• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Hứa Thâm Thâm nhún vai chẳng biết làm sao, thật sự là thua với chị luôn.

Cô vừa muốn nói với vệ sĩ rằng chờ chút nữa cô lại đến, ai ngờ cửa lại mở ra.

Một người phụ nữ trung niên nhìn cô một chút, ánh mắt lành lạnh nói: "Ai đến vậy?"

Hứa Thâm Thâm suýt chút nữa đã 'báo tên họ ra', cô lạnh nhạt cười một tiếng: "Tôi là Hứa Thâm Thâm Tổng giám đốc của tập đoàn Hứa thị."

Người phụ nữ trung niễn ngây người vài giây đồng hồ mới tỉnh hồn lại: "Mời vào."

Hứa Thâm Thâm nhíu mày, vì sao bà ta lại ngạc nhiên như thế?

Chẳng lẽ Hứa Thâm Thâm cô là mãnh thú lũ lụt gì sao?

Cô và Lâm Tư Kỳ đi theo người phụ nữ trung niên vào, lập tức nghe được tiếng nói chuyện ở phòng khách.

Bên trong có một giọng đàn ông trầm lắng êm tai, cô nghe xong liền mỉm cười.

Là Lệ Quân Trầm không sai.

"Phu nhân, tiểu thư Hứa Thâm Thâm đến." Người phụ nữ trung niên cung kính nói với một người phụ nữ đang quay lưng về phía các cô.

Mặc dù người phụ nữ kia quay lưng về phía các cô nhưng mà Hứa Thâm Thâm biết bà ta chính là Kỷ Tương Quân.

Cho dù là bóng lung thì người phụ nữ này cũng rất cẩn thận tỉ mỉ.

Một mái tóc dài màu nâu đậm được bối lên thật cao, trên người mặc một bộ sườn xám trắng ngọc trai thêu hoa, vừa dịu dàng lại đoan trang khiến người ta có một loại cảm giác cao không thể chạm đến.

"Mời cô ấy ngồi." Giọng điệu Kỷ Tương Quân không nóng không lạnh nói.

Người phụ nữ trung niên dùng tay ra hiệu mời cô ngồi.

Hứa Thâm Thâm nhìn thấy Lệ Quân Trầm, khi ánh mắt hai người chạm vào nhau thì lộ ra một nụ cười thản nhiên.

Ngược lại người ngồi bên cạnh làm cô ngạc nhiên hơn.

Sao Trạm Hoàng Vũ cũng ở đây?

Hứa Thâm Thâm đi qua trực tiếp ngồi bên cạnh Lệ Quân Trầm, bởi vì chỉ bên cạnh anh còn có chỗ trống.

Mặc dù một bên khác còn có một cái ghế sofa đơn, nhưng nếu như mình đi qua đó ngồi thì Lâm Tư Kỳ sẽ ngồi bên cạnh Lệ Quân Trầm, như vậy sẽ không thích hợp lắm.

Cô ngồi xuống, rốt cuộc nhìn thấy mặt Kỷ Tương Quân.

Một khuôn mặt hơi giống mình.

"Thâm Thâm, lâu rồi không gặp." Ánh mắt Trạm Hoàng Vũ rất dịu dàng.

Hứa Thâm Thâm gật đầu, nói: "Trạm tiên sinh, lâu rồi không gặp."

"Hoàng Vũ, hai người biết nhau sao?" Kỷ Tương Quân lành lạnh hỏi.

"Đúng vậy, con đến Trung Quốc vì cô ấy." Trạm Hoàng Vũ không hề che giấu ánh mắt của mình, vẫn luôn nhìn Hứa Thâm Thâm.

Hứa Thâm Thâm mở to mắt nhìn về phía Lệ Quân Trầm.

Lệ Quân Trầm nắm tay cô lên lạnh lẽo nói: "Em muốn thoát khỏi sự làm phiền của người đàn ông này thì có thể nói với Trạm phu nhân."

Trạm phu nhân?!

Hứa Thâm Thâm ngẩng đầu nhìn Kỷ Tương Quân, chẳng lẽ Kỷ Tương Quân và Trạm Hoàng Vũ là mẹ con sao?

"Thâm Thâm, bà Kỷ Tương Quân là mẹ của tôi." Trạm Hoàng Vũ giải thích.

Hứa Thâm Thâm hơi ngạc nhiên.

Lúc trước có thông tin nói nhà chồng Kỷ Tương Quân là gia tộc vô cùng nổi tiếng, hơn nữa lại là một nhà giàu có, không ngờ rằng bà ta lại là bà chủ của Trạm gia.

Vậy chẳng trách bà ta ru rú trong nhà nhưng các bộ phim đều có chất lượng vượt trội, hóa ra là như vậy.

Kỷ Tương Quân nhìn Hứa Thâm Thâm, ánh mắt có chút kỳ lạ: "Hứa tiểu thư và Quân Trầm đã quyết định rồi?"

Ý của quyết định ở đây là đính hôn.

Hứa Thâm Thâm không biết nên trả lời thế nào.

Mặc dù tối hôm qua Lệ Quân Trầm thừa nhận thân phận của cô, nhưng mà cô lại không có tự tin để thừa nhận.

Cô không sờ được ý tưởng của Lệ Quân Trầm, cho nên cô hơi sợ bóng sợ gió về chuyện này.

"Vâng, bây giờ Thâm Thâm là vị hôn thê của tôi." Lệ Quân Trầm nắm chặt tay cô rộng rãi thừa nhận.

Kỷ Tương Quân ý sâu xa nhìn Hứa Thâm Thâm: "Cô rất xinh đẹp."

"Bà cũng vậy." Hứa Thâm Thâm lạnh nhạt trả lời.

Kỷ Tương Quân giật mình vẫy tay: "Tôi đã già rồi, tuổi trẻ chính là tuổi trẻ, cô không cần phải xấu hổ."

Hứa Thâm Thâm mỉm cười, lại luôn cảm giác Kỷ Tương Quân hơi kỳ lạ.

"Hứa tiểu thư tìm tôi có chuyện gì?" Kỷ Tương Quân cười mỉm hỏi.

"Lúc đầu tôi muốn tìm bà bàn chuyện người đại diện một chút, nhưng mà bây giờ xem ra tôi đi một chuyến phí công rồi." Hứa Thâm Thâm nói.

"Là tôi không phù hợp với hình ảnh của công ty các cô sao?" Kỷ Tương Quân tò mò hỏi.

Hứa Thâm Thâm lắc đầu: "Đương nhiên không phải, là do bà không thiếu tiền cũng không cần loại sản phẩm thị trường mới của chúng tôi để nâng cao danh tiếng."

Cô tự hiểu được.

Kỷ Tương Quân không nghĩ rằng cô lại thẳng thắn như vậy, lạnh nhạt cười nói: "Nếu như hợp tác lần này là cô tự ra mặt thì ngược lại tôi có thể suy nghĩ một chút."

Hứa Thâm Thâm hơi ngạc nhiên, cô nhìn Kỷ Tương Quân rồi nói: "Trạm phu nhân nói thật sao?"

"Đương nhiên, nếu như cô không tin thì bây giờ tôi có thể ký hợp đồng." Kỷ Tương Quân cười nói.

Hứa Thâm Thâm tin.

"Cảm ơn bà rất nhiều vì sự tin tưởng của bà vào chúng tôi, chuyện hợp tác lần này là do đích thân tôi làm." Cô mỉm cười nói.

Kỷ Tương Quân chậm rãi nhếch miệng rồi gật đầu một cái.

"Trạm phu nhân, vậy tôi và Thâm Thâm đi trước." Lệ Quân Trầm kéo Hứa Thâm Thâm lên chuẩn bị rời đi.

"Quân Trầm, cậu nhớ đến buổi ra mắt phim mới của tôi đấy, đương nhiên nhất định Hứa tiểu thư cũng phải tới." Kỷ Tương Quân nở một nụ cười đầy hàm xúc.

Lệ Quân Trầm nhíu mày, sau đó mang Hứa Thâm Thâm rời đi.

Lâm Tư Kỳ nhìn mình đứng ở đây cũng không thích hợp đi nên cũng đi theo.

Trong phòng chỉ còn lại Trạm Hoàng Vũ và Kỷ Tương Quân.

Kỷ Tương Quân rất nghiêm túc nhìn Trạm Hoàng Vũ: "Con muốn làm gì?"

Trạm Hoàng Vũ cúi đầu xoay nhẫn cưới trên ngón tay, lạnh lùng cười nói: "Mẹ, mẹ sợ cái gì?"

"Mẹ không sợ cái gì." Kỷ Tương Quân lạnh nhạt trả lời.

"Thâm Thâm rất xinh đẹp cũng rất đáng yêu." Trạm Hoàng Vũ nhếch miệng nói: "Lại là một đứa trẻ số khổ."

"Rốt cuộc con muốn làm cái gì?!" Kỷ Tương Quân có chút đứng ngồi không yên, bà luôn nhìn không rõ đứa con trai này.

Trạm Hoàng Vũ cười ha ha, chậm rãi trả lời: "Chính là để bà xem Thâm Thâm một chút."

"Nhất định Hứa Thâm Thâm không thể bước vào cửa Trạm gia!" Biểu cảm của Kỷ Tương Quân rất tối tăm.

Trạm Hoàng Vũ đứng dậy, hai tay cắm vào túi quần đi về phía cửa sổ, ánh mắt anh ta lạnh lùng nhìn ngựa xe như nước ở ngoài cửa sổ: "Chờ tôi cầm được quyền thừa kế của Trạm gia, tôi muốn đưa ai vào trong nhà thì đưa ai vào trong nhà, không người nào có thể ngăn cản tôi!"

"Con!" Kỷ Tương Quân nhíu mày.

Trạm Hoàng Vũ quay người lạnh lùng nhìn bà: "Tôi đi đón Ngưng Ngưng tan việc, đi trước."

"Con và Chung Ngưng cũng nên có một đứa con." Kỷ Tương Quân chậm rãi mở miệng nói.

"Đó là chuyện của chúng tôi." Giọng Trạm Hoàng Vũ lạnh lẽo và cứng rắn: "Ai dám ép Ngưng Ngưng thì cũng đừng trách tôi không khách khí!"

Kỷ Tương Quân trợn mắt, thở phì phì nhìn anh ta.

Trạm Hoàng Vũ hừ lạnh một tiếng rồi xoay người rời đi.

"Thật sự là tạo phản mà!" Kỷ Tương Quân ngồi xuống, dùng sức đá một cái vào chân bàn trà.

Người phụ nữ trung niên bưng trà lô hội vừa nấu xong đi từ phòng bếp ra: "Phu nhân, không nên tức giận, tính tình của đại thiếu gia chính là như vậy, lại còn bao che khuyết điểm."

"Thật sự là cưới vợ thì quên mẹ!" Kỷ Tương Quân chẳng biết làm sao: "Thanh Quân, chị nói sao tôi lại sinh một đứa con trai như thế chứ? Không những không nghe lời tôi mà còn không bằng con trai của chi thứ hai và chi thứ ba nữa."

Thanh Vân an ủi: "Tôi lại cảm thấy người của chi thứ hai và chi thứ ba rất sợ đại thiếu gia, người bên ngoài vẫn luôn nói đại thiếu gia có lòng dạ độc ác, tôi nghĩ là bọn họ không dám cướp với đại thiếu gia."

Kỷ Tương Quân xoa huyệt thái dương nói: "Chỉ hi vọng như vậy, cũng không thể uổng công tôi chịu đựng nhiều năm như vậy, còn có nhất định phải nhanh chóng giải quyết Hứa Thâm Thâm, tôi muốn để cô ta cách xa Trạm gia một chút."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK