• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Thâm Thâm cúi đầu, không nóng không lạnh cười, sau đó tiếp tục ăn cơm.



Đôi mắt của Lệ Quân Trầm trầm xuống, đen nhánh thâm thúy.



Ăn no, Hứa Thâm Thâm lại nằm xuống ngủ.



Nhưng đến giữa đêm, cô lại sốt cao, thậm chí nôn mửa đi ngoài, lăn lộn đến hơn nửa đêm, đến gần sáng mới ngủ.



Lệ Quân Trầm đứng bên cửa sổ, nhìn dáng vẻ tiểu tụy của cô, không hiểu vì sao lại có chút đau lòng.



Anh sờ trán Hứa Thâm Thâm, phát hiện không còn nóng nữa, mới thở dài nhẹ nhõm.



Sau một lúc lâu, Nhiếp Tử San gọi điện thoại đến.



Lệ Quân Trầm sợ quấy rầy Hứa Thâm Thâm nghỉ ngơi, nên đi ra ngoài.



“Chuyện gì?” Giọng nói của anh không hề có độ ấm.



“Không có gì, hôm qua anh đi sớm, có phải có chỗ nào không thoải mái không?” Nhiếp Tử San ân cần hỏi han.



“Tôi không sao.”Lệ Quân Trầm bình tĩnh nói.



“Không sao là tốt rồi, trưa nay em làm sủi cảo, anh có muốn ăn không?” Nhiếp Tử San nói, trong giọng nói ẩn chứa chờ mong.



Lệ Quân Trầm đã phiền chán Hứa Thâm Thâm, bây giờ chỉ cần mình nỗ lực, nhất định có thể khiến Lệ Quân Trầm hồi tâm chuyển ý.



“Không cần, Thâm Thâm ở bệnh viện, tôi cũng không có tâm trạng ăn uống.” Lệ Quân Trầm lãnh đạm nói.



“Ở bệnh viện?” Giọng nói của Nhiếp Tử San lập tức thay đổi: “Anh ở bên cạnh cô ấy à?”



Lệ Quân Trầm trả lời bâng quơ.



Vì sao?



Không phải bọn họ cãi nhau à?



Tại sao đột nhiên lại hòa giải?



Vì đồng tình sao?



Hay là Hứa Thâm Thâm đã dùng thủ đoạn gì?



“Vậy em đưa đến bệnh viện.” Nhiếp Tử San không từ bỏ nói.



“Thâm Thâm ăn uống kém, không ăn được đồ cứng như vậy, cô cứ ăn đi.” Lệ Quân Trầm lạnh nhạt cự tuyệt.



Nhiếp Tử San lập tức ngây người, anh quan tâm Hứa Thâm Thâm như vậy.



Cô chỉ là một tình nhân, một người tình không thể lộ diện!



Lệ Quân Trầm quay đầu nhìn vào phòng bệnh, thấy Hứa Thâm Thâm giật mình, không nói cái gì, lập tức tắt điện thoại.



Nhiếp Tử San cầm di động, sửng sốt một lúc lâu, mới chậm rãi hồi phục tinh thần.



Trở lại phòng bệnh, Lệ Quân Trầm nhìn thấy Hứa Thâm Thâm lười biếng duỗi eo, có vẻ ngủ rất thoải mái.



“Tỉnh rồi?”Lệ Quân Trầm dịu dàng nói.



Hứa Thâm Thâm nhìn thấy anh cười: “Anh vẫn ở đây à?”



“Cô chưa khỏe, tôi không yên tâm.”Lệ Quân Trầm lạnh lùng nói.



Hơn nữa, cô bị ốm bởi vì ở trong tuyết quá lâu.



“Anh thật sự biết chịu trách nhiệm.” Hứa Thâm Thâm lười biếng nói: “Nếu anh để tôi đi vào sớm một chút, đã không sao rồi.”



Lệ Quân Trầm nhíu mày: “Hứa Thâm Thâm, đừng có được voi đòi tiên.”



Lúc ấy anh đang tức giận, hơn nữa, sau đó anh cũng đuổi theo cô mà.



Nhưng anh không muốn cho cô biết.



Sợ cô thật sự sẽ được voi đòi tiên!



Hứa Thâm Thâm mỉm cười: “Còn không phải do anh sao?”



Lời này không sai chút nào.



Lệ Quân Trầm thật sự có chút kiêu căng đối với cô.



Lệ Quân Trầm nhìn cô, cô còn tâm trạng cười, xem ra đã không có việc gì.



“Lệ tiên sinh, tôi có thể tắm không?” Hứa Thâm Thâm không nhịn được hỏi.



“Không thể.” Lệ Quân Trầm nghiêm khắc nói: “Cô muốn bị cảm thêm à?”



“Nhưng tối hôm qua ra nhiều mồ hôi, cả người không thoải mái.” Hứa Thâm Thâm ôm chăn, lăn lộn trên giường, cô không chịu được cảm giác dinh dính này.



Ánh mắt Lệ Quân Trầm thâm thúy: “Vậy được, nhưng phải để tôi tắm giúp cô.”



“Anh.” Hứa Thâm Thâm nói.



“Tôi tắm giúp cô.”



Hứa Thâm Thâm không còn lời gì để nói, gian thương, không chịu thiệt thòi chút nào, còn muốn chiếm tiện nghi của cô.



….



Vài phút sau.



Lệ Quân Trầm và Hứa Thâm Thâm xuất hiện trong phòng tắm.



Hứa Thâm Thâm ngồi trên bồn rửa mặt, Lệ Quân Trầm duỗi tay cởi quần áo bệnh nhân của cô.



Cô mím đôi môi đỏ mọng, ngượng ngùng nhìn sang chỗ khác.



Ngón tay dài, trắng trẻo của Lệ Quân Trầm vô cùng nghiêm túc cởi cúc áo cô, sau đó từ trên vai cô cởi ra.



Hứa Thâm Thâm mặc nội y ren đỏ, lộ da thịt trắng nõn như tuyết, gợi cảm và quyến rũ.



Yếu hầu Lệ Quân Trầm khẽ cuộn lên, thân thể cứng đờ.



“Thích màu đỏ ư?” Lệ Quân Trầm giống như thuận miệng hỏi.



Hứa Thâm Thâm không trả lời, lỗ tai đỏ bừng.



Lệ Quân Trầm khẽ cười, đừng nhìn dáng vẻ cay độc, miệng lưỡi dẻo quẹo thường ngày của cô, thật ra anh biết rõ, Hứa Thâm Thâm chính là một con hổ giấy.



Vô cùng ngượng ngùng với việc giường chiếu.



Bây giờ cô đang runrẩy vô cùng.



“Thâm Thâm, đừng sợ.” Giọng nói của anh làm say lòng người.



“Không sợ, tôi mệt.” Hứa Thâm Thâm gần như nức nở trả lời, mỗi lần không phải mình bị tra tấn đến thương tích đầy người, thì là nửa ngày không xuống được giường.



Lệ Quân Trầm cúi đầu, cắn nhẹ lên xương quai xanh tinh xảo của cô: “Cảm ơn cô đã khẳng định tôi như vậy, để khen thưởng, tôi sẽ càng ra sức.”



Hứa Thâm Thâm muốn khóc.



Cô cắn môi, khổ sở nhìn người nào đó đang tàn sát bừa bãi trên người mình: “Bây giờ có thể săn sóc tôi một chút không?”



“Được.” Lệ Quân Trầm đồng ý: “Cô định thời gian đi.”



“Mười lăm phút.” Hứa Thâm Thâm sâu kín, cô thấy Lệ Quân Trầm nhíu mày, lập tức sửa miệng: “Hai mươi phút!”



Lệ Quân Trầm càng nhíu chặt hơn.



Hứa Thâm Thâm rất buồn bực, cuối cùng vẫn nhượng bộ: “Ba mươi phút, không thể nhiều hơn.”



“Được.” Lệ Quân Trầm cắn vành tai cô, sau đó cởi quần áo hai người.



30 phút sau, anh quả nhiên dừng lại.



Hứa Thâm Thâm dựa vào lồng ngực anh, thở gấp, dáng vẻ mệt mỏi.



Nhưng mà, mới nghỉ được năm phút, Lệ Quân Trầm lại tiếp tục.



“Từ từ, 30 phút rồi!” Hứa Thâm Thâm đưa tay đặt ở ngực anh, muốn đẩy anh ra.



Người đàn ông này đã làm là không thể cản được mà!



“Hứa Thâm Thâm, cô nghe không rõ, tôi nói 30 phút cho cô nghỉ một lần, chứ không phải một lần chỉ có 30 phút.” Lệ Quân Trầm chơi chữ với cô.



“Anh…” Hứa Thâm Thâm trợn tròn mắt, làm sao lại có người đàn ông vô sỉ như vậy!



Cầm thú!



Xong việc.



Lệ Quân Trầm ôm Hứa Thâm Thâm ra khỏi phòng tắm, cô đã tắm rửa sạch sẽ, là Lệ Quân Trầm tắm cho cô.



Vừa nằm lên giường, cô liền không nhúc nhích, mí mắt cũng lười nâng lên.



“Tôi là bệnh nhân.” Hứa Thâm Thâm nức nở nói.



“Vận động kịch liệt có thể ra nhiều mồ hôi, bệnh cảm cúm của cô mới mau khỏi.” Lệ Quân Trầm cầm khăn lông lau tóc mình.



Anh đã mặc áo sơ và quần tây, dáng vẻ như thiếu gia kiêu ngạo rồi.



Hứa Thâm Thâm hừ một tiếng, không để ý đến anh.



Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Lệ Quân Trầm đặt khăn lông xuống, nói: “Vào đi.”



Cửa đẩy ra, Nhiếp Tử San nhìn vào bên trong.



Cô ta nhìn thấy Hứa Thâm Thâm mặc áo tắm, mà tóc Lệ Quân Trầm vẫn còn ướt, lập tức sửng sốt.



Bọn họ đã làm gì, cô ta rất rõ ràng.



Hứa Thâm Thâm chui vào chăn, lộ đôi mắt ra nhìn Nhiếp Tử San.



Làm sao cô ta lại đến đây?



Hết chương 78.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK