"Anh hai, anh có thể nào ra dáng một người anh trai được không?"
Vương Doãn Mạt bĩu môi nhìn sang Vương Đình Khanh hỏi.
"Vậy anh là chị gái của em sao?"
Vương Đình Khanh cà chớn hỏi ngược lại khiến Vương Doãn Mạt muốn đá anh một cái.
"Cậu yêu thương với chiều chuộng mẹ rất nhiều"
Vương Doãn Mạt giả vờ tủi thân nhắc đến cậu mình Thẩm Gia Hứa.
Lúc cô còn nhỏ ở Đại Viên, luôn chứng kiến cậu mình sủng em gái đến tận trời, không thua kém ba mình là bao.
"Ông đây còn rất bận, không có thời gian chiều chuộng em như cậu"
Vương Đình Khanh vô cùng cục súc trả lời.
"Ồ, bận yêu đương với chị dâu sao?"
Năm nay là năm đầu tiên, Vương Đình Khanh kết hôn với Hàn Lạc Miên. Vương Doãn Mạt từ nhỏ đã thân quen với người chị dâu này.
"Câm miệng, ngồi yên đi"
Vương Đình Khanh liếc xéo em gái mình một cái rồi thấp giọng ra lệnh.
...
"Mạt Mạt. Về rồi à con?"
Thẩm Lạc Ngưng đang làm đồ ăn trong bếp, thấy Vương Doãn Mạt về thì nghiêng đầu nhìn con gái mình một cái.
"Mẹ ạ"
Vương Doãn Mạt nhanh chân đi đến ôm ôm Thẩm Lạc Ngưng, tựa đầu vào lưng bà nhỏ giọng gọi.
"Ừm? Có chuyện gì sao con?"
Nghe giọng nói của con gái, Thẩm Lạc Ngưng liền nhận ra có vấn đề.
"Con chắc là đang rơi vào lưới tình rồi"
Vương Doãn Mạt thở dài trả lời.
"Nhưng mà cậu ấy bảo con đợi khi cậu ấy thành công sẽ đến tỏ tình với con."
"Con có thích cậu ta không?"
Thẩm Lạc Ngưng không cấm cản con gái mình yêu đương. Tuổi Vương Doãn Mạt cũng không còn nhỏ, có bạn trai là điều rất bình thường.
"Con chỉ là có chút cảm xúc đặc biệt với cậu ấy hơn là những bạn nam khác"
Vương Doãn Mạt nhỏ giọng trả lời câu hỏi của mẹ mình.
"Nếu thích cậu ấy thì con cứ chờ đợi, dù sao thì người ta cũng đã cho con một lời hứa rồi"
Vương Doãn Mạt nghe vậy thì mí mắt giật giật bài cái. Đúng vậy, Hạ Thương đã cho cô một lời hứa hẹn. Khi cậu ấy thành công trở lại sẽ đón cô về làm bà Hạ.
"Đi thôi, ra ngoài nào. Ba con sắp về rồi."
Thẩm Lạc Ngưng rửa tay sau đó kéo tay con gái ra ngoài.
...
"Mạt Mạt..."
Tối đó. Kiều Dĩnh gọi điện đến, giọng nói có chút khàn khàn như mới khóc xong.
"Sao vậy?"
Vương Doãn Mạt nghe vậy thì cau mày hỏi ngược lại.
"Mình vừa cãi nhau với ba mẹ. Mình đến tìm cậu được không?"
Kiều Dĩnh nhịn không được liền nức nở lên.
"Cậu ở đâu. Mình đến đón"
Trời bên ngoài đang mưa rất lớn, Vương Doãn Mạt đưa mắt nhìn ra cửa sổ rồi thấp giọng hỏi.
"Mình ở..."
Kiều Dĩnh nhanh chóng báo địa chỉ cho Vương Doãn Mạt.
Vương Doãn Mạt cúp điện thoại, đi thay ra một bộ đồ thể thao đơn giản rồi xuống tầng hầm lái một chiếc Mercedes đen rời đi.
Trước khi đi cô đã báo cho Thẩm Lạc Ngưng một tiếng mới rời đi.
Chiếc xe màu đen lao nhanh như vút trong đêm mưa gió. Tài lái xe của Vương Doãn Mạt học từ Enly nên cô lái xe rất cứng tay.
Kiều Dĩnh bên kia đang lạnh đến co rút trong một góc ở lề đường.
Bồn nhiên một chiếc xe một đen thắng lại ngay trước mặt cô khiến Kiều Dĩnh lùi về sau vài bước.
Vương Doãn Mạt mở cửa xe, tay kia bung dù bước xuống.
"Sao lại để ướt hết cả người như vậy? Vào xe đi"
Vương Doãn Mạt nhanh chân đi đến chổ Kiều Dĩnh che mưa cho cô rồi cau mày nhìn Kiều Dĩnh một lượt từ trên xuống.
"Mạt Mạt..."
