Bùi Triết vội vàng chạy tới, trong vòng mười phút, anh ta bao hết toàn bộ vòng quay, đuổi hết mọi người đi, chỉ để lại một vòng quay trống trơn.
Anh ta đứng ở dưới chờ, hôm nay thời tiết không đẹp lắm, gió lạnh thổi từng cơn, thổi đến mức cả người anh ta run lên, không ngừng giậm chân.
Lúc này, từ đằng xa có hai người bước đến.
Người đàn ông to lớn lạnh lùng, tay xách hai thùng bia, người phụ nữ dịu dàng uyển chuyển, trong tay cầm túi gà rán thơm nức. Hai người tay trong tay, vẻ mặt rạng rỡ hạnh phúc bước đến.
Trước đây Bùi Triết cảm thấy, cảnh này thật ra còn lâu Lệ Quân Trầm mới có được.
Bởi vì anh vốn không phải là một người đón nhận cuộc sống của một người bình thường, anh ta càng giống một vị thần tiên không dùng đồ ăn nơi cõi phàm hơn.
Nhưng hôm nay coi như anh đã thấy được rồi.
Thần tiên có cấm đoán thế nào đi nữa cũng không qua nổi sự quyến rũ của hồ ly tinh dễ thương, ngay lập tức liền bị kéo xuống thần đàn.
“Cậu chủ, tất cả đều đã sắp xếp ổn thỏa.”Bùi Triết cười ngượng ngùng.
“Trợ lý Bùi, vất vả cho cậu rồi.”
Bùi Triết đột nhiên cảm thấy một ánh nhìn dữ dội đang quét lên mình, anh ta cười khổ sở: “Không vất vả, làm việc cho anh, tôi rất vui.”
“Cậu có thể cút đi rồi.” Lệ Quân Trầm khó chịu.
Bùi Triết cảm thấy mình rất khổ: “Chúc hai người chơi vui vẻ, tôi đi đây.”
Nói xong anh ta xoay người liền chạy, sợ rằng Lệ Quân Trầm sẽ gọi anh ta lại.
Lệ Quân trầm kéo Hứa Thâm Thâm bước vào vòng quay, chọn bừa một khoang liền ngồi vào trong.
Sau khi ngồi xong, vòng quay dần dần chuyển động.
Hứa Thâm Thâm không kịp mở hộp ra, cô rút một miếng gà rán từ trong hộp ra đặt vào miệng, Lệ Quân Trầm lại mở cho cô một lon bia.
Hứa Thâm Thâm đưa một miếng gà rán đến miệng Lệ Quân Trầm, anh không nhìn liền mở miệng cắn.
Hứa Thâm Thâm liếm ngón tay: “Anh không sợ em sẽ hạ độc anh sao?”
Mắt Lệ Quân Trầm trùng xuống: “Nếu thật sự có độc, vậy trước khi chết anh cũng sẽ lột sạch em rồi mới chết.”
“Anh…” Hứa Thâm Thâm thẹn quá hóa giận: “Ở nơi lãng mạn thế này lại như vậy!”
“Lẽ nào chuyện đó không lãng mạn sao?” Lệ Quân Trầm dựa vào cô, không gian trong này đã vô cùng chật hẹp, Lệ Quân Trầm lại chen như vậy, Hứa Thâm Thâm không thể tránh né.
“Lãng mạn, rất lãng mạn.” Hứa Thâm Thâm giùng giằng: “Gà rán của em sắp bị dồn nát rồi.”
Cơ thể Lệ Quân Trầm dựa vào sau, một mình uống rượu.
Hứa Thâm Thâm vừa ăn vừa đút cho anh, hai người rất nhanh liền ăn xong gà rán.
Lúc này, gò má của Hứa Thâm Thâm đã rất đỏ.
Cô thuộc tuýp người không thể uống rượu, ngoại trừ việc mặt đỏ cả người nóng lên, cơ thể cũng sẽ mềm nhũn ra.
Cô uống say trở nên có chút mơ màng, dựa vào lòng Lệ Quân Trầm, lười biếng như một cô mèo.
“Anh Lệ, sao bên ngoài thật sáng.” Hứa Thâm Thâm cười ngây ngô, dùng tay chọc vào kính.
“Đó là đèn máy bay.”Lệ Quân Trầm từ tốn giải thích.
Hứa Thâm Thâm ợ một hơi rượu: “Ngôi sao của em to như vậy, hóa ra là máy bay à. Anh Lệ, chúng ta đang đi máy bay sao? Sao lại có thể nhìn thấy máy bay khác.”
“Chúng ta đang ngồi vòng quay.”Lệ Quân Trầm nhẫn nại giải thích.
Hứa Thâm Thâm chớp mắt, vành mắt đỏ lên: “Lúc nhỏ ba em cũng thường đưa em đi ngồi vòng quay, em đòi gì ba em đều đồng ý, em còn chưa kịp báo đáp ông ấy, ông ấy đã qua đời.”
Trái tim Lệ Quân Trầm đau nhói, anh đưa tay vuốt lên đỉnh đầu cô: “Đừng nghĩ nữa.”
Hứa Thâm Thâm quay đầu, nước mắt lưng tròng nhìn Lệ Quân Trầm, cô bỗng nhiên cười.
Cô ngây ngốc nhìn Lệ Quân Trầm, hai tay ôm lấy cổ anh: “Anh Lệ, anh đẹp trai quá.”
Lệ Quân Trầm để mặc cho cô nghịch ngợm trong lòng mình, ánh mắt trìu mến.
Hứa Thâm Thâm đưa tay tháo cà vạt của anh, còn cởi ba nút cúc áo ở phía trên ra, sau đó cười ngây dại: “Thân hình của anh cũng rất đẹp.”
Mặt Lệ Quân Trầm hơi đỏ, giọng khàn khàn: “Thâm Thâm, đừng quậy nữa.”
Hứa Thâm Thâm bỗng nhiên nhìn thấy chỗ nhạy cảm của anh, lại cởi hai nút cúc, lè lưỡi liếm.
Cơ thể Lệ Quân Trầm lập tức run lên, anh nắm chặt hai tay Hứa Thâm Thâm, ánh mắt vô cùng sốt ruột: “Thâm Thâm!”
“Sao vậy?” Hứa Thâm Thâm nhìn anh một cách rất mơ màng cũng rất vô tội: “Anh không thích sao?”
Đương nhiên anh thích!
Thích đến chết đi!
Hứa Thâm Thâm chưa từng chủ động như vậy.
Anh chết mất, dáng vẻ bây giờ của cô ấy rất lẳng lơ, lại ngây thơ!
“Chúng ta về nhà rồi tiếp tục.”Hơi thở của Lệ Quân Trầm trở nên sâu hơn. Anh tháo cà vạt ra, bỏ vào trong túi áo khoác, sau đó chỉnh lại cổ áo.
Hứa Thâm Thâm mặt đầy tủi thân: “Anh không thích.”
Cô đã say, gò má đỏ ửng, lại bày ra tính khí trẻ con, nhưng duyên dáng đáng yêu.
Lệ Quân Trầm ôm lấy cô: “Đương nhiên không phải.”
Hứa Thâm Thâm đẩy anh ra, khóc nức nở: “Anh đi đi, em không muốn nhìn thấy anh.”
“Anh không đi!” Lệ Quân Trầm kéo cô trở lại lòng mình, giọng nói dịu dàng khác thường: “Chờ thêm lúc nữa, rất nhanh chúng ta sẽ xuống dưới mặt đất.”
Thật ra anh còn gấp gáp hơn bất cứ ai.
Hứa Thâm Thâm mở đôi mắt to tròn mơ màng của mình, không nói gì chỉ nhìn anh.
Lệ Quân Trầm bị nhìn tới mức khô miệng khô lưỡi, cơ thể cực kỳ căng thẳng.
Không có cách nào khác, anh ôm Hứa Thâm Thâm, hôn cô thắm thiết để làm dịu sự khó chịu trong người.
Nhưng càng như vậy anh càng khó chịu.
Đến khi cửa khoang mở ra, anh lập tức ôm Hứa Thâm Thâm xuống.
Anh ôm cô đặt vào trong xe, thắt dây an toàn cho cô xong mới lên xe từ cửa bên kia.
Ở trên xe, Hứa Thâm Thâm mơ mơ tỉnh tỉnh, cô lúc khóc lúc ngồi ngây dại, tâm trí hồ đồ.
Khó khăn lắm mới về đến nhà, Lệ Quân Trầm lại nhìn cô nhưng nhận ra cô đã ngủ say.
Trên mặt cô vẫn còn vệt nước mắt nhàn nhạt, khiến người ta đau lòng.
Lệ Quân Trầm hít một hơi thật sâu, sau đó nở một nụ cười bất lực, cô gợi lên dục vọng trong anh nhưng lại ngủ say.
“Thâm Thâm.” Giọng nói Lệ Quân Trầm trầm sâu mà khàn khàn, anh gọi: “Chúng ta về tới nhà rồi.”
Hứa Thâm Thâm bị đánh thức, cô mở đôi mắt đỏ au nhìn Lệ Quân Trâm: “Em muốn ngủ.”
“Anh bế em xuống xe.” Lệ Quân Trầm xuống xe, vòng sang bên đối diện mở cửa xe, bế cô xuống.
Cơ thể của Hứa Thâm Thâm như nước, ôm rất thoải mái.
Cằm Lệ Quân Trầm cau lại, anh bế cô đi vào trong biệt thự.
Vào đến phòng, anh đặt Hứa Thâm Thâm lên giường, sau đó cởi quần áo cô.
“Anh đừng cởi quần áo của em.” Giọng nói của Hứa Thâm Thâm rất quyến rũ.
“Lẽ nào em muốn để anh cởi quần áo người khác.” Lệ Quân Trầm giơ tay quẹt lên mũi cô.
Hứa Thâm Thâm mơ hồ mở mắt, nhìn thấy Lệ Quân Trầm, cô cười ngây dại, nhưng mang theo chút ý tức giận: “Không được! Anh không thể cởi quần áo người phụ nữ khác, muốn cởi cũng là em đi cởi!”
Lệ Quân Trầm khẽ bật cười: “Anh chỉ muốn cởi quần áo của em, sau đó chiếm đoạt em.”
Hứa Thâm Thâm đỏ mặt tía tai, hai mắt mơ màng: “Em cũng muốn chiếm đoạt anh, Lệ Quân Trầm, anh là của em.”
Lệ Quân Trầm cười nồng thắm, cúi đầu giúp cô cởi quần áo.
Hứa Thâm Thâm rất biết điều, cứ nhìn anh cởi quần áo của mình, hai mắt to tròn trong trẻo lấp lánh, nhưng lại dụ người ta phạm tội.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK