Vương Ngọc Thiên suy nghĩ rằng, nhà họ Vương giữ lại Thẩm Lạc Ngưng là vì đứa con trong bụng cô. Một khi đứa bé trong bụng mất thì đồng nghĩa với việc Vương Đình Hi sẽ ly hôn cùng Thẩm Lạc Ngưng.
Thẩm Lạc Ngưng nhận ra ánh mắt hận thù của Vương Ngọc Thiên thì đưa mắt nhìn về phía cô ta.
Vương Ngọc Thiên bị nhìn thì chột dạ, quay mặt đi.
Chiếc Jeep dừng lại ngoài cửa khách sạn. Thẩm Gia Hứa đỡ tay Vân Dao, cả hai sánh vai đi vào.
Vừa có một cặp Vương Đình Hi làm cả hội trường xôn xao, tiếp đó lại là cặp của Thẩm Gia Hứa.
Sở Vân Dung đưa mắt thấy Vân Dao cũng đến thì vô cùng vui vẻ.
"Cháu chào ông cụ Thẩm, ông cụ Vương, bác gái" Vân Dao lễ phép cúi người chào hỏi.
Hai ông cụ cũng vui vẻ chào hỏi.
Sở Vân Dung cười cười gật đầu. Bà rất thích Vân Dao.
"Nào, anh hai em đã theo đuổi chị thành công rồi sao?" Thẩm Lạc Ngưng vừa mới tách ra được với Vương Đình Hi liền tìm đến chổ Vân Dao nói chuyện.
"Gì chứ?" Vân Dao cười cười, có chút ngượng ngùng.
"Quả thực rất gian nan đó" Thẩm Gia Hứa tay cầm một ly rượu tiến tới, vừa nói.
Vân Dao khẽ lườm Thẩm Gia Hứa một phát.
Thẩm Lạc Ngưng nhìn thấy anh mình cùng Vân Dao như vậy thì vô cùng vui vẻ.
Sở Vân Dung biết chuyện Thẩm Gia Hứa cùng Vân Dao hiện tại đang hẹn hò thì liền kéo Vân Dao đi khắp nơi bảo với họ rằng Vân Dao sắp trở thành con dâu của mình.
Vân Dao ngượng đến đỏ cả mặt nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo Sở Vân Dung.
Vương Đình Hi và Thẩm Gia Hứa cùng nhau đi tiếp khách nên không qua trò chuyện cùng. Chỉ có mẹ con Sở Vân Dung và Vân Dao ngồi cùng với vài vị phu nhân cao quý.
Bỗng nhiên một người phục vụ đem một ly nước cam đến bảo là Vương Đình Hi kêu người đem đến.
Thẩm Lạc Ngưng đánh mắt nhìn xung quanh một vòng, sau đó khoé miệng khẽ nâng lên tạo thành một đường cong mà chỉ mình cô biết.
Cô chậm rãi nâng ly nước cam lên vờ uống một hơi.
Ngồi một lúc sau, Thẩm Lạc Ngưng đứng dậy đi vào nhà vệ sinh. Trước tiên cô quăng đi miếng giấy mà vừa nảy cô nhổ nước cam ra, tiến tới lấy nước súc miệng.
Bên ngoài có tiếng bước chân, Thẩm Lạc Ngưng giả vờ loạng choạng sau đó cả người ngã xuống đất.
"Khiêng cô ta lên, đem ra xe" Giọng nói của Vương Ngọc Thiên cất lên.
Thẩm Lạc Ngưng vẫn không cử động, vô cùng phối hợp.
Sau khi khiêng Thẩm Lạc Ngưng lên xe, Vương Ngọc Thiên một mình lái xe chở Thẩm Lạc Ngưng rời khỏi khách sạn.
Vương Đình Hi bên kia không thấy Thẩm Lạc Ngưng đâu thì đến chổ Sở Vân Dung kím.
"Mẹ, Lạc Ngưng đâu?"
"Con bé mới uống nước cam của con đưa sau đó liền đi vệ sinh rồi"
"Nước cam? Con đưa?"
Vương Đình Hi cau mài, anh dường như biết được sự khác thường nên tức tốc chạy vào nhà vệ sinh nữ kiểm tra.
Quả nhiên không thấy cô ở đây, anh nhanh chóng thông báo với Thẩm Gia Hứa, bảo anh check camera khách sạn lại.
