• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cô thật sự khiến người khác nhìn không thấu.” Nhiếp Tử San rất khó chịu: “Cô đừng đắc ý, chờ khi tình cảm của hai người tan vỡ, tôi không tin cô còn cười được,”

“Tông phu nhân, tận hưởng niềm vui trước mắt thôi.”Hứa Thâm Thâm không để bụng nhún vai.

Sắc mặt Nhiếp Tử San hơi thay đổi, tuy rằng cô ta rất khó chịu với Hứa Thâm Thâm, nhưng vẫn có chuyện cần làm.

“Cô có đi không?”Cô ta sâu kín hỏi.

“Nguyễn Thanh Uyển bảo cô đến mời tôi, thật là không ngờ, tôi không biết trong hồ lô của bà ta có thuốc gì, trong lòng cũng bất an.”Hứa Thâm Thâm lạnh lùng cười nhạo.

“Vậy thì đi.” Nhiếp Tử San tức giận: “Đừng có rườm rà.”

Hứa Thâm Thâm cười nhạt: “Cô đến mời tôi đấy, giọng điệu gì đây?”

Nhiếp Tử San thay đổi: “Hứa tiểu thư, có thể đi không?”

“Đương nhiên có thể.”Hứa Thâm Thâm lộ ý cười thực hiện được.

Nhiếp Tử San nghiến răng, cuối cùng cũng không nói ra câu gì ác độc.

Nếu chọc giận Hứa Thâm Thâm không đi, chẳng phải phiền phức sao.

Nhìn Hứa Thâm Thâm cười từ phòng trà nước đi ra, vẻ mặt Lệ Quân Trầm tự nhiên: “Có thể đi rồi?”

Hứa Thâm Thâm quen thuộc ôm cánh tay anh, trả lời: “Chúng ta đi dự tiệc.”

Ánh mặt Lệ Quân Trầm có vẻ không vui, anh liếc mắt nhìn Nhiếp Tử San một cái: “Cô ta uy hiếp em ư?”

Hứa Thâm Thâm cười, khẽ lắc đầu: “Không, là em muốn đi, em muốn xem những người đó sẽ làm gì để cầu xin em.”

Nhiếp Tử San hơi tổn thương, ánh mắt của Lệ Quân Trầm là không tin mình.

Cho dù bọn họ không thể ở bên nhau, nhưng đã quen biết nhiều năm như vậy, anh lại không tin tưởng mình.

Một Hứa Thâm Thâm lại có uy lực như vậy, có thể làm sụp đổ quan hệ của hai người.

“Muốn đi thì đi.” Giọng nói Lệ Quân Trầm dịu xuống.

Nhiếp Tử San chua xót, miễn cưỡng đứng đấy.

Cô ta cố gắng duy trì hình tượng tiểu thư khuê các của mình trước mặt Lệ Quân Trầm, không để mình quá hèn mọn.

Từ trên lầu đi xuống, Nhiếp Tử San nhìn thấy hai người họ lên xe, cô ta thở dài, đi về xe mình.

Hứa Thâm Thâm nhìn thấy Nhiếp Tử San lên xe, than nhẹ: “Cô ta thật sự là không nhìn ra.”

“Nhìn ra cái gì?” Lệ Quân Trầm ngồi trong xe, bóng tối che giấu nửa khuôn mặt tuấn mỹ của anh.

Hứa Thâm Thâm quay đầu, mỉm cười: “Nhìn ra tình cảm của hai người, nhìn ra rằng anh không yêu cô ta.”

“Tại sao em biết anh không yêu cô ta?”Lệ Quân Trầm lạnh lùng hỏi.

“Đương nhiên em biết.” Hứa Thâm Thâm cười tự tin, dựa vào ngực anh, vươn ngón tay chọc vào trái tim anh: “Chẳng lẽ anh cưới em, không phải vì yêu em à?”

Lệ Quân Trầm túm tay cô, giọng nói thâm trầm: “Không phải.”

Sắc mặt Hứa Thâm Thâm thay đổi, đôi mắt trắng đen rõ ràng trợn to: “Nếu không phải thì em không gả cho anh nữa!”

“Thâm Thâm, là anh không thể rời xa em.” Lệ Quân Trầm dịu dàng nói.

Hứa Thâm Thâm ngẩn ngơ.

Anh không thể rời xa mình?

So với ba chữ “Anh yêu em” càng chấn động lòng người hơn.

Hứa Thâm Thâm cười xán lạn, cô ôm cổ Lệ Quân Trầm, nhiệt tình hôn môi anh.

Lệ Quân Trầm ôm eo nhỏ của cô, cũng nóng rực đáp trả.

Bùi Triết lái xe ở phía trước, bị ngước đến thương tích đầy mình, anh ta rất nhớ vợ mình.

Muốn ôm ấp hôn hít với vợ.

….

Nhiếp Tử San dẫn bọn họ vào phòng ăn, ba người đi vào, phát hiện trên bàn tròn to như vậy, đã có khá nhiều người ngồi rồi.

Đương nhiên Bạch Quang Huy và Nguyễn Thanh Uyển không cần nói, bọn họ không đến thì Hứa Thâm Thâm cũng không xuất hiện.

Ngoài bọn họ, còn Bạch Linh và Diệp Mạc Phàm, bây giờ Bạch Viện Viện đang ở trong tù, đương nhiên sẽ không có mặt ở đây.

Còn có hai người cô không nghĩ đến, là Kỷ Tương Quân và Tư Đồ Uyển Uyển.

Lệ Quân Trầm liếc mắt nhìn bọn họ một cái, khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên vẻ không vui.

Trong lòng mọi người kinh ngạc, không ngờ Lệ Quân Trầm vẫn luôn lãnh khốc, lại săn sóc Hứa Thâm Thâm như vậy.

Chẳng lẽ là tình yêu đích thực?

Hứa Thâm Thâm khẽ cười, nhìn mọi người: “Phô trương như vậy, là muốn kính trà bồi tội tôi à?”

Trong bữa tiệc, sắc mặt Nguyễn Thanh Uyển thay đổi, bà ta lạnh lùng nhìn cô: “Hứa tiểu thư, cô đừng quá đắc ý.”

Hứa Thâm Thâm nâng một tay lên chống cằm, nở nụ cười sâu xa: “Tôi biết bà nghĩ gì, tôi là cáo mượn oai hùm, lão hổ thật sự cũng ở đây, bà có bản lĩnh thì cứ động vào đi.”

Cô quay đầu cười tươi với Lệ Quân Trầm.

Lệ Quân Trầm thích cô cười, cho dù là quyến rũ hay âm hiểm, anh đều thích.

Anh thích Hứa Thâm Thâm như vậy.

Nguyễn Thanh Uyển hít sâu một hơi, kia vẫn là con trai ruột của mình đấy!

“Thâm Thâm, cô…” Cuối cùng Diệp Mạc Phàm cũng không nhịn được mở miệng.

“Diệp thiếu, mời gọi tôi là Hứa tiểu thư, tôi và anh không thân.” Vẻ mặt Hứa Thâm Thâm bỗng nhiên nghiêm túc, giọng nói lạnh như sương.

Diệp Mạc Phàm bị nghẹn đến biến sắc, nhưng ở trước mặt Lệ Quân Trầm, lại không thể làm gì: “Hứa tiểu thư, cô có thể giơ cao đánh khẽ, thả Viện Viện ra không?”

“Không thể.” Hứa Thâm Thâm chém đinh chặt sắt trả lời.

“Vì sao?”Diệp Mạc Phàm thuận miệng hỏi.

“Vì sao?” Hứa Thâm Thâm buồn cười nhìn anh ta: “Anh cho rằng, vì sao Hứa gia tôi suýt phá sản, anh cho rằng, vì sao Hứa Thâm Thâm tôi phải giẫm đạp tôn nghiêm của mình mà bò lên? Anh cho rằng, vì sao tôi lại hận Diệp gia và Bạch gia như vậy?”

Hứa Thâm Thâm hỏi liên tiếp ba câu vì sao, khiến sắc mặt Diệp Mạc Phàm càng thêm tái nhợt.

“Nhưng cô đã có được thứ cô muốn.” Diệp Mạc Phàm lạnh lùng nói: “Hiện tại, trong tay anh tôi chỉ còn 15% cổ phần của tập đoàn Hứa thị, bây giờ cô đã có quyền lãnh đạo tuyệt đối.”

“Thật xin lỗi, tôi không đuổi cùng giết tuyệt các người, thì tôi không bỏ qua!” Đôi mắt đen nhánh của Hứa Thâm Thâm lạnh lùng: “Anh cho rằng tôi chỉ vì cái này thôi sao, tôi vì ba của tôi, vì sao ông sinh bệnh nằm viên, chẳng lẽ anh còn không biết sao?”

Sắc mặt Diệp Mạc Phàm lại thay đổi, một lúc lâu cũng không nói câu nào nữa.

“Hứa thiểu thư, cô như vậy cũng quá không có tình người.” Kỷ Tương Quân xen vào.

“A, bà là người ngoài, có tư cách gì mà khoa chân múa tay oán trách tôi?” Hứa Thâm Thâm lạnh lùng hỏi, cô sẽ không cho tất cả những người ở đây chút mặt mũi nào!

“Là một phụ nữ, đáng quý nhất chính là lương thiện.” Kỷ Tương Quân sâu kín nói.

“Thiện lương để bọn họ giẫm đạp dưới chân, tùy tiện xâu xé sao?” Hứa Thâm Thâm tức đến bật cười: “Trạm phu nhân, bà thật sự lương thiện ư?”

Hai chữ lương thiện đã lừa gạt bao nhiêu người?

“Tôi nghe nói, Bạch gia đã trả lại toàn bộ cổ phần cho cô, trong tay Diệp gia cũng chỉ còn 15% cổ phần, Hứa tiểu thư còn có gì không hài lòng?” Kỷ Tương Quân khẽ hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK