• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Thâm Thâm cười lạnh lùng: “Những thứ đó là do tự tôi lấy lại, không phải bọn họ trả cho tôi.”

“Là cô không từ thủ đoạn đoạt lại chúng!”Bạch Linh tức giận.

“Cũng là các người không từ thủ đoạn cướp chúng đi.”Ánh mắt Hứa Thâm Thâm lạnh lùng, khí thế không thua kém bất cứ ai.

Lệ Quân Trầm cau mày, vẻ mặt lạnh lùng: “Thâm Thâm, không cần gì nữa cả. Xem ra Bạch gia vẫn không biết hối cải, đừng phí lời nữa.”

Hứa Thâm Thâm khẽ cười: “Được, vậy chúng ta về thôi.”

Lệ Quân Trầm đứng dậy, nắm lấy bàn tay có chút run rẩy lạnh như băng của Hứa Thâm Thâm. Cô nhóc này rõ ràng đã không trụ nổi, nhưng bề ngoài lại vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.

Nếu cô không gặp được anh, cô sẽ bị những người này ức hiếp thế nào. Nghĩ thôi cũng thấy nổi giận.

“Quân Trầm, con đợi đã.” Nguyễn Thanh Uyển đứng dậy: “Con không thể đi.”

Đôi mắt Lệ Quân Trầm đen nháy như mực, ánh mắt âm u: “Bạch phu nhân còn muốn gì nữa?”

Anh gọi bà ta là Bạch phu nhân ư?

Nguyễn Thanh Uyển đau lòng nhìn anh: “Con hãy tha cho Viện Viện, nó mới 23 tuổi.”

“Thâm Thâm nhà tôi cũng mới 20 tuổi.” Vẻ mặt Lệ Quân Trầm dữ dằn: “Các người ai tha cho cô ấy? Nếu Bạch gia không có một chút ý hối cải, tôi sẽ làm mọi việc, cho đến khi Bạch gia hối hận mới thôi.”

“Em muốn Bạch Viện Viện và Diệp Mạc Phàm quỳ xuống dập đầu với em.”Hứa Thâm Thâm giống như đang trêu đùa.

“Được.”Ánh mắt Lệ Quân Trầm dịu dàng, tràn đầy sự cưng chiều với cô.

Hai người cùng thương lượng về việc sau này báo thù thế nào một cách tự nhiên như không có ai, khiến tất cả mọi người đều biến sắc.

Nhìn thấy bọn họ muốn đi, Tư Đồ Uyển Uyển lại vội vàng, cô ta nhìn Kỷ Tương Quân với ánh mắt như đang cầu cứu, nước mắt rơi lã chã.

Kỷ Tương Quân hít sâu một hơi, đứng dậy nói: “Lệ tiên sinh, Hứa tiểu thư, xin chờ một chút.”

Hứa Thâm Thâm ngước mắt nhìn, ánh mắt cô bình thản nhìn bà ta.

“Chuyện lần này là Uyển Uyển đã sai. Nó cũng biết lỗi rồi. Hai người muốn thế nào mới bỏ qua cho nó?” Hiếm khi Kỷ Tương Quân nhún nhường, nhưng vì Tư Đồ Uyển Uyển cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.

“Chúng tôi nào dám.” Hứa Thâm Thâm khẽ cười, vênh váo hống hách như vậy mà bảo bọn họ tha thứ, rõ ràng là ép buộc người khác.

Tư Đồ Uyển Uyển đứng dậy, vâng vâng dạ dạ bước đến trước mặt bọn họ, còn đâu khí thế cao ngạo lạnh lùng trước đó: “Hứa tiểu thư, xin lỗi cô.”

“Một câu xin lỗi của cô thật đáng tiền, suýt nữa khiến tập đoàn Hứa thị của chúng tôi phá sản rồi.” Hứa Thâm Thâm vén sợi tóc bên tai ra đằng sau, để lộ khuôn mặt tuyệt đẹp sáng ngời đầy quyến rũ: “Cô cho rằng tôi sẽ nhận sao?”

Sắc mặt Tư Đồ Uyển Uyển tái nhợt đi.

“Cô muốn thế nào?” Tư Đồ Uyển Uyển nắm chặt vạt áo của mình, cô ta đã hạ mình rồi, thế còn chưa đủ sao?

Hứa Thâm Thâm lạnh lùng, giọng nói cực kỳ không vui: “Tránh xa người đàn ông của tôi ra một chút!”

Tư Đồ Uyển Uyển ngẩng đầu, cô ta nhìn Hứa Thâm Thâm, rồi lại nhìn Lệ Quân Trầm. Nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú như tạc của anh, mặt cô ta bất giác đỏ lên.

Lệ Quân Trầm chính là kẻ “hại nước hại dân” như vậy, khiến những kẻ thích anh căn bản không thể che giấu được.

Hứa Thâm Thâm không vui: “Nghe hiểu chưa?”

Dựa vào sự cưng chiều của Lệ Quân Trầm, Hứa Thâm Thâm không sợ gì cả.

“Quân Trầm, con xử lý đi!” Nguyễn Thanh Uyển tức giận.

Muốn chiếm đoạt con trai bà ta, đã hỏi qua người làm mẹ như bà ta hay chưa?

Hứa Thâm Thâm xoay người nhìn Lệ Quân Trầm, không biết anh sẽ nghĩ gì.

Một cánh tay Lệ Quân Trầm vòng qua eo cô thể hiện tính chiếm hữu: “Nói rất hay.”

Hứa Thâm Thâm lộ ra một sự vui vẻ.

“Bắt đầu từ hôm nay, cô bị tập đoàn Lệ thị ngăn chặn hoàn toàn!” Lệ Quân Trầm nói không chút biểu cảm.

Sắc mặt Tư Đồ Uyển Uyển hoàn toàn trắng bệch.

Kỷ Tương Quân cũng kinh ngạc y như vậy: “Quân Trầm, cậu làm như vậy, Trạm gia…”

“Trạm gia sẽ không vì một người không quan trọng mà hy sinh lợi ích.” Trạm Hoàng Vũ đứng ở cửa cứng rắn nói.

“Hoàng Vũ?” Kỷ Tương Quân cau mày.

Trạm Hoàng Vũ ngang ngược bước vào, Chung Ngưng theo sau.

Chung Ngưng bước nhanh vài bước đến bên cạnh Hứa Thâm Thâm, sau đó cười một chút: “Bọn họ bắt nạt cậu?”

Hứa Thâm Thâm lắc đầu: “Có anh Lệ ở đây, bọn họ không dám.”

Chung Ngưng cười: “Vậy thì tốt.”

Nói xong, cô ta quay đầu nhìn Tư Đồ Uyển Uyển: “Tư tiểu thư, cô có biết tôi làm gì không?”

Tư Đồ Uyển Uyển cắn môi, mặt đầy thảm hại.

“Tôi là nhà tâm lý học quyền uy nhất quốc tế, nếu cô có bệnh thần kinh…” Chung Ngưng nhìn cô ta với ánh mắt u ám và cay nghiệt.

Tư Đồ Uyển Uyển kinh ngạc nhìn Chung Ngưng, mặt trắng bệch như tờ giấy, không chút sắc đỏ, hồi lâu cũng không nói lời nào.

“Chung Ngưng!” Kỷ Quân Tương đập bàn: “Nó là em gái nuôi của cô và Hoàng Vũ.”

“Cũng không phải là em ruột.” Trạm Hoàng Vũ hừ lạnh: “Vợ con nói không sai, cô ta chính là bị bệnh thần kinh.”

“Con!” Kỷ Tương Quân bị anh ta làm cho tức chết.

Tư Đồ Uyển Uyển mặt đầy tủi thân nhìn Kỷ Tương Quân, bây giờ chỉ còn bà ta mới có thể làm chủ cho mình.

“Trạm gia tuyệt đối sẽ không vì một diễn viên mà đắc tội với tập đoàn Lệ thị.” Ánh mắt Trạm Hoàng Vũ lạnh lùng nhìn về người nhà họ Bạch: “Bởi vậy các người có ý muốn lôi kéo Trạm gia thì bớt lại đi.”

Dám ức hiếp em gái anh ta, những người này không muốn sống nữa rồi.

Người khiến anh ta tức giận nhất vẫn là Kỷ Tương Quân. Thâm Thâm là cốt nhục của bà ta, sao bà ta có thể giúp người ngoài ức hiếp Thâm Thâm!

Lệ Quân Trầm nhếch mày lạnh lùng, người phụ nữ của anh không cần người khác bảo vệ.

Anh ôm Hứa Thâm Thâm vào lòng, nói với những người đó: “Về sau những bữa cơm kiểu này thì bớt đi, ăn cơm với các người sẽ mất ngon.”

Anh ôm Hứa Thâm Thâm định bước đi.

“Quân Trầm.” Cuối cùng Bạch Quang Huy cũng không nén được giận, ông ta cũng không ngờ Trạm Hoàng Vũ sẽ xuất hiện.Ông ta vốn định cùng Kỷ Tương Quân liên kết gây áp lực cho Hứa Thâm Thâm, buộc cô tha cho Bạch Viện Viện.

Ánh mắt Lệ Quân Trầm lạnh lùng: “Ông không có tư cách gọi tên tôi.”

Bạch Quang Huy là một tên cáo già, vì lợi ích ông ta sẽ không so đo tính toán với thái độ của Lệ Quân Trầm hoặc Hứa Thâm Thâm.

Trước mắt, Bạch Viện Viện đang ở trong tù, vừa nhắc đến nhị thiếu phu nhân của Diệp gia đang ở trong tù đã thấy khó nghe, ông ta cũng phải cho Diệp gia một câu trả lời.

Hơn nữa Diệp Mạc Phàm cũng ở đây, đương nhiên ông ta không thể làm con rùa rụt đầu, để người nhà họ Diệp cười nhạo.

Lệ Quân Trầm lạnh lùng nhìn ông ta.

“Viện Viện quả thật đã làm sai, nếu Hứa tiểu thư muốn nó ở đây nhận lỗi cũng không sao. Nhưng cũng phải thả người ra mới được.” Bạch Quang Huy khẽ cười, dường như rất chân thành.

Lệ Quân Trầm lạnh lùng nhìn ông ta: “Xin lỗi là xong ư?”

“Vậy cậu còn có điều kiện gì, có thể nói ra.”Bạch Quang Huy cười ha hả hỏi.

Lệ Quân Trầm nhìn Hứa Thâm Thâm ở bên cạnh: “Em muốn gì?”

Hứa Thâm Thâm nhíu mày suy nghĩ: “Vậy em muốn 15% cổ phần cuối cùng trong tay Diệp Mạc Phàm.”

“Cô cũng to gan quá rồi!”Diệp Mạc Phàm đứng dậy hét nói, đó là thứ anh ta vất vả làm ra.

Lúc đầu vì để chứng tỏ với mọi người trong nhà rằng anh ta không thua kém gì với Diệp Tiêu Nhiên, nên anh ta mới để mắt tới Hứa gia.

Bây giờ nhường toàn bộ lại, chẳng phải chứng tỏ anh ta bất tài, vì vậy anh ta đương nhiên không đồng ý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK