự rốt cuộc đã xuất hiện. Hắn chỉ có thể chạy trốn giống như một con chó nhà có tang!

Trong mắt Hồn Vương mang theo vẻ khinh thường.

Thật ra hắn không để ý tới chuyện Nghi Quân chạy trốn. Dù sao một mình đấu một chọi một với Âu Dương, cho dù là Ma Vương Ngụy Bỉnh Dập cũng không làm được, Nghi Quân biết khó mà lui không có gì là sai. Nhưng trước khi Nghi Quân rời đi lại còn căn dặn đám người bọn họ một khi Âu Dương tới thì ngăn cản hắn. Điều này khiến Hồn Vương có chút không chịu nổi!

Ngươi đường đường là một bậc vương giả còn phải chạy trốn, lại bảo tiểu binh như chúng ta ngăn cản đại tướng của người ta. Có thể làm được điều này sao? Đây quả thực là một chuyện nực cười...

Âu Dương nhìn đám người bọn họ khẽ mỉm cười nói:

- Ha ha, nếu như ta đoán không sai, hẳn là tên gia hỏa Nghi Quân kia bảo các ngươi ở chỗ này chờ ta sau đó ngăn cản ta! Dùng dùng đầu óc của các ngươi suy nghĩ một chút xem. Chủ nhân của các ngươi đã chạy, lưu lại đám người các ngươi chẳng qua là một vài kẻ bị bỏ rơi thôi. Nếu như ta muốn giết các ngươi, chỉ cần một ý niệm trong đầu đã có thể làm được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK