"Câm mồm!"
"Láo xược!"
Bọn hoàng gia kỵ sĩ nghe Kiều Trì nói vậy nhất thời trở nên phẫn nộ.
Tô San và Ái Luân phu nhân cùng thúc ngựa tiên lên quát lớn:
"Kiều Trì, ngươi quá kiêu ngạo rồi đó! Ngươi là cái gì mà dám dạy công chúa điện hạ?"
Bọn kỵ sĩ la mắng còn có chút kiềm chế, chứ đầu to ở bên cạnh sớm đã chửi loạn trong lòng. Hắn chửi nào là tên thánh điện kỵ sĩ khốn kiếp này do chó nuôi dưỡng, súc sinh, nghiệp chướng, tạp chủng, kỹ nữ, hạ lưu, hạ lưu từ trong bụng mẹ.
"Thần quá sợ hãi..."
Kiều Trì nhanh chóng cúi đầu nói.
Chỉ là khóe miệng hắn vẫn cười nhạt, lông mày nhếc lên. Hắn làm gì có chút nào sợ hãi. Còn bọn giáo đình kỵ sĩ ở đằng sau hắn thì cứ cắm đầu cắm cổ nói nói cười cười, thình thoảng còn chỉ chỉ trỏ trỏ vào đội ngũ của công chúa.
Mặt Ái Luân phu nhân như sương lạnh, thúc ngựa đến trước mặt đám người Kiều Trì.
"Kiều Trì các hạ, đừng tưởng rằng ngươi là thánh điện kỵ sĩ thì muốn làm gì thì làm. Nếu ta nghe thấy ngươi nói lời tương tự như hồi nãy thì ta sẽ không ngại thay Áo Cổ Tư Đô huân tước giáo huấn bọn ngươi một chút đâu!"
Vừa nói Ái Luân phu nhân vừa lấy ra pháp trượng.
"Hoàng gia kỵ sĩ rút kiếm..."
Vũ Quả sớm đã vô cùng tức giận, bỗng nhiên quát lớn rồi cùng các kỵ sĩ dưới trướng rút kiếm ra. Một loạt tiếng kim loại ma sát với vỏ kiếm vang lên.
Thấy phá trượng trên tay Ái Luân phu nhân cùng bọn hoàng gia kỵ sĩ nhao nhao rút kiếm, sắc mặt bọn giáo đình kỵ sĩ liền thay đổi.
Xung quanh đột nhiên yên tĩnh lại, bầu không khí giương cung bạt kiếm.
Từ ba trãm nãm trước, khi Thánh Đế dùng Đại Thập tự phá vỡ không gian đưa loài người rời khỏi Thần Tứ Chi Địa, rồi dùng mặt đất và đại dương thôn phệ truy binh của ma tộc. Sau đó con người ước định với Thánh Đế sẽ tôn Thánh Đề làm Chân Thần của thế gian. Cuộc chạy trốn đó được lịch sử gọi là Đại Đào Vong, Thánh đế thần dụ và ước định cùng nhân loại được gọi là Thánh Ước Thư. Loài người đến giờ vẫn đọc và thành khẩn cầu xin không ngừng nghỉ.
Việc duy nhất Chân Thần làm trong đời tục là chỉ định Thánh Giáo giáo đình làm người phát ngôn, người hầu hạ thần, thực hiện thưởng phạt và ban cho vô thượng quyết uy siêu thoát thế tục hoàng quyền. (DG: quyền uy lớn nhất, vượt trên cả hoàng đế)
Không ai dám đi ngược lại ý chỉ của Giáo đình. Hiện tại giáo hoàng Ni Cổ Lạp Tư Nhị Thế kỳ tài ngút trời, ỷ vào quyền thế làm bậy. Tông giáo tài phán sở thủ đoạn độc ác, hung danh hiển hách. Giáo đình ngũ đại kỵ sĩ đoàn tung hoành đại lục không ai địch nổi.
Cả ba đại đế quốc, mỗi giáo đường trong mỗi thành thị, quyền lực của kỵ sĩ đoàn cùng tông giáo tài phán sở còn lớn hơn cả lãnh chủ địa phương. Chỉ cần là chuyện bọn giáo đình kỵ sĩ muốn làm thì không ai dám cản trở.
Đừng thấy tám tên giáo đình kỵ sĩ ở đây phần lớn chỉ là Vũ trang kỵ sĩ mà xem thường. Trên thực tế dù là tùy tiện lấy thân phận một người nào trong số đó thì cũng có thể đùa bỡn với một nam tước nhỏ nhoi như Ba Lạp Bối Nhĩ.
Tổng bộ của năm tên Thiện Đường kỵ sĩ đoàn theo Mục Ân tu sĩ tới đây là ở trong Phạm Đinh bảo, là đệ nhất Kỵ sĩ đoàn bảo vệ Giáo Đình. Kiều Trì và hai gã Thánh Điện kỵ sĩ bên cạnh hắn địa vị còn cao hơn. Tổng bộ của chúng ở sườn núi phía đông Giáo Đình sơn, trực thuộc Giáo hoàng Ni Cổ Lạp Tư kỵ sĩ đoàn!
Hai đại kỵ sĩ đoàn này, mỗi nơi chỉ biên chế có năm trăm người. Chết một người mới có một vị trí. Tuyệt không vượt quá. Nếu không có thiên phú cực tốt và gia thế hiển hách thì đừng nghĩ có thể gia nhập.
Nhiều năm qua, đám người Kiều Trị đã sớm hình thành thói quen ngang ngược.
Đừng xem nhiệm vụ lần này của bọn hắn là bảo hộ công chúa hoàng Thánh Tác Lan, nói trắng ra là thay đại nhân Áo Cổ Tư Đô canh chừng nữ nhân không biết thức thời, không biết giữ khuôn khổ này.
Trong mắt giáo đình kỵ sĩ, nếu không có ước định này thì hoàng thất sớm đã bị giáo đình nghiền thành bụi phấn. Ngay cả đế quốc Phỉ Liệt cường đại như vậy cũng chỉ như con kiến hôi dưới chân giáo hoàng Ni Cổ Lạp Tư.
Cũng vì loại kiêu ngạo từ trong xương cốt này nên khi Kiều Trì thấy Ngả Lôi Hi Á nói chuyện thân cận với một tiểu tạp dịch như thế mới không không quản thân phận tôn quý của đối phương mà quát lớn.
Thế nhưng không ngờ rằng bọn hoàng gia kỵ sĩ lại phản ứng kịch liệt như vậy, khiến bọn chúng giật mình.
Đám người Vũ Quả bọn họ cũng không sợ.
Mặc dù đều là Vũ trang kỵ sĩ nhưng đấu khí vũ kỹ của giáo đinh không phải là kỵ sĩ bình thường có thể chống lại. Kiều Trì tin tưởng, tám kỵ sĩ bên mình và tám kỵ sĩ bên họ chính diện giao chiến thì chỉ cần một lần xung kích là có thể đánh tan bọn họ.
Chỉ là...
Ánh mắt của Kiều Trì rơi vào trên pháp trượng của Ái Luân phu nhân, sắc mặc ngưng trọng.
Tuy bản tính của hắn kiêu ngạo, nhưng không có nghĩa là hắn ngu ngốc đến mức không biết một gã Lãng Tinh Pháp Sư cấp ba là sự tồn tại kinh khủng như thế nào.
Nếu vị cung đình pháp sư này ngang nhiên xuất thủ thì cục diện sẽ đảo ngược. Chỉ cần không đến nửa phút tám gã kỵ sĩ bên mình sẽ bị đối phương giết sạch.
Kiều Trì lớn tiếng với Ngả Lôi Hi Á nhưng hắn không muốn thực sự rút đao khai chiến. Hắn hiểu rõ hơn bất kỳ người nào rằng Áo Cổ Tư Đô yêu thích tiểu mỹ nhân điềm đạm đáng yêu này như thế nào.
Thay Áo Cổ Tư Đô đại nhân bóp sạch các mối nguy hiểm từ trong trứng nước đương nhiên sẽ nhận được hảo cảm của Áo Cổ Tư Đô. Nhưng nếu làm quá hậu quả không phải là thứ mình có thể gánh chịu.
Vừa nghĩ đến vị thiếu niên thiên tài kia năm nay mới có mười bảy tuổi, tướng mạo anh tuấn, cử chỉ ưu nhã, đi đến bất kì nơi nào trên mặt đều mang theo nụ cười ôn hòa mê người làm các phu nhân các tiểu thư hét lên chói tai, Kiều Trì không khỏi rùng mình.
Khuôn mặt cứng nhắc lộ ra vẻ tươi cười, Kiều Trì hơi cúi xuống:
"Nếu vì ngữ khí trong lời nhắc nhở chân thành của ta không thỏa đáng làm công chúa điện hạ không hài lòng thì ta xin lỗi nàng!"
Nói xong, Kiều Trì nhẹ nhàng kéo dây cương tránh sang một bên nhường chỗ. Hắn thủ thế 'xin cứ tự nhiên', ngoài cười nhưng trong không cười nói:
"Săn bắn còn chưa kết thúc, mời các vị tiếp tục. Hy vọng ta không làm ảnh hưởng đến hứng thú của mọi ngươi!"
"Chúng ta đi."
Ngả Lôi Hi Á lẳng lặng nhìn Kiều Trì, trầm mặc một lúc lâu rồi mới nhẹ nhàng thúc ngựa đi về phía trước. Khi con ngựa trắng vừa xoay người rời đi, La Y thấy ánh mắt Ngả Lôi Hi Á nhìn mình trong tích tắc lộ ra một tia áy náy.
La Y không tìm ra lời nào để diễn ta sự ưu buồn trong đôi mắt mỹ lệ kia... Ủy khuất... Khổ sở... Nhẫn nại... Tôn nghiêm...
Bỗng nhiên hắn phát hiện, nữ hài tử vừa vỗ tay cười tủm tỉm với mình biến mất.
Trước mắt hắn bây giờ là một vị công chúa, cái cằm giống như thiên nga hơi giương lên, bóng lưng cao ngất thong dong ưu nhã, làm nàng thoạt nhìn rất bình tĩnh.
Đồng thời cũng trở nên xa lạ, rất xa...
Tô San, Vũ Quả cùng Ái Luân phu nhân vội vàng thúc ngựa đuổi theo. Rất nhanh tất cả hoàng gia kỵ sĩ cũng đã đi qua trước mặt La Y.
"Dân đen, nếu ta còn nhìn thấy ngươi đến gần công chúa quá một thước ta sẽ lập tức giết ngươi."
Kiều Trì vẫy tay bảo thủ hạ đuổi theo công chúa. Khi đi qua bên cạnh La Y, hắn thờ ơ nói một câu.
Thanh âm của Kiều Trì cứ quanh quẩn bên tai La Y.
Hắn không nhớ rõ từ nhỏ đến giờ hắn đã được nghe hai từ 'dân đen' này bao nhiêu lần rồi.
Ở cái thế giới cấp bậc chế độ nghiêm ngặt này, nô lệ thấp hèn, bình dân thông thường, kỵ sĩ quý tộc, thậm chí đại quý tộc và tiểu quý tộc cũng được chia ra nghiêm ngặt.
Mỗi người đều phải sống trong cái ranh giới vô hình đó, không thể tiến thêm một bước. Giống như La Y biết rõ, cho dù nam tước phu nhân có yêu thương mình hơn nữa cũng không bao giờ có chuyện phu nhân gả nữ nhi An Ny cho mình. Theo đuổi một vị công chúa đế quốc, thoạt nhìn càng giống như câu chuyện huyền ảo con cóc biến thành hoàng tử.
La Y nhẹ nhàng vận chuyển Ma hạch trong cơ thể mình, cảm giác được ma lực được nguyên tố vao vây vận chuyển, khóe miệng La Y lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
Hắn ngẩng đầu nhìn bóng lưng của Kiều Trì. Kị sỹ lão gia vừa thúc ngựa đi phía sau đội ngũ của công chúa vừa vuốt ve lớp lông bóng loáng, mềm mại của Kiếm Hổ bên cạnh.
"Áo Lợi Phất, con cọp kia chính là một con cọp đực nha!"
Bên cạnh, chó mập Áo Lợi Phất nhìn con Kiếm Hổ to lớn trước mặt. Nó nghĩ đến con người đều thích ăn thứ gì đó đại bổ lền nuốt một ngụm nước bọt, vẻ mặt hi vọng nhìn La Y.
"Ô ô ô ô?"
"Nói dối!"