Biết được Thẩm Lạc Ngưng bị Vương Ngọc Thiên bắt đi, anh nhìn kĩ biển số xe rồi nhanh chóng lái xe đuổi theo.
Thẩm Gia Hứa cũng rời khỏi bữa tiệc, lái xe đi theo.
Vì sự mất tích của Thẩm Lạc Ngưng khiến Vương Lão Gia lo lắng nên bữa tiệc phải dừng lại. Khách khứa đều ra về.
Cả người nhà họ Thẩm và nhà họ Vương đều tập trung tại Đại Viên chờ tin tức.
Sở Vân Dung khóc đến sưng mắt, Vân Dao luôn bên cạnh an ủi bà.
"Đi đâu đấy?" Thẩm Lạc Ngưng đang nằm bất động trên xe bỗng nhiên lên tiếng hỏi Vương Ngọc Thiên.
"Chị....chị...." Vương Ngọc Thiên thấy Thẩm Lạc Ngưng tỉnh dậy thì vô cùng hoảng hốt.
"Tôi cho chị uống thuốc mê rồi mà?"
"Ai đứng sau lưng cô sai khiến?" Thẩm Lạc Ngưng giả ngất chỉ vì mục đích này.
"Không có ai cả, đừng có nói bậy. Chị sắp chết đến nơi rồi, im đi"
Tốc độ của chiếc xe mà Vương Ngọc Thiên lái ngày càng nhanh hơn.
Đằng sau, xe của Vương Đình Hi vẫn đuổi theo không ngừng. Đôi mài cau chặt, sắp kẹp chết một con ruồi.
"Nói"
"Tao nói là không có ai mà"
"Cô cũng chỉ bị người ta lơi dụng thôi. Nếu hôm nay tôi chết, cô nghĩ cô có thể bước chân vào nhà họ Vương sao? Người đứng sau lưng cô chỉ đang lợi dụng cô để trừ khử tôi thôi" Thẩm Lạc Ngưng kiên nhẫn nói.
"Bà ta không có nói như vậy. Bà ta chỉ đang giúp tôi có thể vào nhà họ Vương thôi" Vương Ngọc Thiên bị dụ liền vô tình nói ra.
"Bà ta là ai?"
"Bà ta....."Vương Ngọc Thiên lắp bắp.
"Dừng xe" Thẩm Lạc Ngưng quát lên.
Vương Ngọc Thiên sợ hãi muốn phanh xe lại.....nhưng mãi không được.
"Phanh....phanh bị"
Thẩm Lạc Ngưng nghe đến đây thì bắt đầu lo lắng. Có người cắt phanh xe rồi. Với tốc độ hiện tại, xem như có thể giết cô rồi.
Thẩm Lạc Ngưng đuổi Vương Ngọc Thiên ra khỏi ghế lái. Cô rẽ xe về phía một vùng biển.
Vương Đình Hi đằng sau đã đuổi kịp xe của Thẩm Lạc Ngưng.
Bỗng nhiên xe của cô rẽ về phía biển làm Vương Đình Hi thấy vô cùng bất an. Anh biết xe cô mất thắng rồi.
Xe của Thẩm Lạc Ngưng vẫn cứ chạy thật nhanh về phía bờ biển. Đi khoang nửa tiếng, Thẩm Lạc Ngưng lựa một nơi có rào cản bằng sắt đâm thẳng qua đó.
"Chị điên rồi sao? Tôi...tôi không muốn chết" Vương Ngọc Thiên thấy Thẩm Lạc Ngưng lao như điên xuống biển thì hét lên.
"Câm cmn miệng của cô lại"
"Thẩm Lạc Ngưng, mau nhảy khỏi xe" Vương Đình Hi đằng sau hét lên, anh sợ cô sẽ đâm xuống biển mất.
Thẩm Lạc Ngưng nghe giọng anh thì khẽ liếc mắt qua kính chiếu hậu, nhìn thấy chiếc xe đằng sau.
Cô sẽ không nhảy khỏi xe, một khi cô nhảy ra, đứa con trong bụng cô sẽ không giữ lại được.....1
GÓC NHỎ CÙNG 🍑: Mọi người ơi, dạo này truyện ra đều đều nhưng mà tt tuột hẳn luôn, mọi người xem xong bỏ ít thời gian like hoặc cmt truyện cho🍑có thêm chút động lực để viết với, đừng xem chùa nữa mà😿