• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rất lâu sau, mãi đến khi thân ảnh của thiếu niên cùng chó mập biến mất sau rừng cây, khu rừng trên đỉnh núi đối diện vẫn là một mảnh tĩnh lặng.

Gió núi thổi qua rừng cây, cành cây lung lay làm lá khô rụng xuống xào xạc.

Lai Tư, An Ny cùng kỵ sĩ và các tùy tùng của Ba Lạp Bối Nhĩ thành bảo ở phía sau, mỗi người đều trợn mắt há mồm, kinh hồn bạt vía.

Không ai ngờ người hồi nãy lại là thiếu niên ngu ngốc vẫn thường cho ngựa ãn và tắm cho ngựa, mà con chó mập mà mọi người vẫn bảo là phế vật kia lại có thể thong dong, lãnh khốc diệt sát một con ma sủng cấp ba, vẻ mặt bình thản đẩy xuống núi, hủy thi diệt tích!

Rất nhiều người hết dụi mắt rồi lại véo đùi, cố gắng thuyết phục bản thân chuyện này chỉ là giấc mộng thôi.

Chỉ là từ ánh mắt hoảng sợ của đồng bạn cùng cảm giác đau đớn từ đùi truyền đến làm mỗi người đều cảm thấy rét run.

Lâu nay bọn họ vẫn xem thiếu niên La Y kia là tên ngu ngốc. Mỗi buổi sáng khi tiếp nhận dây cương từ trong tay thiếu niên hay là mỗi lần buổi huấn luyện kết thúc ném dây cương cho thiếu niên dắt tới chuồng ngựa... Bọn họ chưa bao giờ thèm liếc mắt nhin thân ảnh gầy yếu kia một lần.

Bộ dáng mơ mơ màng màng cùng thể trạng gầy yếu và thiếu sót không thể tu luyện đấu khí làm tất cả mọi người xem thiếu niên như một thứ không đáng để chú ư, chứ đừng nói là uy hiếp đến vị trị của mình.

Nhưng bây giờ nhớ lại thân ảnh thiếu niên lao đi như một con báo sãn trên đỉnh núi,một mũi tên thần kỳ kia, cái miệng lớn của con chó dữ đã cướp đi sinh mạng của con Kiếm Hổ, vẻ mặt cười hì hì lãnh khốc đẩy con Kiếm hổ xuống sườn núi... Mọi người chợt phát hiện, thì ra đến giờ mình vẫn chưa thật sự hiểu được thiếu niên luôn giấu mình này.

Mặc dù nam tước phu nhân cùng một số người trong thành bảo đều nói La Y không ngốc. Thế nhưng mọi người luôn vì vẻ mặt mơ màng của hắn mà bỏ qua những cái khác. Bây giờ nghĩ lại bọn họ mới phát hiện, nếu trong trường hợp không phòng bị xảy ra xung đột với La Y trong thâm sơn hoang giả thì kẻ bị giết rồi vứt xuống vách núi chắc chắn là mình!

Nghĩ vậy mọi người đều cảm giác không rét mà run.

"Tại sao đầu to lại giết ma sủng của Kiều Trì đại nhân?" An Ny nhanh chóng cầm lấy cánh tay của Lai Tư, con mắt xanh biếc vừa khẩn trương vừa lộ vẻ khó có thể tin lại có một tia khiếp sợ không cách nào hình dung cùng hưng phấn. (DG: đàn bà, lắm cảm xúc quá _ ! _ )

Lai Tư hồn bay phách lạc gật đầu rồi lại lắc đầu. Đột nhiên hắn xoay người, ánh mắt chãm chú nhìn lên khuôn mặt tối tãm của đệ nhất kị sĩ Ba Khắc cùng cháu trai An Đức Lỗ của hắn.

"Ba khắc tiên sinh, An Đức Lỗ..." Vẻ mặt Lai Tư lạnh như sắt, con mắt hơi nheo lại lóe ra quang mang nguy hiểm: "Không ai trong các ngươi nhìn thấy chuyện xảy ra hôm nay đúng không?"

"Đương nhiên, Lai Tư huân tước tôn kính của ta!"

Mắt thấy An Đức Lỗ muốn nói gì Ba Khắc đi bên cạnh bất động thanh sắc đạp một cước vào chân hắn, vượt lên trước cung kính cúi người nói với Lai Tư. Sau đó, quay đầu nhìn hai vị kỵ sĩ và bốn gã tùy tùng phía sau, lạnh giọng nói:

"Ta nghĩ, mọi người đều không thấy gì phải không?"

"Không có, không có!"

Mọi người nhanh chóng phản ứng lại, nhanh chóng gật đầu nói.

Không ai là kẻ ngu cả. La Y là tạp dịch ở Ba Lạp Bối Nhĩ thành bảo, hắn giết ma sủng yêu quư của một vị kị sĩ Thánh điện, nếu chuyện này truyền ra, không chỉ một mình La Y bị xui xẻo mà toàn bộ thành bảo cũng bị liên lụy.

Công chúa cũng tốt, Giáo đình cũng được tất cả rồi cũng sẽ rời đi, còn mình và những người ở đây đều cùng Ba Lạp Bối Nhĩ có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, nếu nói ra không ai thu được chỗ tốt!

Huống hồ, với thực lực thấp kém của mình và những người này, có thể sống như thế này ở Ba Lạp Bối Nhĩ thành là quá thoải mái rồi. Ngoài việc mỗi ngày phải huấn luyện thì không phải quan tâm chuyện gì nữa. Người trong thành bảo gặp đều phải tươi cười gọi mình một tiếng lão gia, hai tiếng lão gia, ngay cả Bố Lai Ân nam tước cùng phu nhân cũng đối xử với bọn mình rất tốt.

Nếu rời khỏi đây, chẳng lẽ lại đi làm dong binh lang thang?

Huôngs chi, tôn chỉ tận hiến của kỵ sĩ tuyệt đối không cho phép mình bán đứng lãnh chủ mà mình thuần phục. Với bản lịnh của mình và những người này dù đi mật báo cho Kiều Trì để lấy lòng thì chỉ sợ người ta cũng thấy chướng mắt!

Thấy mọi người tỏ thải độ, Lai Tư thả lọng một hơi, ánh cũng trở nên ôn hòa.

Nói thật nếu giao La Y ra có thể làm tan lửa giận của Kiều Trì thì chắc chắn bất kỳ quư tộc nào cũng không chút do dự giao tên tiểu tử kia ra.

Nhưng Lai Tư hiểu những Giáo đình kỵ sĩ này, nếu bọn họ biết chuyện này do La Y làm thì chãc chắn La Y khó thoát khỏi cái chết, nhưng toàn bộ Ba Lạp Bối Nhĩ cũng sẽ bị bọn quỷ hút máu này thừa cơ hút khô.

Đối với một nam tước nhỏ nhoi từ trước giờ vẫn luôn cẩn thận từng ly từng tí thì cửa tan nhà nát chính là chuyện chẳng mấy chốc! (DG: bị vampire hút cho cửa tan nhà nứt ^_~)

Nghĩ vậy, Lai Tư cắn chặt rãng. Hiện tại thắc mắc duy nhất của hắn là tại sao La Y lại chặn giết ma sủng của Kiều Trì, rốt cuộc bên kia đã xảy ra chuyện gì?

Quay đầu lại, ánh mắt của Lai Tư rơi vào trên khuôn mặt của muội muội mình.

Ánh chiều ta từ ngoài bìa rừng đi tới chiếu lên khuôn mặt của An Ny.

Thiếu nữ vẫn nhìn chãm chú vào đỉnh núi kia, dưới cái trán đang cau lại đôi lông mi xinh đẹp nhẹ nhàng run rẩy, cái mũi xinh đẹp cũng cau lại, khóe miệng lộ ra một vòng cung chừa đầy sự hứng thú.

***

Khi tiếng Kiếm hổ vang lên, rốt cục Kiều Trì cũng phát hiện có chút không thích hợp.

Đột nhiên hắn ghìm cương quay đầu lại nhìn lại. Xung quanh là gò núi cao vút và rừng cây rậm rạm. Tiếng gào thế lương vang vọng khắp núi đồi, chỉ có thể nghe tiếng cãn bản không thể phân biệt đó là tiếng gì.

Chiến mã cũng giống như chủ nhân nôn nóng xoay tròn. Vó ngựa đạp lên các tảng đá trên ven bờ tạo nên các âm thanh trong trẻo, càng ngày càng cấp bách.

Âm thanh hổ gầm bỗng tắc nghẽn, sắc mặt Kiều Trì trở nên tái mét.

Bỗng nhiên hắn nhìn về phía Ngả Lôi Hi Á và Vũ Quả, thấy ngựa của bọn họ cũng đã dừng lại, yên lặng lắng tai nghe. Ánh mắt bình tĩnh và lãnh đạm nhìn mình.

"Các ngươi..." Đáy mắt Kiều Trì lộ ra hung quang.

Con kiếm hổ này khác với các con hổ trưởng thành trong rừng núi. Con kiếm hổ này hắn phải dùng tròn ba nghìn kim tệ, thật vất vả mới đoạt được từ trong tay một vị dong binh.

Bốn năm qua hắn cùng hổ sớm chiều như hình với bóng. Để kiếm hổ sớm ngày đột phá linh phong hắn mỗi ngày không chỉ phải huấn luyện mà còn tiêu tốn không ít tiền mua thú đan tăng lực chiến cho nó ăn. Công sức và tiền bạc bỏ ra giờ nghĩ lại trong lòng vẫn cảm thấy đau đớn!

Không ai có thể thay đổi được vị trí của con kiếm hổ này trong lòng hắn. Mỗi lần nhìn tháy ánh mắt hâm mộ của mọi người hắn đều lấy làm kiêu ngạo, đắc ư!

Thế mà bây giờ...

"Kiều Trì các hạ, xin ngài hãy chú ư phong độ. Thân là một quư tộc có được dạy dỗ, chắc ngài phải biết điều lệ của kỵ sĩ là cấm nói vấy bẩn sự thuần khiết của người khác (DG: nguyên là trong sạch ). Chung ta vẫn luôn ở trước mặt ngươi đó thôi, đừng nói là có ngươi nhìn thấy, cho dù không ai thấy thì chúng ta cũng không thừa thời gian đi giết một con kiếm hổ cấp ba!"

Tuy vẻ mặt Vũ Quả rất thản nhiên nhưng trong giọng nói có chút hả hê, cho dù là thằng ngu cung có thể nhận ra.

Kiều Trì cắn răng nhìn công chúa và Vũ Quả, cuối cùng sự lo lắng cho ma sủng đã chiến thắng. Hắn hung hăng kéo dây cương quay ngựa dẫn theo tùy tùng hướng theo con đường lúc đi tới chạy như bay.

Nhìn đàm người Kiều Trì dần rời xa, Ngả Lôi Hi Á vốn vẫn duy trì khí độ cao quư uy nghiêm của công chua bỗng lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng phơi phới, giống như tiếng suối trong veo làm người vui vẻ.

"Vũ Quả, hắn thực sự giết kiếm hổ của Kiều Trì rồi àh?"

"Theo tiếng động vừa nãy chắc là vậy rồi, điện hạ!"

"Hắn lợi hại thật... Thế nhưng nhìn bộ dáng lúc đầu của hắn ta thật sự không nhận ra đấy, hồi sáng nhìn thấy vẻ đần độn mặt mơ mơ màng màng của hắn trong thành ta còn bảo Tô San tỷ đi giúp hắn nữa chứ."

"Đần độn? Mơ mơ màng mang?" Vẻ mặt vũ quả lộ nét tươi cười, không nói chuyện, trong đầu bỗng nhiên nhớ lại vị giáo quan lúc mình còn ở trong Học Viện.

Đến tận bây giờ Vũ Quả vẫn nhớ kỹ vị giáo quan kia, cho dù bị nói như thế nào, bị khinh bỉ ra sao, hắn đều không tức giận, trên mặt luôn mang theo nột nét hiền lành thậm chí có chút hèn mọn.

