"Ông Nội, cháu lên phòng nghỉ ngơi" Vương Đình Hi quay sang nhìn Vương Lão Gia nói.
Thẩm Lạc Ngưng cũng đứng dậy, đẩy xe lăng đến cầu thang sau đó tự dìu anh lên lầu.
Trước khi đi cô ném cho Vương Ngọc Thiên một ánh mắt cảnh cáo.
Vương Ngọc Thiên nhìn thấy liền có chút chột dạ.
Về đến phòng, Thẩm Lạc Ngưng để Vương Đình Hi ngồi trên giường.
"Anh đã khoẻ rồi, khi nào chân lành hẳn, chắc sẽ trở lại quân khu" Vương Đình Hi bỗng nhiên cất giọng.
Thẩm Lạc Ngưng đang tìm đồ trong tủ nghe đến đây thì khựng lại.
"Ừm" Cô trả lời một tiếng.
Thẩm Lạc Ngưng lấy đồ đưa cho anh sau đó dìu anh vào trong nhà vệ sinh để anh tự tắm.
"Em tắm cho anh đi. Với tình hình này, có lẽ không tự tắm được" Vương Đình Hi thản nhiên nói, anh dựa lưng vào tường nhìn nhìn Thẩm Lạc Ngưng.
"Anh bị thương ở chân, tay vẫn lành lặn" Thẩm Lạc Ngưng nghe thì hơi sửng sốt nhưng vẫn bình tĩnh nhìn anh.
"Nhưng vẫn là bị thương" Vương Đình Hi bĩu môi, tỏ vẻ uỷ khuất vô cùng.
Thẩm Lạc Ngưng nhìn người đàn ông to tướng trước mặt đang làm nũng thì không biết nên làm gì.
Anh bị thương ở não dẫn đến thay đổi nhân cách rồi sao? Đầu bị úng nước rồi sao???
"Nào, cô vợ nhỏ, mau tới đây" Vương Đình Hi làm ra dáng vẻ mời gọi, anh vẫy vẫy tay với Thẩm Lạc Ngưng.1
Thẩm Lạc Ngưng"...."
Vương Đình Hi tự mình ngồi vào bồn tắm, cởi áo ra ngồi đưa lưng về phía cô.
Ý là muốn cô chà lưng giúp anh.
Thẩm Lạc Ngưng xoắn tay áo lên cao, để lộ ra một phần cánh tay trắng nõn. Cô kiên nhẫn chà lưng giúp anh, chà tới chà lui.
Vương Đình Hi tựa vào bồn tắm, làm ra dáng vẻ hưởng thụ.
Chỉ mới 10 phút anh đã đuổi cô ra ngoài. Một phần vì sợ cô mang thai mệt mõi, một phần vì anh muốn tắm nước lạnh....
Thẩm Lạc Ngưng ra ngoài thì cửa phòng bỗng vang lên tiếng gõ cửa. Cô lần nữa đứng dậy đi mở cửa.
"Chị, lâu ngày không gặp anh họ, em muốn cùng anh ấy hàn huyên vài câu" Vương Ngọc Thiên thấy người mở cửa là Thẩm Lạc Ngưng thì cau mài, làm ra vẻ chán ghét.
"Cô gái, tôi cảnh cáo cô biết điều một chút. Đừng chọc đến giới hạn của tôi" Thẩm Lạc Ngưng đứng chắn ngang cửa, không cho Vương Ngọc Thiên có cơ hội tiến vào.
"Tôi biết chị là vợ của anh họ, nhưng theo như tôi biết, hai người tiến đến với nhau chỉ vì nguyện vọng của bà nội chị, hai người căn bản không có tình cảm gì với nhau. Bà nội chị dù gì cũng đã chết, chị cũng nên buông tha cho anh Hi của tôi" Vương Ngọc Thiên dường như không sợ chết, cô ta nói thẳng vào mặt Thẩm Lạc Ngưng. Không biết cô ta đào đâu ra tin tức hai người đến với nhau vì bà nội Thẩm.1
Thẩm Lạc Ngưng nghe đến đây thì vươn tay bóp cổ Vương Ngọc Thiên.
Vương Ngọc Thiên không ngờ Thẩm Lạc Ngưng lại thẳng tay bóp cổ mình. Cô ta không ngừng giãy giụa.
Nhưng càng giãy giụa, Thẩm Lạc Ngưng lại càng siết chặt cổ cô ta.
"Giết...người.....cứu" Vương Ngọc Thiên hít thở không thông, nói không ra tiếng.
Nét mặt Thẩm Lạc Ngưng vẫn vô cảm, tay vẫn cứ siết chặt.
Vương Đình Hi nghe tiếng động bên ngoài thì mặc đồ xong liền chống nạng đi ra. Đập vào mắt anh là dáng vẻ muốn giết người của vợ mình.
Vương Ngọc Thiên thấy Vương Đình Hi thì muốn giãy giụa kêu cứu nhưng cô ta chẳng còn sức nữa.
"Lạc Ngưng. Mau dừng lại, cô ta sắp chết mất thôi" Vương Đình Hi chống nạng đi tới, muốn ngăn cản Thẩm Lạc Ngưng. Anh sợ cô sẽ mất khống chế mà gây ra án mạng mất.
Thẩm Lạc Ngưng nghe giọng của Vương Đình Hi thì quay sang nhìn anh nhưng cô không buông cổ Vương Ngọc Thiên ra liền mà đợi đến lúc cô ta sắp trợn trắng mắt mới buông ra.
Vương Ngọc Thiên được thả ra thì nằm dài trên mặt đất, hít lấy hít để không khí.
"Em sao vậy?" Vương Đình Hi liếc mắt nhìn Vương Ngọc Thiên nhưng không hỏi thăm cô ta mà kéo tay Thẩm Lạc Ngưng hỏi cô.
"Cút..." Thẩm Lạc Ngưng không trả lời anh mà quay qua nhìn Vương Ngọc Thiên đang nằm trên mặt đất.
"Ác...ác quỷ" Vương Ngọc Thiên sợ hãi nhìn Thẩm Lạc Ngưng sau đó bò dậy chạy khỏi phòng.
Chuyện hôm nay, Thẩm Lạc Ngưng chắc chắn cô ta sẽ không hé miệng nửa lời, nếu cho cô ta 10 lá gan, cô ta cũng chẳng dám nói.
Vương Đình Hi cau mài, anh tiến ra đóng cửa phòng sau đó kéo Thẩm Lạc Ngưng đi vào giường.
"Nói"
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Thẩm Lạc Ngưng nâng mắt nhìn người đàn ông đang tra khảo mình, cô biết, anh bây giờ không phải là anh nữa....
"Cô ta chọc giận em" Thẩm Lạc Ngưng trả lời.
Thấy người con gái trước mắt không chịu yếu thế thì Vương Đình Hi khẽ thở dài, anh vươn tay xoa đầu cô.
"Anh biết, anh bây giờ có lẽ không hiểu nhiều về em, nhưng anh tin em làm chuyện gì thì cũng đều có lý do của nó. Không nói cũng không sao" Vương Đình Hi ôn nhu nói. Sự ôn nhu này chỉ dành riêng cho Thẩm Lạc Ngưng, nó có ở Vương Đình Hi trước và sau lúc mất trí.
Thẩm Lạc Ngưng nghe anh nói vậy thì nâng mắt nhìn anh, tim đập thật nhanh, anh vẫn luôn như vậy, luôn tin tưởng cô trong mọi hoàn cảnh. Sự tin tưởng này luôn dành riêng cho cô.