Cả đêm hôm đó, Thẩm Lạc Ngưng chẳng hề chợp mắt được, cô nằm trên giường một lúc lâu, sau khi dỗ được Vương Doãn Mạt ngủ say thì mới lặng lẽ rời khỏi phòng gọi điện thoại.
"Tiểu Hy, mình có việc muốn nhờ cậu..."
...
"Mẹ, con về trường nhé, có thời gian con sẽ trở về chơi cùng mẹ"
Vương Doãn Mạt sau một đêm phát tiết thì đã thoải mái hơn được phần nào. Hiện tại cô đã trở về dáng vẻ ban đầu.
"Nhớ chăm sóc bản thân thật tốt."
Thẩm Lạc Ngưng xoa đầu cô con gái nhỏ dặn dò, cô cố tình không nhắc đến chuyện hôm qua để tránh khiến cho Vương Doãn Mạt tuột cảm xúc.
Vương Doãn Mạt mỉm cười rồi quay người đi xuống tầng hầm lái Mercedes rời đi.
Hôm nay là ngày đi học chính thức sau kì nghĩ Tết dài hạn của sinh viên trường K nên không khí có chút nhộn nhịp.
Nhiều đám người tụ tập lại trò chuyện với nhau trông thật vui vẻ.
Vương Doãn Mạt đã lái xe đến cổng trường, hiện tại bỗng thấy có chút hối hận vì không bắt taxi đi.
Trong lúc cô đang suy nghĩ tới lui thì có điện thoại gọi đến.
"Alo?"
Vương Doãn Mạt với tay lấy điện thoại ấn nghe.
"Mạt Mạt, mình mới vừa thấy một chiếc xe rất giống của cậu"
Kiều Dĩnh đứng bên đường nhìn chằm chằm vào chiếc xe đang dừng ở cổng trường.
"Đến đây"
Vương Doãn Mạt lia mắt sang bên kia đường rồi cất giọng trả lời.
Kiều Dĩnh hai mắt sáng bừng, cúp điện thoại rồi chạy thật nhanh qua chổ Vương Doãn Mạt.
"Mạt Mạt, có chuyện rồi"
Kiều Dĩnh vừa mở cửa xe ra ngồi vào, sắc mặt liền thay đổi nhanh chóng, cô mở miệng ra báo tin cho Vương Doãn Mạt.
"Mình đã biết"
Vương Doãn Mạt gõ gõ ngón tay lên vô lăng, gật đầu trả lời.
"Mạt Mạt, cậu ta chắc chắn sẽ không sao, cậu đừng lo nhé"
Kiều Dĩnh thấy vẻ mặt thản nhiên của Vương Doãn Mạt thì sắc mặt mới đỡ hơn một chút.
"Mình không sao"
Vương Doãn Mạt mỉm cười đáp lời.
Cả hai đang nói chuyện thì điện thoại Kiều Dĩnh vang lên.
Là Lâm An Hạ gọi đến, cô ấy gọi đến hỏi Kiều Dĩnh đã tìm được Vương Doãn Mạt chưa?
"An Hạ hỏi chúng ta đang ở đâu"
Kiều Dĩnh che loa rồi nghiêng đầu nhìn Vương Doãn Mạt hỏi.
"Hỏi chổ của cậu ấy, chúng ta qua đó"
Vương Doãn Mạt đáp.
Kiều Dĩnh nói với Lâm An Hạ vài câu rồi cúp máy.
"Ở gần đây có quán trà sữa, cậu ấy đang đợi chúng ta ở đó"
Kiều Dĩnh báo địa chỉ cho Vương Doãn Mạt.
Vương Doãn Mạt nhanh chóng đạp ga lái xe rời đi.
Bạn học xung quanh nhanh chóng bị tiếng động cơ xe và hình dạng sang trọng của Mercedes thu hút nhìn theo.
...
"Tránh ra, đừng lại gần tôi"
Lâm An Hạ liếc nhìn đám thiếu niên mặc đồ nổi loạn, tóc tai loè loẹt trước mặt.
"Cô em, xinh đẹp như vậy. Chơi đùa cùng bọn anh một đêm đi"
Nam nhân cầm đầu tiến lên muốn nựng mặt Lâm An Hạ.
"Cút, tránh ra"
Lâm An Hạ né tránh, lùi về sau nhiều bước cố gắng giữ khoảng cách với đám người trước mặt.
"Tụi bây, kéo nó đi"
Nam nhân cầm đầu thấp giọng ra lệnh cho hai ba người đàn em phía sau mình.
Lâm An Hạ lúc này hơi hoảng sợ, cô muốn cong chân lên chạy trốn.
Lúc vừa quay người chạy đi, cô bị một nam nhân trong đám đó nhanh tay kéo lại.
"Cứu"
Lâm An Hạ vùng vẫy muốn thoát ra nhưng vô ích.
Cùng lúc đó, chiếc Mercedes đen phi như bay đến, đậu ngay trước mặt đám người.
Lâm An Hạ nhìn chiếc xe lại càng sợ hãi, cô nghĩ đây chính là đồng bọn của bọn họ.
Trong lúc Lâm An Hạ đang rơi vào bế tắc thì một đôi chân dài từ trong xe bước ra.
Vương Doãn Mạt nhanh chóng xuống xe, thuận tay đóng sầm cửa lại một cái thật mạnh.
Kiều Dĩnh bên ghế phụ cũng bước xuống với dáng vẻ rất khí thế.
Lâm An Hạ lúc này nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc trước mặt thì trái tim đang treo lơ lững trên không trung đã được lấy xuống.
"Ồ, hai bóng hồng xinh đẹp này đến chơi cùng sao?"
Nam nhân cầm đầu vuốt ve cằm cảm thán một tiếng.
"Chơi đùa con m* mày"
Kiều Dĩnh văng tục chửi thẳng mặt tên đó một câu chẳng hề kiêng nể gì.
"Chậc, xinh đẹp mà lại hung dữ như thế. Nhưng ông đây rất thích"
Nam nhân cầm đầu cười vô cùng gian xảo. Hắn từng bước tiến lại gần Kiều Dĩnh.
Lâm An Hạ bên kia đứng chết chân chờ tín hiệu của Vương Doãn Mạt.
Chẳng hiểu sao khi nhìn thấy cô bạn cùng phòng này, Lâm An Hạ lại như được tiếp thêm sức lực.
Tên cầm đầu ngày càng tiến gần Kiều Dĩnh. Vương Doãn Mạt bên đây vẫn bất động nhìn hắn.
Đến khi chỉ còn một bước chân nữa, tên cầm đầu bị Vương Doãn Mạt một cước đá thẳng vào đầu gối khiến hắn đau đến quỳ xuống.
Cùng lúc này, đám đàn em của hắn lơ là, Vương Doãn Mạt chớp mắt nhìn Lâm An Hạ một cái.
Cô nàng hiểu ý, nắm lấy đầu hai tên đàn em chụm lại với nhau thật mạnh rồi khéo léo tẩu thoát thành công.
"Giỏi lắm"
Thấy Lâm An Hạ đã trở về yên bình đứng bên cạnh mình, Vương Doãn Mạt cảm thán khen ngợi một câu.
"Con khốn, tao đập ch*t m* mày"
Tên cầm đầu đau đến nghiến răng nghiến lợi gầm lên.
"Đi thôi, hôm nay không có hứng đánh nhau"
Vương Doãn Mạt nhún vai quay người đi về xe mình.
Hai cô nàng sau lưng cũng nhanh chân chạy theo.
Đám côn đồ"???"
"Mạt Mạt, cảm ơn cậu"
Lâm An Hạ cười cười nhìn Vương Doãn Mạt.
"Không bị sao chứ?"
Vương Doãn Mạt nghiêng đầu quan sát Lâm An Hạ một lượt từ trên xuống.
"Không sao. Không bị thương ở đâu hết"
Lâm An Hạ lắc lắc đầu, bọn chúng còn chưa kịp đụng vào cô thì Vương Doãn Mạt và Kiều Dĩnh đã đến rồi.
"Mình còn tưởng sẽ đánh nhau với bọn chúng một trận"
Kiều Dĩnh nhún vai, bẻ bẻ ngón tay.
"Đúng rồi, xe này của ai vậy?"
Lâm An Hạ lúc này mới chợt nhớ đến chiếc xe hạng sang mà mình đang ngồi. Cô nhìn nhìn xung quanh rồi hỏi một câu.
"Của Mạt Mạt nhà chúng ta đấy, nào để mình kể sự tích của Mạt Mạt cho cậu nghe nhé"
Kiều Dĩnh xém quên mất chuyện này, lúc này Lâm An Hạ nhắc đến cô mới nhớ ra.
Vương Doãn Mạt ngồi ở ghế trước vẫn giữ im lặng, mắt cô thỉnh thoảng nhìn về phía chiếc điện thoại của mình, chờ đợi thứ gì đó.