Bao nhiêu uất ức của Kiều Dĩnh nảy giờ một lần nữa tuôn trào.
"Vào xe thôi. Mình đem cậu về nhà."
Vương Doãn Mạt an ủi, vỗ nhè nhẹ lên lưng Kiều Dĩnh rồi kéo cô lên xe.
Vào trong xe, Vương Doãn Mạt đưa tay chỉnh nhiệt độ trong xe lên cao hơn một chút để Kiều Dĩnh không thấy lạnh, sau đó cô cởi áo khoác ngoài của mình ra đưa cho Kiều Dĩnh đắp.
"Mạt Mạt, xe này là của cậu sao?"
Kiều Dĩnh đưa mắt nhìn một vòng xung quanh xe rồi nhỏ giọng hỏi. Dĩ nhiên cô biết đây là xe đắc tiền, là loại Mercedes vô cùng đắc tiền.
"Ừm. Anh mình cho"
Vương Doãn Mạt gật đầu đáp.
Xe này là do Vương Đình Khanh tặng cô vào năm sinh nhật 18 tuổi. Vương Doãn Mạt hiếm khi tự mình lái xe nên cô cứ quẳng nó vào hầm xe của Đại Viên.
Kiều Dĩnh nghe vậy thì đã có cái nhìn khác về Vương Doãn Mạt. Gia thế của cô bạn cùng phòng này rất không bình thường.1
Đi một quãng đường dài, Vương Doãn Mạt lái xe trở về Đại Viên.
Kiều Dĩnh nhìn căn biệt thự trước mắt mà đỏ cả mắt. Lại nhìn sang trước cổng có nhiều lính canh gác như vậy khiến cô muốn chùn bước.
"Vào thôi"
Thấy Kiều Dĩnh khựng lại, Vương Doãn Mạt hất cằm về trước ý bảo cô cùng vào.
"Họ là lính sao? Súng là thật à?"
Kiều Dĩnh chỉ chỉ về phía những người lính đứng canh gác hỏi.
"Đều là thật. Đừng sợ"
Vương Doãn Mạt kéo cô vào trong tránh để Kiều Dĩnh kích động.
"Mẹ"
Vừa vào nhà liền thấy Thẩm Lạc Ngưng đang ngồi trên sofa đợi, Vương Doãn Mạt liền cất giọng gọi.
"Cháu chào bác ạ"
Kiều Dĩnh là lần đầu gặp mặt mẹ của Vương Doãn Mạt. Nhìn người phụ nữ trẻ trung trước mặt, cô không tin nổi người này là mẹ của Vương Doãn Mạt.
Nhưng càng nhìn kĩ thì càng thấy Vương Doãn Mạt rất giống mẹ. Cô hưởng trọn những nét đẹp mà Thẩm Lạc Ngưng có.
"Nào, đến uống một ít trà gừng cho ấm cơ thể"
Thấy Vương Doãn Mạt đã đón bạn về, Thẩm Lạc Ngưng liền nhanh chóng đứng dậy đưa cho cô ly trà gừng còn nóng hổi vừa pha xong.
"Cảm ơn bác ạ"
Kiều Dĩnh mỉm cười nhìn Thẩm Lạc Ngưng.
"Ba ngủ rồi ạ?"
Bình thường ba mình rất dính người, hôm nay không thấy ba mình bên cạnh mẹ nên Vương Doãn Mạt liền hỏi.
"Ba con về quân khu rồi. Đêm nay không ở nhà"
Thẩm Lạc Ngưng lắc đầu trả lời. Lúc nảy có một cuộc gọi từ quân khu gọi đến nên Vương Đình Hi liền thay đồ rời đi.
Kiều Dĩnh vừa uống trà gừng vừa đưa mắt nhìn xung quanh nhà. Đặc biệt quan sát những bức tranh treo trên tường.
Bạch Ưng...hoạ sĩ Bạch Ưng.
Năm đó Thẩm Lạc Ngưng đã có lộ diện trên truyền thông một thời gian vì sự kiện Bạch Ưng giả mạo, chỉ xuất hiện một thời gian rồi tất cả các hình ảnh về cô liền biến mất nên có một khối người hiện giờ không biết mặt cô.
"Bác ạ, bác là hoạ sĩ Bạch Ưng sao?"
Kiều Dĩnh trợn trắng mắt nhìn những bức tranh trên tường, lại nhớ đến lời Vương Doãn Mạt từng nói mẹ cô là hoạ sĩ nên mạo muội hỏi một câu.
"Phải"
Thẩm Lạc Ngưng mỉm cười đáp một tiếng.
Kiều Dĩnh muốn nhào đến xin chữ kí ngay lập tức nhưng vẫn cố nén lại kích động.
"Mạt Mạt. Đem bạn con lên thay đồ đã. Phòng bên cạnh con mẹ đã cho người dọn sạch sẽ. Đêm nay có thể ở lại đó"
Thẩm Lạc Ngưng đưa mắt nhìn sang Vương Doãn Mạt nhắc cô một tiếng.