Mục lục
[Dịch] Vô Hạn Khủng Bố
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Trương Hằng từ trên tháp chuông xoay người nhảy xuống, hắn nắm mấy thanh xà ngang hãm bớt tốc độ rơi, rất nhẹ nhàng đáp xuống đất. Do cường hóa thuộc tính phong hệ xạ thủ nên thân thể hắn nhẹ hơn người bình thường một chút, ngoài ra tốc độ chạy cũng nhanh hơn nhiều, tay chân di động không hề gây ra một âm thanh nào, gần như có thể so sánh với kỹ xảo tiềm phục của Triệu Anh Không.

Nhưng lúc này, Trương Hằng không có chút tinh lực nào quan tâm đến chuyện thân thể mình thế nào, hiện giờ tâm hắn như đang có dao cắt, trong lòng tràn ngập cảm giác đao đớn, khó chịu....

Hắn và Minh Yên Vi cũng coi là bạn bè thanh mai trúc mã, hai người là hàng xóm, cha mẹ cũng là bằng hữu, điểm khác duy nhất, cha hắn là vô địch bắn cung Olympic, còn cha nàng là á quân, vì thế hai bên vừa là bằng hữu, vừa là đối thủ, vừa là hàng xóm, vừa là đối thủ, quan hệ vừa thân mật vừa kỳ quái.

Trong hàn cảnh như vậy, Trương Hằng và Minh Yên vi quen nhau từ khi còn là hai đứa bé, có lẽ vì trẻ con vô tư, hai người rất thân thiết. Điểm khác biệt duy nhất giữa hai người là Trương Hằng kế thừa từ cha hắn, rất yêu thích cung tên, còn Minh Yên Vi lại cực kỳ chán ghét, mỗi lần nàng thấy Trương Hằng tập bắn cung là lại không thèm để ý tới hắn vài ngày, chuyện này theo tuổi tác tăng lên cũng từ từ giảm bớt.

Vốn đang sống rất hạnh phúc nhưng rồi đến một ngày gia đình Trương Hằng xảy ra kịch biến, cha mẹ hắn đi du lịch gặp tai nạn, mẹ hắn tử vong ngay lập tức, cha hắn xương tay gãy nát, từ đó về sau không thể sử dụng cung tên được nữa, khi đó Trương Hằng mới chín tuổi...

Chuyện đó là nguyên nhân gây nên tính cách của Trương Hằng, chỉ cần một việc cỏn con, cha hắn cũng sẽ đánh đập hắn liên tục, mỗi lần đều đánh đến mức hắn gần như hôn mê. Tình cảnh như vậy kéo dài mấy năm, hơn nữa tựa hồ vận mệnh trêu ngươi, khi mười tuổi hắn và Minh Yên Vi phải chia ly, cha hắn mất việc nên cuối cùng bán nhà chuyển đi chỗ khác, mà Trương Hằng bị đánh đập hơn một năm ròng cuối cùng biến thành một kẻ nhút nhát vô cùng, chỉ cần hắn thấy mình sắp bị đánh hoặc nhìn thấy máu, nhìn thấy vết thương, hắn sẽ sợ hãi đến mức tự động chạy trốn, tính cách như vậy xâm nhập vào tận trong xương tủy, làm hắn thống hận bản thân, thống hận thế giới này....

Mọi chuyện lại một lần nữa thay đổi sau một lần hắn đi thi đấu, tiếng cười của cô gái đó. Sâu trong ký ức hắn phảng phất như từng quen biết, nhưng lại sợ hãi không dám xác nhận, bởi vì hắn đã mất quá nhiều, sau khi cha hắn uống rượu qua nhiêu bị ung thư gan mà chết, hắn đã chẳng còn nhiều thứ để mà mất nữa, chỉ còn lại cung tên trong tay, và ký ức về nàng....

Hai người lại gặp nhau, sau mười năm ròng gặp lại nhau phảng phất như tơ hồng trời se, rất nhanh, hai người ở lại với nhau, mỗi người kể lại từng đau xót, chua cay cho người kia, an ủi lẫn nhau, dìu đỡ nhau đi tới tương lai. Giờ phút này, Trương Hằng cảm thấy thật hạnh phúc, hắn không ngừng lưu giữ hình ảnh của nàng trong lòng, khắc thật sâu, cho đến khi...

Cho đến khi thân thể hắn không tự chủ, chạy trốn khỏi đó, khi hắn phục hồi tinh thần, hắn cơ hồ hận không thể đưa mình thiên đao vạn trảm. Vứt bỏ một cô gái, vứt bỏ cô gái mà mình yêu giữa một đám lưu manh và một tên tội phạm cưỡng gian giết người, hắn sợ hãi chạy trốn, giống như không phải hắn khống chế thân thể mà thân thể hắn tự có ý thức chạy trốn, điều này làm hắn gần như tuyệt vọng.

Chờ đến khi hắn khống chế được thân thể mình, liều mạng chạy về thì, nàng.... còn cả đám lưu mạnh kia đã biến mất không thấy nữa, hắn hoàn toàn đoán được nàng đã gặp phải chuyện gì rất kinh khủng.

Có thể thân thể không đến mức như vậy, nhưng tâm nàng nhất định đã tuyệt vọng cùng cực, nam nhân mình yêu thương không ngờ gặp nguy hiểm lại bỏ mặc nàng bỏ chạy một mình. Nam nhân như vậy nếu không yêu, hay chỉ yêu một chút thôi thì còn đỡ, nhưng hắn biết, nàng thật sự đã yêu hắn sâu sắc, tình cảm như vậy không còn nghi ngờ gì, vì thế khi nàng bị bỏ rơi, sự tuyệt vọng thực sự không thể tưởng tượng nổi....

Trương Hằng nhiều lần muốn tự sát, hắn nhiều lần muốn đi tìm nàng, nhưng hắn không cam lòng tự sát, bởi vì hắn còn chưa báo thù, tìm nàng thì hắn lại không dám... Hắn không dám nhìn vào đôi mắt nàng, dù là bình tĩnh, hay là phẫn nộ, dù là lạnh nhạt, hay là tuyệt vọng, hắn cũng không dám gặp lại nàng....

Cho nên hắn lựa chọn báo thù, hạ sát kẻ thù bằng cung tên của mình, mặc dù mỗi lần hắn đều sợ hãi đến cả cung cũng không cầm chắc được, mặc dù mỗi lần bắn xong hắn đều nôn mửa đến gần ngất xỉu, nhưng mỗi khi nghĩ tới tao ngộ, cùng sự tuyệt vọng của nàng, Trương Hằng lại tiếp tục giương cung. Đến khi giết chết tất cả bọn chúng, trong lòng đã tuyệt vọng, Trương Hằng mới tiến vào thế giới kinh dị luân hồi này....

Ai mà biết được, trong nơi kinh khủng này còn có thể gặp lại người hắn vẫn yêu thương, rồi sau đó như lời nàng nói, chủ thể của nàng còn từng xuât hiện tại Trung Châu đội...

“Anh không vứt bỏ em! Khi anh tiến vào Trung Châu đội, em đã...”

Trịnh Xá vô cùng muốn gào lên như vậy, nhưng nghĩ tới vẻ mặt đạm mạc rơi lệ của Minh Yên Vi, nhất thời hắn lại không có dũng khí để mở miệng. Mặc dù hắn muốn giải thích, nhưng sự thật khó biện bạch hơn cả trăm lần, lúc trước, chính là do hắn bỏ rơi nàng mới làm tương lai hạnh phúc của hai người hoàn toàn tan vỡ, tất cả thống khổ đều do sai lầm, tội lỗi của hắn, nếu như hắn không nhu nhược, nếu như hắn có thể giang rộng hai tay bảo vệ cho nàng, tất cả đều đã có thể thay đổi.

Trương Hằng chạy vào trong một ngõ nhỏ, trên người máu tươi lâm râm, vừa nãy uy lực của mấy mũi tên cũng không mạnh, hơn nữa lần nào cũng xuyên hẳn qua cơ thể nên gánh nặng với thân thể hắn càng nhỏ. có thể thấy mấy mũi tên đó chỉ để trừng phạt hoặc hành hạ hắn, nếu không cứ xem mũi tên Minh Yên Vi bắn về phái chiếc chuông, một phát như vậy ở cự ly gần đủ để hắn tiêu đời trong nháy mắt, cần gì phải bắn xuyên qua người hắn chứ? Nàng đang hành hạ hắn, dùng nó để tiêu trừ cừu hận và thống khổ trong nội tâm...

Vụt!

Một đạo quang mang màu bạc lóe qua, vách tường chỗ Trương Hằng lập tức bị bắn thủng một lỗ, trong lỗ thủng ngân sắc hỏa diễm không ngừng thiêu đốt, xi măng chỗ đó cũng bị thiêu chảy ra, có thể thấy uy lực đáng sợ của ngọn lửa này.

- Lại muốn chạy nữa sao? Chạy trốn như lần đó ngươi bỏ ta lại sao? Ngươi đúng là một kẻ hèn nhát, chỉ biết chạy trốn...
Thanh âm của Minh Yên Vi vang lên giữa không trung sau lưng Trương Hằng, trong giọng nàng đầy châm chọc cùng phẫn nộ, không chỉ như thế, nàng không chút lưu tình bắn ra ngân sắc hỏa diêm, mỗi lần ngọn lửa bắn ra đều làm vạch tường tan chảy một mảng, uy lực thật sự kinh người, đương nhiên nếu chỉ xét về lực lượng của tên thì còn kém Bạo Liệt tiễn của Trương Hằng nhiều.

Trương Hằng nghiến răng không nói nửa cầu, nghiến chặt đến mức bên khóe miện máu tươi bắt đầu không ngừng chảy ra, hắn vừa nuốt máu tươi của chính mình vừa liên tục, mỗi lần luồng sáng ngân sắc bắn tới hắn đổi hướng lại lao vào một con ngách. Bất tri bất giác, hai mắt Trương Hằng đã biến thành mở mịt, trong lúc chạy đã tiến vào trạng thái mở cơ nhân tỏa.

- Nếu sợ chết như vậy sao một tiễn vừa rồi không bắn vào đầu ta chứ, như vậy ngươi không cần chạy trốn nữa, cũng không cần sợ hãi nữa, chỉ cần bắn trúng đầu ta. Ta đã mở cơ nhân tỏa, chẳng lẽ ngươi không muốn có điểm thưởng và chi tiết kịch tình sao?
Minh Yên Vi nghiến răng rít lên, cung tên trong tay không ngừng bắn về phía Trương Hằng nhưng lần nào cũng chỉ lệch một ly thôi, cô gái này thấy hắn không hồi đáp, lệ quang trong mắt càng lúc càng dày.

Minh Yên Vi đột nhiên bay lên không trung, nàng đứng trên cao hơn mươi mét nhìn xuống, tiếp đó cao giọng nói:
- Trương Hằng, người có nhớ ta từng nói ta có dự cảm rất mạnh với một số chuyện không? Đối với cung tiễn càng mạnh, ta có thể dễ dàng dự đoán được hướng đi của mũi tên cùng phương hướng của mục tiêu, nhiều lúc ta thậm chí không cần nhìn.... cũng có thể bắn trúng mục tiêu.

Minh Yên Vi chợt nhắm mắt lại, nàng đưa cây tiểu cung màu bạc nhắm về hướng Trương Hằng chạy trốn, trong một chớp mắt khi hắn cong người lại, cây ngân sắc tiểu cung vụt buông ra, một mũi tên xuyên thẳng qua đùi hắn. Cũng may một tiễn này Minh Yên Vi cũng không sử dụng ngọn lửa màu bạc tấn công, chỉ có cảm giác đau đớn khó chịu muốn chết từ chân truyền đến, Trương Hằng hơi tập tễnh một chút nhưng vẫn liều mạng chạy tới.

“.... Anh nhất định sẽ đền bù hết cho em, nhưng anh không thể để đồng đội bị trừ âm điểm, cho nên anh nhất định phải giết một thành viên trong Ác Ma đội.... Trong ý thức Trịnh Xá ở bên đó có thể thấy một gã da trắng đang bay trên không, giết chết hắn.... Sau đó anh sẽ đền bù tất cả cho em...”

Trương Hằng nghiến chặt răng, hắn tiếp tục liều mạng chạy tới, lúc này đã tới rất gần con đường kia. Mắt thấy hắn sắp tới nơi, Minh Yên Vi rút cuộc nhíu mày giương cung, một đạo ngân sắc hỏa diễm bắn vào khoảng trống trước mặt Trương Hằng, đến khi hắn tới nơi, đoàn hỏa diễm này trực tiếp bắn trúng cổ chân hắn, lập tức cả bản chân bị thiêu cháy, hơn nữa ngọn lửa còn bắt đầu theo cổ chân lan dần lên trên.

Đoàng!

Một tiếng súng cực lớn vang lên, cách đó hơn một nghìn mét, một đạo hỏa quang lóe lên trong lớp sương đen, tiếp đó trên mặt đất truyền đến tiếng đạn xuyên phá. Trương Hằng vốn đang định tiếp tục bò tới, đến lúc này hắn cuối cùng mỉm cười đứng dậy, còn Minh Yên Vi cũng đã bay tới trước mặt hắn.

Minh Yên Vi cười châm chọc:
- Sao không chạy? Sao không chạy nữa đi? Sao bây giờ ngươi lại ra bộ trấn tĩnh thế? Lúc trước nếu ngươi có được nửa phần trấn định như thế này, chúng ta đã....

Nữ hài này cũng không nói được nữa.

Trương Hằng nhìn Minh Yên Vi, mỉm cười ôn nhu, hắn chợt đứng thẳng dậy, giương cung căng tròn nhắm về phía nàng, đồng thời tren người hắn cũng xuất hiện một luồng uy áp, đây là biểu hiện hắn sắp sử dụng Phong chi tiễn.

Minh Yên Vi lại mỉm cười như được giải thoát, nàng cũng kéo cây tiểu cung tới cực hạn, một đoàn ngân sắc hỏa diễm xuất hiên trên dây cung, nàng khẽ thì thầm:
- Để chúng ta cùng giải thoát đi, Hằng...

“....Xin lỗi, anh yêu em, hãy sống....”

Một đạo khinh tiễn phá không bắn ra, thật sự là Hội vãn điêu cung như mãn nguyệt, tây bắc vọng, xạ Thiên Lang....

Một tiễn bay lướt qua mặt Minh Yên Vi, khi nàng quay đầu nhìn đã không biết mũi tên bay tới tận đâu, nhìn lại Trương Hằng, chỗ trái tim gã đã biến thành một phiến quang mang màu bạc... Nhưng trên mặt hắn đang mỉm cười...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
richlion
15 Tháng ba, 2023 11:59
không
richlion
15 Tháng ba, 2023 11:58
cha đẻ dòng vô han lưu
Kjng9x9
17 Tháng bảy, 2022 02:46
truyện hay nhất trong mấy truyện vô hạn lưu. Mà main trong truyện chỉ làm nền cho nv phụ thôi :))
PhanLưuHải
13 Tháng sáu, 2022 14:45
main không có lên giường với người khác nha bác.
Cảnh Hề
13 Tháng sáu, 2022 06:30
Cốt truyện không tệ, điểm trừ là nam chính không chuyên nhất, hắn phạm phải sai lầm mà tất cả các nam nhân đều mắc phải- mê gái, thích chơi ái muội, chưa đọc hết truyện nhưng nếu có chương nào nam chính lên giường với đứa khác ngoài bạn gái hắn, ta sẽ bỏ truyện, ta thích vô hạn xuyên qua, đấu trí đấu dũng iq cao, nhưng tuyến tình cảm của mấy truyện này, thứ ta nói thẳng, phế! Chẳng mang cảm gì.
Khánh Bùi
02 Tháng mười, 2021 12:41
ồ cám ơn bác nhé, ko ngờ tìm google ko ra phải thêm truyentiki mới ra, ông dịch này dịch có tâm nhưng ghét nhất cứ vài phút lại đưa ý kiến cá nhân vào đọc tức ói máu
PhanLưuHải
02 Tháng mười, 2021 07:30
bác qua page truyentiki có bản CV đấy
Khánh Bùi
01 Tháng mười, 2021 23:24
tìm bản cv để đọc mà toàn cv thô ko dịch tên, đọc truyện dịch cứ anh em ông tôi khó chịu ds, lâu quay lại đọc mà mấy bản cv ngày xưa bị xoá hết
PhanLưuHải
27 Tháng bảy, 2021 12:27
bản này là bản dịch chứ bác
Hieu Le
26 Tháng bảy, 2021 17:04
4 năm vẫn đọng lại trong tim, liệu Trịnh Xá dựa vào sức mạnh niềm tin.. liệu có thể thắng Clone, có cứu được đồng đội không? Cuối cùng cũng đọc được kết trọn vẹn! cảm ơn tác giả và converter rất nhiều!
ngoduythu
12 Tháng năm, 2021 01:31
Thêm tình tiết vào thôi. Chứ đọc cả 3 phần rồi trịnh xá vẫn vậy làm gì có chén em nào
Nguyễn Huyền Trang
11 Tháng năm, 2021 21:34
Có lẽ tui là con gái nên để ý đến tuyến tình cảm hơn con trai các ô, cũng khó chấp nhận cái kiểu này dù biết nó chỉ là sinh lý cơ thể. Tui vẫn drop thui vì mất thiện cảm rồi
Ngo Hasuka
11 Tháng năm, 2021 19:36
Có nhiều người nghĩ main thánh mẫu tôi nghĩ đó cũng là lý do để nó trở lên mạnh hơn vốn dĩ ngoài đời nó như cái xác khô k có lý do tiến lên vào đây nó lấy lý do muốn tất cả đồng đội sống sót làm mục tiêu để mạnh thiết nghĩ thánh mẫu cũng là điều bth
Ngo Hasuka
11 Tháng năm, 2021 19:35
Tình cảm bập bùng cuối cũng nó vẫn chỉ yêu la lệ thôi đàn ông mà tôi nghĩ bạn k nên drop vì tình tiết nhỏ này bộ này cũng k ngựa giống đâu lúc nào cũng tìm cách sốn sót ngựa làm sao dc
Nguyễn Huyền Trang
08 Tháng năm, 2021 15:42
Drop, main có bạn gái mà mẹ nó ái muội với con khác, đang chạy trốn mà vânc còn đer ý ngực gái cọ người thì méo hiểu đầu óc kiểu gì.
ngoduythu
05 Tháng năm, 2021 17:05
Truyện hay lắm đọc đi bạn. Ko ngựa nghiếc j
Nguyễn Huyền Trang
24 Tháng tư, 2021 12:06
Cho hỏi truyện có ngựa giống k
Ngo Hasuka
16 Tháng tư, 2021 17:56
Trịnh xá này hack rồi *** nó mới dùng nhập vi 3-4 lần đã vào trung cấp
Ngo Hasuka
15 Tháng tư, 2021 17:52
Đúng là thiên tài trong việc mở và khống chế cơ nhân toả mà
PhanLưuHải
15 Tháng hai, 2021 08:48
tuy main thánh mẫu nhưng truyện lại rất dark
Hieu Le
14 Tháng hai, 2021 23:18
dảk
elix130
13 Tháng mười một, 2020 01:17
quá hay, hack não nhiều quá, Sở Hiên đỉnh thật!
Nguyễn Việt Tú
30 Tháng bảy, 2020 00:23
Tui chưa đọc nhưng có đọc qua bộ xuyên nhanh của tác giả, thừa biết ng không viết ngôn tình là chính được, nhưng cũng vì vậy nên mới thích. Suốt ngày nói chuyện tình yêu, có j hay:)))
Phương Thảo
03 Tháng bảy, 2020 07:11
truyện hayyyy . Đề cử
aoisakai
23 Tháng năm, 2020 08:59
Ngọt ngọt sủng sủng, nữ chủ dùng WeChat lắc lắc tìm thấy được phụ cận người, thêm tiến vào sau phát hiện bên trong tất cả đều là quỷ, từ đây triển khai một loạt mạo hiểm huyền nghi lữ trình, bên trong mỗi cái quỷ chuyện xưa khá xinh đẹp, có nam chủ, đương nhiên bổn văn cảm tình tuyến là một cái tì vết, nữ chủ có bàn tay vàng, có điểm tô
BÌNH LUẬN FACEBOOK