Ra khỏi tòa cổ bảo, La Y mang theo con chó đi nhanh xuống thác nước dưới sườn núi. Đi qua một cái khe sâu, ngựa quen đường cũ, hắn ở trong rừng quẹo trái quẹo phải rồi lại đi lên một sườn núi.
Giữa trưa, mặt trời ấm áp. Hàng trăm kỵ binh, bộ binh cùng thợ săn bình dân di chuyển trên các đỉnh núi như ẩn như hiện. Người rống ngựa hý, chó săn chạy vòng quanh, tất cả hợp thành một vòng vây lớn, xua đuổi dã thú và ma thú.
Nhưng…
La Y quay đầu nhìn sang một hướng khác. Bên kia hiển nhiên cũng có một vòng vây. Trên đỉnh núi, binh sĩ cùng bình dân ra sức khua chiêng gõ trống, miệng thì la hét cố gắng tạo ra đủ loại tạp âm.
Thấy hai vòng vây quây quanh hai đỉnh núi, đồng thời xua đuổi con mồi. Không cần hỏi La Y cũng hiểu, đây là cái đám quý tộc nhàm chán không có việc gì làm nên phân vòng để săn thú rồi đánh cuộc xem ai săn được nhiều thú hơn.
Tại Ngoã Long đại lục, săn thú là hoạt động tiêu khiển phổ biến nhất của đám quý tộc.
Bọn họ không giống lính đánh thuê và thợ săn, đi bắt ma thú hoặc dã thú để duy trì cuộc sống. Họ càng không cần da lông hay tinh thạch cấp thấp này để bán lấy tiền. Vì vậy, chỉ có khi săn giết ma thú đẳng cấp cao, họ mới có thể tập trung được. Còn với con mồi cấp thấp, muốn giữ được hứng thú thì phương pháp tốt nhất là đánh bạc. Truyện "Tài Quyết "
Bình thường mà nói, tiểu quý tộc đánh bạc đại khái khoảng 100 đến 500 kim tệ. Còn những đại quý tộc thì rất ít đánh bạc bằng tiền. Họ thường sử dụng phương thức đánh cược là một bảo vật trân quý, hi hữu nào đó mà mình có.
La Y nhìn về phía xa xa. Từ toà thành quanh co đến con đường toàn bùn lầy, xuyên qua một ruộng lúa mạch, tiến vào tùng lâm, cuối cùng quẹo ngoặt ở dưới chân núi đi thẳng theo hướng đông.
Khi tới ngã rẽ về phía trước sườn núi, La Y thấy rất nhiếu tôi tớ, bình dân cùng kỵ sĩ quý tộc đã bắt đầu làm công tác chuẩn bị săn thú.
Đó chính là nơi hai vòng vây giao nhau!
La Y gãi gãi đầu, có chút động tâm.
Bình thường ở nơi này, khi đánh bạc, người có công lao lớn nhất sẽ nhận được một đến năm phần trăm số tiền cược.
Trước kia lúc còn lưu lãng, một lần hai vị bá tước đại nhân đánh cuộc, có một vị thợ săn lúc cuối cùng bắn một tên chết một con nai lớn, trợ giúp một bên thắng hiểm đối phương mà kiếm được phần thưởng là 300 kim tệ. Ngay lập tức hắn từ một người bần dân nghèo túng biến thành phú ông số một số hai ở trong thôn.
Mà trước mắt, từ dấu vết lưu lại thì cuồng bạo hùng đã tiến vào trong vòng vây.
Một mình săn giết là không thể rồi. Nếu có thể gia nhập vào trong đó, kiếm được một khoản phần thưởng lớn mà nói, có lẽ mình sẽ có thể mua được tấm da “Ma Đà” kia.
Có cái bảo bối đó, gia gia ở trong nhà gỗ nhỏ cũng không kêu đau chân nữa.
La Y tính toán trong lòng.
Mặc dù gặp được lần đánh cuộc chỉ có thể ngộ không thể cầu, nhưng hắn đoán rằng phần thưởng lần này cũng sẽ không quá nhỏ.
Phải biết rằng, Ba Lạp Bối Nhĩ mặc dù không lớn nhưng cũng là nơi thành thị buôn bán sầm uất. Thêm nữa Nam tước gia tộc thống trị nơi này 60 năm, tự nhiên tích luỹ được tài phú không nhỏ.
Tài sản của Nam Tước Bố Lai Ân có chừng năm vạn kim đường lang. Dĩ nhiên trong đó đã bao gồm cả bất động sản. Nếu như chỉ tính tiền mặt… thì tổng cộng là 16340 kim đường lang.(Bạch huynh xem cái này là cái gì nhá)
Đây là con số mà La Y đã tính ra lúc nộp sổ sách cho Nam Tước phu nhân.
Mà người thừa kế gia tộc Ôn Cách, Tử Tước Mã Tu, cùng với ba khu giáo chủ xung quanh, tài sản chỉ sợ còn nhiều hơn tiểu địa chủ Nam Tước Bố Lai Ân một hai lần.
Vị công chúa điện hạ kia lại càng không cần phải nói.
La Y đưa ánh mắt nhìn về phía một người mặc trang phục thợ săn bằng da màu cà phê. Xung quanh có người hầu dắt ngựa cho nàng rồi bận rộn chuẩn bị ghế ngồi cùng đồ ăn thức uống. Bọn kỵ sỹ hô hô uống rượu nhưng khi vừa thấy thân ảnh kia liền yên ắng lại.
Lần này nàng không mang sa che mặt.
Điều đó là hiển nhiên bởi lúc gặp nàng lần trước, nàng đang cùng vị nữ Kiếm Sĩ kia lén đi ra ngoài dạo, không có kỵ sĩ hộ vệ nên đeo khăn che mặt là một lựa chọn cực kỳ sáng suốt. Còn bây giờ khi nàng khôi phục thân phận thực sự, tự nhiên là không cần phải che dấu khuôn mặt nữa.
La Y hít vào một hơi sâu. Cơ hội này đặc biệt không thể bỏ qua. Nếu như cô bé này thực sự là Ngả Lôi Hi Á công chúa, ngoại trừ ngày hôm qua ra thì có lẽ mình cả đời cũng không có cơ hội tiếp xúc với nàng rồi. Thân phận chênh lệch, đám kỹ sĩ thủ vệ bên người nàng, đám quý tộc bu quanh nàng, còn có cái hoàng cung thâm sâu kia, tựa như từng đạo lạch trời ngăn cách mình tiếp cận nàng.
Nghĩ đến xe ngựa điêu khắc huy chương hoàng gia, nghĩ đến nụ cười điên đảo chúng sinh, còn nghĩ đến người xem ra chắc chắn trở thành trượng phu của nàng, thiên tài kỵ sĩ Áo Cổ Tư Đô, La Y thật hi vọng cái cô gái kia chỉ có dung mạo giống với công chúa xinh đẹp, là bình dân đi cùng xe ngựa hoàng gia.
Ân, tốt nhất là một nha đầu Dã Man Nhân.
La Y đi về phía các quý tộc đang tụ tập. Chỉ một lúc sau hắn đã băng qua núi rừng, đi tới bãi đất trống nơi bọn kỵ sĩ tập trung.
Tô San không thích Ba Lạp Bối Nhĩ thành này một chút nào. Một thành nhỏ gần biển, đơn sơ mà hỗn loạn. Cả toà thành tràn ngập mùi cá.
Nhưng hết lần này tới lần khác Ngả Lôi Hi Á điện hạ lại nghe theo người thừa kế Ôn Cách Tử tước gia tộc Mã Tu đề cử, đến nơi này như là trạm cuối cùng trong chuyến lữ hành của nàng. Hai ngày nữa, các nàng phải lên một chiến thuyền do Nam Phương hạm đội của đế quốc phái tới, theo dường ven biển Bắc trở về. Trước khi đi còn phải ở nơi này hai ngày thực khiến cho Tô San mặt như đưa đám.
Trong mắt đám thổ tài chủ Nam Phương, có lẽ Ba Lạp Bối Nhĩ được coi là một nơi xinh đẹp. Nhưng đối với Tô San, người năm 18 tuổi đã đi khắp đế quốc mà nói, cái thành nhỏ này thực sự không có gì để xem. Biển đẹp nhất của đế quốc chính là Khoa Tây Gia hành tỉnh. So với nơi đó, Ba Lạp Bối Nhĩ quả thực là một làng chài lưới dơ dáy bẩn thỉu ngay cả chân cũng không muốn bước vào.
Nữ Kiếm Sĩ xinh đẹp kéo Ngả Lôi Hi Á công chúa đứng xa đám thổ tài chủ phương Nam. Dường như mỗi tế bào trên thân thể của nàng đều cảm thấy cuộc lữ hành này hỏng hết cả rồi! Truyện "Tài Quyết " Truyện "Tài Quyết "
Kể từ khi công chúa từ đế đô lên đường, Tác Lan đế quốc Giáo Tông đã phái năm tên trong Thiện Đường Kỵ Sĩ đoàn cùng với gã Chấp Sự cấp bậc cha cố đi theo với danh nghĩa là bảo vệ công chúa.
Ngoài ra, còn có thiên tài kỵ sĩ, kẻ được xem là người thửa kế tương lai của Thánh Điện Kỵ Sĩ đoàn, lấy thân phận vị hôn phu phái hai gã Võ Trang Kỵ Sĩ ba sao cùng với một gã Dũng Cảm Kỵ Sĩ bốn sao để bảo vệ công chúa Ngả Lôi Hi Á.
Dọc đường, mình và công chúa bị mấy tên đáng ghét này phá đám không biết bao nhiêu lần rồi. Vị kia đội mũ mềm, mặc trường bào màu đen viền bạc của trưởng lão chấp sự. Hắn suốt ngày lẩm bẩm không phải nơi này không thể đi thì cũng là nơi đó không thể đi. Sắp xếp hành trình cũng bị bọn hắn toàn quyền khống chế, ngay cả đội trưởng đội bảo vệ công chúa Vũ Quả cũng bị những người này chèn ép. Nếu như không phải bên cạnh công chúa còn có vị Lãnh Tinh Pháp Sư cấp ba Ái Luân phu nhân cùng mấy nữ bộc bị phái tới “hầu hạ” công chúa thì sợ rằng ngay cả công chúa ăn gì, mấy giờ ngủ họ cũng sẽ hỏi tới.
Tô San tức giận. Bộ ngực phập phồng vì bất bình, làm cho cơ thể mặc đồ bó sát của nàng thoạt nhìn càng thêm nóng bỏng mê người. Không ít binh lính cùng kỵ sĩ đều không tự chủ được đưa ánh mắt về phía vòng eo tinh tế mà có lực của nàng, cùng với cặp mông ngạo nghễ rất tròn, đùi đẹp thon dài thẳng tắp.Trong đó, ánh mắt nóng bỏng nhất là của Ôn Cách Mã Tu Huân Tước.
Cố ý bỏ qua ánh mắt của Mã Tu và những thanh niên kỵ sĩ khác, Tô San đảo mắt nhìn Ngả Lôi Hi Á. Công chua mặc trang phục thợ săn, đang dùng cặp mắt xinh đẹp ngắm cảnh chung quanh. Thỉnh thoảng nhìn lên hai bên đỉnh núi nơi mọi người đang xua đuổi dã thú.
Tô San nhất thời nổi giận. So với cô bé nhỏ hơn tới bảy tuổi này thì dường như nàng còn thiếu kiên nhẫn hơn. Dọc đường đi, nàng cũng vài lần nhìn thấy Ngả Lôi Hi Á một mình trốn trong phòng, ôm đầu gối lau nước mắt. Nhưng trước mặt mọi người, nàng luôn bình tỉnh như vậy, ưu nhã, ôn nhu. Nếu như nàng là công chúa, chắc chắn sẽ không nhẫn nhục như vậy. Nàng sẽ lờ những thứ trước mắt này đi, sau đó giết hết đám nữ tu sĩ cùng nữ bộc hạ tiện dám nói nàng “cử chỉ ngả ngớn, không có phong thái công chúa” rồi. Mặc dù hiện tại hoàng quyền không còn hưng thịnh nhưng cũng không tới lượt đám này tuỳ tiện tới giày xéo.
Đang tức giận thì thấy đội trưởng công chúa hộ vệ đội Vũ Quả đi tới. Mặc dù Tô San cùng vị Dũng Cảm Kỵ Sĩ ba sao trong hoàng gia kỵ sĩ đoàn này rất ít tiếp xúc, nhưng dọc dường đi, nàng biết Vũ Quả tính cách trầm ổn, ôn hoà biết lễ, rất hay đỏ mặt. Vậy mà bây giờ Tô San phát hiện, Vũ Quả đang sải bước đi với vẻ mặt đầy giận dữ.
