Một hơi kéo La Y chạy đến ven sông đầu trấn, hai nam hài ngã nhào lên cây cỏ trên sườn núi, ngửa đầu nhìn bầu trời bao la xanh biếc như vừa được gột rửa, vài đám mâu trắng lưu động.
Nghỉ ngơi trong chốc lát, Thang Mỗ ngồi dậy. Một bên vuốt ve trên lông chó mập, một bên tò mò hỏi:
“Tiểu nhị, ngươi nói những người kia từ đâu tới đây."
La Y cẩn thận hồi tưởng đến những hoa văn trên buồng xe, bỗng nhiên ngồi dậy, ánh mắt tỏa sáng.
"Chiếc xe ngựa thứ nhất, trên buồng xe là hoa văn của hoàng thân trực hệ, không có dấu hiệu lãnh địa của chi thứ thân vương, cho nên, tiểu thư mang sa diện, phải là Ngả Lôi Hi Á công chúa..."
"A?" Thang Mỗ lập tức bối rối.
La Y cũng bị suy đoán của mình dọa cho sợ hết hồn.
Đầu to lão gia ta thích công chúa rồi?
Đây cũng không phải là người có thể tùy tiện đẩy ngã rồi kéo vào bụi rậm a... (DG: người khác sẽ như vậy đó )
"Những cái xe khác thì sao?" Thang Mỗ tò mò hỏi.
"Chiếc xe thứ hai là Thánh giáo, cũng không có dấu hiệu gì đặc biệt. Bất quá, căn cứ vào cấp bậc cùng quy định vê nghi thức, người ngồi bên trong hẳn là một vị giáo chủ."
"Chiếc xe ngựa thứ ba, là dấu hiệu của Ôn Cách tử tước. Người biết, Lai Tư huân tước mấy năm nay vẫn đi theo học tập dưới trướng đệ nhất kỵ sĩ Ôn Cách tử tước, hôm nay tên kỵ sĩ cùng hắn trở về chính là con trai lớn của Ôn Cách tử tước Mã Tu. Cho nên bên trong chiếc xe ngựa kia hẳn là phu nhân cùng tiểu thư nhà Ôn Cách."
"Về phần hai chiếc xe ngựa cuối cùng, hẳn là thiếp thân thị nữ cùng quản gia đi theo. Dù sao, đám người phu nhân cùng tiểu thư quý tộc kia vô luận đi đâu đều cần có người hầu hạ. Bọn binh lính cùng kỵ sĩ, tay chân vụng về không làm được những chuyện như vậy..."
La Y năm ba câu, đem thân phận đám người sôi nổi suy đoán rồi giải thích rõ ràng.
Thang Mỗ trợn to hai mắt lắng nghe, thỉnh thoảng còn phát ra thanh âm 'sách, sách' kinh ngạc."
Đối với phán đoán của La Y, cho tới bây giờ Thang Mỗ chưa từng hoài nghi. Hắn biết, vị tiểu nhị này của mình trời sanh bản lãnh như vậy. Những người bình thường kia thoạt nhìn hoa cả mắt không biết phân biệt lai lịch của các hoa văn, nhưng trong mắt hắn lại cực kỳ đơn giản. Căn bản không tính là chuyện khó khăn gì.
Có đôi khi, Thang Mỗ lại nghĩ, những tên gia hỏa xem La Y là đứa ngốc, thật là quá ngu a.
Vừa nghĩ thế, Thang Mỗ liền cảm giác mình rất thông minh, tiếp đó là tâm tình sảng khoái. (DG: tự sướng vai~)
Nằm trên cỏ một lát, hai nam hài liền ngồi ở bờ sông cởi giày ngâm chân, một bên đem những tảng đá bên bờ ném xuống lòng sông, một bên khoác lác (chém gió đấy mà ^^). Chó mập Áo Lợi Phất thì lười biếng nằm sấp bên bờ sông, cái đuôi ngâm trong nước, thỉnh thoảng quay đầu lại liếc mắt nhìn (nhìn cái đuôi ^^).
Thang Mỗ hiển nhiên vẫn còn trong trạng thái hưng phấn, khuôn mặt tàn nhang hưng phấn đến đỏ bừng. Miệng bô bô không ngừng, đem chuyện đánh nhau vừa rồi nói đi nói lại. Đánh Cáp Khắc một quyền mà hắn diễn dịch thành truyền kỳ về anh hùng vĩ đại Thánh kỵ sĩ Thang Mỗ đánh đuổi tà ác cự long. (DG: tinh thần yy tốt ^^)
Mà La Y thì ngồi chổng cằm, nhìn nước sông, mọi suy nghĩ đều là cảnh cái diện sa bị gió thổi lên. (DG: tương tư ^^)
Thời gian rất nhanh trôi qua, mới đó đã đến giữa trưa rồi, đến lúc hai người muốn chia tay. Thang Mỗ mới phát hiện ra La Y có cái gì đó không đúng.
Hắn nói chuyện cùng La Y trong chốc lát rồi thở dài, mặt cau mày có vỗ vỗ trên bả vai La Y: "Tiểu nhị, chỗ này là toàn bộ số tiền ít ỏi của ta, nếu không...."
La Y quay đầu, vẻ mặt nghi hoặc nhìn vẻ mặt muốn nói lại thôi của Thang Mỗ.
Thang Mỗ khẽ cắn răng, không quản nhiều như vậy nữa: "Ta dần ngươi thanh lâu, nghe nói ở có một Tinh Linh còn chưa bị khai bao (DG: éc, chưa xé tem ="=)... Ngươi cũng đừng nghĩ đến Ngả Lôi Hi Á công chúa được không. Truyện "Tài Quyết "
Hắn nói xong, đưa tay ra.
Trong tay, là hai đồng kim tệ đã bị nắm đến đổ mồ hôi nước.
La Y đấm một đấm trên lông ngực của Thang Mỗ
Mặc dù hắn biết rõ, cầm lấy hai đồng kim tệ của người này nghênh ngang di vào kỹ viện đòi chơi tinh linh, kết quả duy nhất là bị loạn bổng tiếp đãi. Nhưng hắn hiểu rõ, Thang Mỗ mỗi tháng theo cha kiếm tiền, so với mình ở lảnh chủ phủ làm việc cũng không khá hơn bao nhiêu. Số tiền này này hắn phải tích góp từ nhỏ đến giờ mới có được.
Hai kim tệ, đừng nói là một hài tử mười lăm mười sáu tuổi (DG: cả ngày đòi đi chơi gái thế mà cứ dùng 2 chữ ' hài tử' móa nó ="=), cho dù đối với một gia đình bình thường, đócũng là một khoản tiền lớn.
"Ngươi đây là vũ nhục ta, biết không tiểu tử!" La Y nhảy dựng lên, đạp Thang Mỗ một cước, đem hắn đạp té lăn trên mặt đất, sau đó cùng chó mập Áo Lợi Phất cùng nhau nhào tới trên người Thang Mỗ.
" Ta sai rồi, tiểu nhị. Đừng, ngứa quá. Ha ha ha ha..."
"Đánh ngươi nha. . ."
" Áo Lợi Phất, đừng xé ống quần, quần sắp rớt rồi. Chó hoang, đừng chạy, trả lại quần cho ta..."
" Áo Lợi Phất, chạy mau! Cho hắn mang cái mông trần chạy về!!!"
Dưới ánh mặt trời ấm áp, nước sông nhè nhẹ chảy lăn tăn dao động. Truyện "Tài Quyết "
Thanh âm thiếu niên đùa giỡn thanh âm, tiếng cười, tiếng chó sủa, trong thành tiếng chuông du dương ở giáo đường, theo gió nhè nhẹ thổi, xa xa quanh quẩn.
..............
..............
Cùng Thang Mỗ chia tay, La Y dẫn Áo Lợi Phất hướng đông bắc ngoại trấn đi tới ngôi nhà trong rừng cây.
Hôm nay là ngày nghỉ của hắn. Nam tước phu nhân tối qua đã dặn dò hắn, chuẩn bị tốt ngựa cho bọn kỵ sĩ là hắn có thể về nhà.
Vì vậy, khi An Đức Lỗ lấy cớ mình lười biếng gây hấn, La Y căn bản cũng lời phản bác, càng sẽ không để ý cái đinh dưới chân An Đức Lỗ.
Sự tình náo nhiệt cả thành đều biết, không thể nào giấu diếm được nam tước phu nhân.
Một khi hỏi đến, La Y hoàn toàn có thể tưởng tượng được, khi đó An Đức Lỗ đang hùng nói ra lý do này thì nam tước phu nhân đùng đùng nổi giận.
Ở Ba Lạp Bối Nhĩ lãnh chủ phủ. Nội vụ hoàn toàn do nam tước phu nhân quyết đinh. Đừng nói là một kẻ còn chưa trở thành tùy tùng kỵ sĩ, cho dù là những kị sĩ được coi trọng nhất, cũng không có tư cách nhúng tay vào chuyện do nam tước phu nhân quản lý.
Huống chi. lấy sự khôn khéo của phu nhân, làm sao có thể không đoán ra tính toan của An Đức Lỗ?
Nghĩ đến việc An Đức Lỗ phải đón nhận đau khổ, tâm tình của đầu to lại trở nên vui vẻ. Đối với việc cừu nhân của mình chịu khổ, tiểu hỗn đản từ nhỏ đã sống với dị tộc nên không cảm thấy một chút gánh nặng trách nhiệm đạo đức nào cả.
Thứ nhất từ nhỏ tính tình so với Ải nhân còn táo bạo hơn, tâm báo thù so với Tinh linh còn mạnh hơn, vậy ngươi có thể yêu cầu hắn giác ngộ?
Dọc theo đồng lúa mạch đi tới rừng cây, trong bụi nhỏ truyền đến một trận tiếng vang. La Y lỗ tai vừa động liên phán đoán rồi lao ra, vụt qua Áo Lợi Phất.
"Thỏ. . . . . Áo Lợi Phất, trên!"
Lời còn chưa dứt, chó mập Áo Lợi Phất đã giống như một đạo thiểm điện chợt nhảy lên rồi lao đi.
Chỉ thấy một đạo thân ảnh di chuyển như gió, trong bụi cỏ phát ra thanh âm sa sa dồn dập, chỉ chốc lát sau, thân ảnh mập ú của Áo Lợi Phất ở trong bụi cỏ một lần nữa nhảy dựng lên, rồi đập xuống, lần này thì đã không còn tiếng động.
La Y đợi mãi không thấy Áo Lợi Phất trở lại, tựa hồ nhớ tới một chuyện, sắc mặt chợt biến đổi.
Tình thế cấp bách, thân thể hắn giống như cung tên nhất thời bắn ra. Truyện "Tài Quyết "
Giờ khắc này, La Y cả người hoàn toàn thay đổi. Thân thể gầy yếu kia, mạnh mẽ tựa như một đầu Liệp Báo khỏe mạnh. Mà tốc độ của hắn trong lúc vội vàng, thậm chí so với một đầu tuấn mã đang phóng như bay còn nhanh hơn!
Nếu như lúc này bên cạnh có người mà nói, vô luận thế nào cũng không thể tin được, tên thiếu niên tựa như một ma thú hình người này dĩ nhiên lại là thằng ngốc trong thành kia, Tiểu mơ hồ ngốc nghếch.
Chỉ một chớp mắt, La Y đã đến bên Áo Lợi Phất ở bụi cỏ, tách đám cỏ trước mắt ra, vừa nhìn, con ***, quả nhiên…
Chó mập Áo Lợi Phất đang ngậm cổ một con thỏ, không ngừng giật giật (nó đang rứt thịt, không phải die ^^). Mắt lé thấy La Y đưa tay tới bắt mình, vội vàng ngậm thỏ bỏ chạy.
Nhưng La Y nhanh tay lẹ mắt một cước đạp bay Áo Lợi Phất, đem con thỏ sém chút bị cưỡng gian giải cứu. (DG: giải cứu về làm thịt 7.7)
"Đồ chó đẻ." Đầu to lấy tay gõ gõ trên đầu Áo Lợi Phất, mắng như vậy đối với chó mập cũng không tính là vũ nhục thô tục (DG: mị a cười chết mất , sau đó xách con thỏ trong tay, đi tới ngôi nhà gỗ trong rừng cây
Áo Lợi Phất nghiêng người bò dậy, tựa như đã hoàn toàn quên mất chuyện vừa rồi, đi theo bên cạnh La Y, ngẩn đầu ưỡn ngực mắt nhìn thẳng , một đường chạy chậm. (DG: câu này trong mấy tác phẩm viết về quân đội hay dùng -_-!).
Một bộ cao ngạo cẩn thận, hồn nhiên không biết cái gì gọi là hổ thẹn.