Vũ Quả thầm tức giận. Rõ ràng mình là chủ lực của cuộc đi săn này, vậy mà không ngờ tất cả con mồi đều bị thiếu niên đầu to giết sạch rồi! Vũ Quả thở hổn hển quay đầu lại đang định tìm La Y tính sổ thì thấy thiếu niên đầu to đã chạy tới sơn cốc trước mặt, lại còn quay đầu lại kêu lên:
"Để mấy người ở lại nhặt con mồi là được rồi, còn sững sờ ở đó làm gì? Mau qua đây!"
Ngữ khí của La Y lại càng không chút khách khí.
Nộ khí của Vũ Quả nghẹn lại trong bụng, đỏ mặt đáp ứng một tiếng. Ngả Lôi Hi Á và những người khác che miệng cười vui vẻ rồi lập tức thúc ngựa đuổi theo thiếu niên. Nếu không nhanh chân một chút thì có trời mới biết có còn con mồi nào chờ mình nữa không.
Vây săn là một trong những phương thức săn thú kỳ quái thường gặp và đơn giản nhất của các quý tộc. Những người ở xung quanh khu vực săn bắt sẽ không ngừng thắt chặt vòng vây, ép con mồi chạy tới trung tâm để mật độ con mồi tăng lên trên phạm vi lớn. Bởi vậy, bình thường các quý tộc thường đợi con mồi xuất hiện rồi mới ra tay.
Nhưng tác dụng của vây săn cũng phân chia theo các khu vực khác nhau. Ví như ở khu vực săn bắt của hoàng thất đế quốc thì số lượng và độ quý của con mồi cũng cao hơn nhiều so với những nơi khác. Bình thường các đại quý tộc thường cử người chuyên môn phụ trách chăm sóc và tuần tra khu vực săn bắt. Còn những tiểu quý tộc thì rất hiếm có khu săn bắt riêng. Muốn săn thú thì tìm đại một nơi con mồi thường lui tới trong vùng núi, đương nhiên như vậy con mồi sẽ ít hơn.
Ba Lạp Bối Nhĩ nam tước chỉ là một tiểu lãnh chủ vốn không có khu săn bắt riêng. Hơn nữa lần này lại có đến bốn đội ngũ tham gia săn thú, khu vực săn thú là mấy ngọn núi rộng lớn (càng rộng thì mật độ thú càng nhỏ). Vì vậy, các thợ săn muốn thắng lợi thì không thể thong thả ngồi chờ một chỗ mà phải căn cứ vào tiếng kèn xua đuổi con mồi, thợ săn phán đoán và chó săn thì tìm dấu vết, chủ động tìm kiếm con mồi.
Trong tình hình này hướng đi của đội ngũ, sự phán đoán về nơi ẩn nấp và đường chạy trốn của con mồi là rất quan trọng.
Sau khi săn một bầy nai lớn và linh hoạt này tất cả mọi người ở đây đều tin tưởng thu hoạch của đội mình dù có kém con Kiếm Hổ cấp ba thì cũng không kém quá nhiều. Đặc biệt khi thấy tiễn thuật chuẩn xác cũng với sự quen thuộc rừng rậm của La Y, trong lòng mọi người đều tràn ngập lòng tin.
Trận săn bắt này, nói không chừng ai thắng ai thua còn chưa biết!
"Tắc!"
Tám kỵ sĩ hoàng gia và công chúa Ngả Lôi Hi Á, Tô San cùng Ái Luân Phu nhân đều nhanh chóng thúc ngựa theo sát La Y chạy đến sơn cốc. Phía sau kỵ binh cùng bọn tùy tùng đang trông ngựa và thu thập con mồi, những người khác dù đi bộ hay cưỡi ngựa đều nhanh chóng đuổi theo.
Vừa vào sơn cốc, mọi người liền phát hiện La Y đang dừng lại tại một cây cổ thụ cách đó không xa.
"La Y!"
Công chúa Ngả Lôi Hi Á thúc ngựa đi đến bên cạnh La Y hỏi:
"Có phát hiện gì không?"
Thân thể yểu điệu của thếu nữ bởi vì hơi cúi người mà càng thêm lung linh. Trên cổ áo lộ ra da thịt trắng nõn như tuyết. Khuôn mặt xinh đẹp và dịu dàng, đôi mắt mộng ảo mê ly mang theo một tia hiếu kỳ. Tóc nàng dài vàng óng rủ xuống nhẹ nhàng quét lên trên mặt La Y.
Ánh mắt La Y nhìn thiếu nữ đến ngây dại, khuôn mặt bỗng nhiên đỏ bừng. (DG: haizz, thằng này không có tiềm lực như mấy chương đầu đã nói )
Cô nương, ngươi thật sự không phải là người của tộc Dã Man Nhân chứ?
"Tiểu sắc quỷ!”
Tô San thấy thiếu niên đứng ngây ngô trước mặt công chúa thì thầm bĩu môi, liếc mắt xem thường nhìn hắn. Bỗng nhiên nàng kêu to:
"Hồ ly... Đầu to, ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, hồ ly kìa!"
Bọn kỵ sĩ bị tiếng kêu của Tô San hấp dẫn liền quay đầu nhìn qua. Chỉ thấy cách đó không xa có một con hồ ly từ trên sườn núi chạy ra, liếc mắt nhìn sang bên này một cái rồi lập tức đổi hướng. Nó nhảy qua một khối nham thạch lớn rồi biến mất trong bụi cỏ.
"Ôi!"
Mọi người đều phát ra một tiếng thở dài tiếc hận.
Nhìn bề ngoài thì con hồ ly này nhỏ hơn con nai rất nhiều. Nhưng loài vật này giảo hoạt lại nhạy cảm. Bản tính chúng thích đào hang, tốc độ rất nhanh và rất nhiều bản lĩnh nên muốn săn được nó là rất khó. Bởi vậy săn một con hồ ly có điểm bằng săn một con ma thú cấp một.
Nếu lúc đó La Y tập trung một chút thì với tiễn pháp của hắn hoàn toàn có thể 'nhất tiễn đoạt mệnh' (một tên lấy mạng) con hồ ly. Đáng tiếc...
Mọi người quay đầu nhìn lại thì thấy công chúa đang bị thiếu niên nhìn cho đỏ mặt, càng thêm xinh đẹp tuyệt vời. Mà La Y thì vừa ngây ngốc nhìn công chúa vừa huýt sáo một tiếng.
"Trêu ghẹo công chúa?"
Bọn kỵ sĩ giật mình. Con mắt của Tô San thì hơi nhíu lại, lộ ra một tia quang mang nguy hiểm.
Khi nàng đang định xông lên cho đầu to một ít nhan sắc (DG: đập cho thâm mặt gọi là 'cấp nhan sắc' ^^), để tiểu sắc lang này có thể hiểu đây không phải là đang đi dạo trên đường phố Ba Lạp Bối Nhĩ thành thì chợt thấy chó mập Áo Lợi Phất theo tiếng huýt sáo liền chạy lên trên sườn núi, nhảy trái nhảy phải chớp mắt đã tiến vào bụi cỏ mà con hồ ly biến mất.
"Tốc độ nhanh thật!"
Tất cả mọi người cùng mở miệng.
Bọn họ còn chưa kịp quay đầu lại đã nghe trong bụi cỏ truyền tới một trận âm thanh xào xạc. Thanh âm từ gần đến xa, chạy loạn xạ trong bụi cỏ một lúc lâu sau mới yên lặng trở lại.
Một lát sau, con chó mập vốn vụng về trong mắt mọi người giờ đang ưỡn ngực ngẩng đầu, dương dương tự đắc tha một con hồ ly chạy về. Bốn cái chân ngắn ngủn, cái đuôi cao ngất vểnh lên. Bộ dạng nó kiêu ngạo thản nhiên liếc mắt nhìn bọ kỵ sĩ, làm mọi người nhất thời hóa đá.
"Bắt được?"
"Lợi hại!"
"Lão thiên của ta, ngươi nhìn ánh mắt của nó kìa!"
"Mẹ nó, con chó này!"
Nhất là Tô San, nàng muốn phát điên luôn. Khi Áo Lợi Phất mang vẻ mặt khinh thường đi qua trước mặt nàng thì nữ kiếm sĩ gần như không thể kiềm chế được xúc động nhảy xuống sống mãi với nó một phen!
"Bắt được một con hồ ly uy phong lắm sao?"
Thấy Tô San phát điên một vị kỵ sĩ hoàng gia thúc ngựa đi đến bên cạnh nữ kiếm sĩ, nhìn về phía chó mập nói:
"Một con chó có thể một mình săn hồ ly quả thật không tầm thường!"
"Tại sao? Cũng không phải là con mồi lợi hại gì!"
Tô San trừng mắt liếc Áo Lợi Phất một cái, lúc này mới hiểu kỳ hỏi vị kỵ sĩ kia. Nàng biết vị kỵ sĩ này là một tay nuôi dưỡng ma thú lão luyện, trong nhà không chỉ có vài loại chó săn mà còn có một con ma sủng cấp hai. Chỉ là con ma sủng đó đang ở giai đoạn mang thai nên không thể mang theo.
Nhưng trên phương diện này thì ở đây không ai có thể so với hắn.
Kỵ sĩ cười giải thích:
"Bình thường khi săn hồ ly tại nơi không quen thuộc thì phải có ít nhất bốn con chó săn phối hợp với nhau. Tốt nhất nên có sáu đến tám con. Sau khi phát hiện hồ ly không thể kêu mà phải trực tiếp tấn công. Phía sau chia ra đuổi theo, bao vây xung quanh bức hồ ly phải thay đổi hướng đi, làm nó chỉ có thể chạy vòng, khi đó mới có thể bắt được."
"Nếu chỉ có một con chó săn đi săn hồ ly thì bình thường đều phải biết hang của nó, sau đó thợ săn canh giữ ở hang, thả chó đuổi theo. Nếu không, thể lực của hồ ly rất tốt, phạm vi hoạt động lại lớn. Thường thì chạy được một lúc thì chó săn sẽ bị bỏ rơi. Khi bị dồn đến chân tường hồ ly còn biết đào hang, gặp vách núi nó có thể trèo lên để chạy, căn bản chó không thể đuổi kịp.
Cuối cùng ánh mắt kỵ sĩ nhìn Áo Lợi Phất như nhìn trân bảo, kết luận:
"Ngươi vừa rồi kêu lên làm hồ ly chạy trước, con chó này còn có thể bắt hồ ly về, đây cũng không phải chỉ là lợi hại!"
"Thế nhưng..."
Trong lòng Tô San đã tin chỉ là ngoài miệng vẫn tức giận nói:
"Con chó mập này kiêu ngạo, cái bộ dạng vừa rồi..."
"Ha ha ha!"
Bọn kỵ sĩ bên cạnh đều cười rộ lên.
Đúng lúc này, trên đỉnh núi đột nhiên truyền đến một tràng tiếng chó sủa!
Mọi người sửng sốt, quay đầu lại nhìn thì thấy mấy con chó săn từ đỉnh núi bên cạnh chạy tới, phía sau Thiện Đường kỵ sĩ cùng tùy tùng xếp thành một hàng dài.
Thánh Điện kỵ sĩ đoàn Kiều Trì đang ngồi trên lưng ngựa, thân thể nhấp nhô theo nhịp bước của chiến mã, ánh mắt lạnh lùng nhìn sang bên này.
Bọn tại sao lại qua bên này, bọn hoàng gia kỵ sĩ nhướng mày.
Lần này khu săn bắt rất lớn, để đủ cho cả bốn đội, Ba Lạp Bối Nhĩ nam tước phu nhân gần như đã vận dùng toàn bộ binh sĩ cùng tôi tớ trong tòa thành, hơn nữa còn gọi không ít người trong trấn tới tham gia vây săn.
Mục Ân là tu sĩ nên không tham gia vây săn. Cho nên đội của bọn họ do Kiêu Trì dẫn đầu. Mà khu săn bắt của Kiều Trì vỗn là khu bên trái. Chuyện này đã được định từ trước lúc xuất phát. Tuy quy định không quá nghiêm ngặt nhưng bình thường mọi người đều tuân thủ quy củ này. Đây là luật bất thành văn nhằm tránh việc hai đội cùng nhắm vào một con mồi.
Thế nhưng bây giờ Kiều Trì lại xuất hiện ở đây.
Hơn nữa, nhìn ánh mắt cùng động tác của bọn kỵ sĩ, hiển nhiên đối phương đến đây không có ý tốt.
Đám người Kiều Trì thúc ngựa đi xuống sườn núi, người trong sơn cốc ngày càng đông nhưng bầu không khí càng ngày càng trầm mặc. Hai bên đều lạnh lùng nhìn nhau, không ai mang vẻ mặt hòa nhã cả.
Kiều trì vừa kéo dây cương thúc ngựa đi vừa nhẹn hàng vuốt ve ma sủng Kiếm Hổ bên cạnh.
Kiếm hổ thân thể to lớn, toàn thân đen như mực, trên lưng và đuôi đều có sọc trắng. (DG: đen như mực còn có sọc là sao ta _ _!). Nó có cái đầu lớn, ánh mắt hung ác tàn nhẫn. Hai cái răng nanh dài như hai cái chùy thủ sắc bén. Khi đi mỗi bước chân đều phối hợp với xương hông, theo một nhịp điệu nhẹ nhàng như bước đi của mèo vậy.
Ma sủng được con người thuần phục tổng cộng chia làm mười cấp.
Cấp một và cấp hai là những ma sủng bình thường, còn ma sủng cấp ba trở lên trong quá trình phát triển có khả năng đột phá Linh Phong sinh ra năng lực cấp cao, được gọi là chiến thú!
Trong các loại ma sủng cấp ba thì Kiếm Hổ là một loại tương đối quý. Kiếm Hổ tính cách hung mãnh, sức chiến đấu mạnh mẽ, sau khi đột phá Linh Phong sẽ sinh ra kĩ năng 'Tịnh Trảo Như Đao'!
Cái được gọi là 'Tịnh Trảo Như Đao' là khi đột phá Linh Phong trong móng vuốt của kiếm hổ sẽ xuất hiện ma biến. Móng vuốt vốn chỉ dài một tấc, do chất sừng tạo thành. Khi ma biến chúng sẽ dài đến ba tấc, cứng rắn hơn sắt thép, sắc bén hơn cả lưỡi đao. Một trảo có thể xé rách ma văn áo giáp của kỵ binh phổ thông!
Một con chiến hổ mặc áo giáp vào sức chiến tương đương với một gã Dũng Cảm kỵ sĩ!
Chỉ là ngày cả con người cũng không nhất định sẽ trở thành kỵ sĩ. Công sức và của cải bỏ ra.để bồi dưỡng một con Ma Thú thành chiến thú quả thật rất kinh khủng.
Con Kiếm hổ này của Kiều Trì bây giờ vẫn chưa trở thành chiến thú.
Trước mặt mọi người, Kiều Trì thúc ngựa đi đến bên cạnh công chúa. Ánh mắt hắn lạnh băng đảo qua trên mặt La Y, mở miệng phun ra một chữ:
"Lăn!"
"Kiều Trì các hạ, xin chú ý lời nói của người!"
Ngả Lôi Hi Á vốn luôn ôn nhu hòa ái phút chốc trên mặt không còn chút máu, ngón tay nắm dây cương quá chặt mà trở nên trắng bệch.
"Xin công chúa điện hạ đừng tự ái..."
Kiều trì cười nhạt:
"Ngài đứng gần tên dân đen này quá!"