Đã xảy ra chuyện gì rồi? Không phải hắn đang cùng đám quý tộc kia thương lượng tiền cược sao? Những chuyện như thế này, công chúa vốn không có hứng thú nhưng vì mấy tên kia nhất quyết đề nghị, nàng không muốn làm mất hứng nên mới miễn cưỡng dồng ý để cho Vũ Quả thương lượng với họ. Chẳng lẽ …
Thấy Vũ Quả đi tới, Tô San hỏi thẳng:
“Bọn họ là muốn đồ vật nào đó quá đáng đúng ko?”
Vũ Quả cau có nhìn Ngả Lôi Hi Á vừa quay đầu lại, bên cạnh nàng là thiếp thân nữ tùng cùng chủ quản Ái Luân phu nhân. Hắn hừ một tiếng rồi bảo:
“Bọn họ muốn con ngựa kia của ta!”
“Hùng sơn?”
Tô San và Ái Luân phu nhân lập tức xụ mặt xuống. Vũ Quả khi còn trong hoàng gia kỵ sĩ đoàn địa vị cũng không cao. Mặc dù trong hoàng gia kỵ sĩ đoàn một tiểu đội rất đông, nhưng tiểu đội của Vũ Quả chỉ có 8 người. Với số lượng như vậy thì so với một vị Nam Tước tương đối giàu có không khác biệt lắm. Nhưng Vũ Quả không phải Nam Tước, cũng không có đất phong. Khi còn ở đế đô, hắn chỉ có thể dựa vào tiền lương để sống.
Nhưng mà, võ nghệ của Vũ Quả cũng không thua bất kỳ kẻ nào. Hắn và Tô San cùng là Dũng Cảm Kỵ Sĩ ba sao. Nhưng Tô San ngay cả mười chiêu của hắn cũng không đỡ nổi. Thấy Vũ Quả thật thà, làm việc có trách nhiệm, nên công chúa khi đi đường đã tặng con ngựa Hùng Sơn tốt nhất của mình cho hắn.
Đã định dùng tiền mua một con ngựa tốt nên Vũ Quả đối với con ngựa long đen bóng, thể trạng hùng tráng có thể so với ma thú Hùng Sơn yêu thích không nỡ rời. Mỗi ngày hắn đều tự mình chăm sóc bảo mã, hận không thể ở chung chuồng ngựa với nó, cùng ăn cùng ngủ. Vì thế, mọi người còn cười hắn mấy ngày. Xét về giá cả, Hùng Sơn tốt như vậy, giá trị cũng phải là khoảng 3 nghìn kim tệ, nhưng không phải cứ có tiền là mua được con ngựa giống như vậy. Huống chi, đó không phải là vấn đề về tiền bạc.
Tại Ngoã Long đại lục, ở Đông Phương có câu tục ngữ, quân tử không đoạt vật tốt của người khác. Đối với một kỵ sĩ mà nói, không gì có thể so sánh với toạ kỵ của mình. Mất đi toạ kỵ, tự như Hùng Ưng bị mất cánh vậy!
Ái Luân phu nhân sắc mặt không vui nói:
“Bọn họ vì sao có thể đặt cược như vậy?”
Vũ Quả cắn răng không nói. Thân là thủ lĩnh công chúa hộ vệ đội, hắn phải bảo vệ không chỉ an toàn của công chúa, mà còn cả thể diện của hoàng gia. Tiền đánh cược lần này, nếu là người khác nói ra thì cũng không sao, nhưng hết lần này tới lần khác lại là đàm người Thiện Đường Kỵ Sĩ cùng với vị Dũng Cảm Kỵ Sĩ bốn sao kia, vừa mới bắt đầu đã lên mặt dạy người.
Mấy tên kia, còn lâu mới là tới bảo vệ công chúa, Bọn hắn thực ra là tới giám thị vị hôn thê của vị thiên tài kỵ sĩ Áo Cổ Tư Đô của họ. Đừng nói kỹ sĩ luận võ chưa có kết quả, cho dù ba năm nữa cứ cho là Áo Cổ Tư Đô đã cùng công chúa đính hôn thì cũng không thể như vậy được.
Dường như đối với đàm kỵ sĩ ngạo mạn của Thánh Điện Kỹ Sĩ đoàn thì ngoại trừ bọn hắn ra, ai cũng không đáng để bọn hắn chú ý tới. Có lẽ vị Kiều Trì này nghĩ rằng Áo Cổ Tư Đô cao quý cưới công chúa cũng là nể mặt nàng lắm rồi.
Thấy Kiều Trì kia bộ dáng chắc thắng, Vũ Quả thực sự nuốt không trôi. Đầu óc hắn nóng lên liền đáp ứng luôn.