Lần đầu tiên thấy vị giáo quan kia ra tay là trong kỳ thí luyện cuối năm thứ nhất.

Lúc đó, tiến nhập vào rừng rậm săn bắt ma thú, các học viên bị một đám Bán Thú Nhân bao vây. Khi toàn quân sắp bị diệt, vị giáo quan vốn như một quản gia hiền lành trong ấn tượng mọi người cưỡi hoàng mã của hắn xuất hiện phía sau các học viên.

Hắn thẳng tiến một đường không hề dừng lại xuyên qua đám ngươi thúc ngựa xông về phía đám Bán Thú Nhân, kỵ thương trong tay giống như tia chớp đâm, chọc, rút, giật...

Không một tên nào trong đám Bán Thú nhân có thể chống lại thanh ngân sắc kỵ thương kia.

Tên lực sĩ mạnh nhất trong đám Bán thú nhân bị kỵ thương như một con độc xà xuyên ngực, 'thi thuật tát mãn' (DG: giống vu sư (thầy cúng) trong các bộ lạc) bị một thương quất trúng, cái đầu liền vỡ tung. Kể cả tên thủ lĩnh được các chiến sĩ Bán thú nhân hàng hàng lớp lớp bảo vệ cũng bị một thương của giáo quan quất gãy xương sống.

Trong vòng mười phút ngắn ngủi mười mấy tên Bán thú nhân bị hắn giết hết không còn một mống.

Khi giết hết đám Bán thú nhân hắn chậm rãi thúc ngựa quay về phía sau, vẫn mang theo bộ dáng hiền lành vô hại. Thế nhưng máu huyết đọng lại trên áo giáp và chiến mã lại làm hắn thoạt nhìn như ma thần giáng thế.

Tuy tiểu tử La Y kia có thể không bao giờ so sánh được với vị giáo quan được các học viên yêu mến cùng kính nể kia nhưng hai người đều tạo cho người khác một cảm giác giống nhau.

Càng là mấy tên gia hỏa thích giấu mình ở chỗ sâu như thế này lại càng nguy hiểm.

Nghĩ tới đây, Vũ Quả phát hiện sườn núi bên cạnh phát ra một trận âm thanh xào xạc, một lúc sau thân ảnh đang chạy vội xuống sườn núi của thiếu niên đầu to cùng chó mập của hắn xuất hiện trước mắt.

"Giết rồi?" Vũ Quả hỏi.

"Không..." La Y lắc đầu, vẻ mặt băn khoăn cùng xầu hổ: "Nó không cẩn thân rơi xuống vách núi!" =))

Đầu to lão gia ta chỉ là một tiểu tạp dịch, một thác được hai khối ngân tệ, vạn nhất bị người biết được thì cho dù bán mình cũng không đủ đền.

Vũ Quả trừng mắt nhìn La Y dở khóc dở cười. Tiểu tử này không nói thật rồi. Vương giả trời sinh của rừng rậm vô duyên vô cớ lại có thể trượt chân ngã xuống vách núi?

Thấy vẻ mặt hiền lành vô hại đang tươi cười trước mặt, bống nhiên trong lòng Vũ Quả hiện lên một nghi vấn.

Nghe giáo quan nói cái thói quen tạo nên loại biểu tình làm đối phương không thể cảm nhận đước uy hiếp này của hắn là từ sinh tử chém giết trên chiến trường dưỡng thành. Vậy thiếu niên này từ chỗ nào dưỡng thành loại thói quen đó chứ?

"La Y!" Kiều Trì không ở đây cũng không sợ mang phiền toái cho hắn, Ngả Lôi Hi Á kêu một tiếng đang định nói gì đó, bống nhiên trong sơn cốc không xa truyền đến tiếng dã thú gầm gừ.

La Y cùng Vũ Quả đột nhiên quay đầu lại.

Trong tầm mắt, một con cường bạo hùng đang bị thương chạy trốn đến đây.

Ở phía sau nó trong sơn cốc một trận vó ngựa như 'tật phong sậu vũ' (gió mạnh mưa rào (bất ngờ) làm mặt đất chấn động đang nhanh chóng tiếp cận!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK