Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gương mặt đầy nếp nhăn của Thẩm Tú Anh cương cứng lại, vốn dĩ bà ta rất không tình nguyện, nhưng Kiều Tịch Ngôn nhìn bà ta một cái, bà ta lại hớn hở xin lỗi không có chút nào miễn cưỡng.

"Cẩn thận nghĩ lại a, cũng là bác không đúng, bác cũng đã lớn tuổi, không nên so đo với một con súc sinh nhỉ?"

Phía trước còn rất chân thành, sau đó lại lên mặt, bắt đầu chỉ cây dâu mắng cây hòe.

"Súc sinh đúng là súc sinh, sao có thể so với người, chúng nó động một cái là cắn người!"

Kiều Tịch Ngôn cau mày lại, lần nữa nhìn về Thẩm Tú Anh, cô ta cười rồi lên tiếng.

"Bác Ngạn, chị dâu, bác đã xin lỗi, hai người cũng đừng so đo nữa, bác hơi cọc tính, không suy nghĩ kỹ càng, hai người coi như tôi thay bác xin lỗi"

Mạnh Dao chưa bao giờ ăn thiệt, lập tức ngẩng đầu, "Đúng vậy, bà không nên so đo với súc sinh! Vừa rồi bà nói, tôi còn tưởng rằng bà tự xem mình là súc sinh, ra sức cắn người!"

Gương mặt Thẩm Tú Anh tái mét, nước miếng trong miệng trực tiếp phun ra, bà ta hoàn toàn quên mất mình còn đang ngồi trên xe.

Chương 95: Chát Đồ xe Nở Ch

Nước miếng bà ta phun ra, rơi xuống liền dính

lên cửa xe ô tô. Khuôn mặt Kiều Tịch Ngôn nháy mắt biến đổi, "Bác Tú Anh, bác đi xuống"

Thẩm Tú Anh vốn đang định chửi ầm lên, bị cơn tức giận của Kiều Tịch Ngôn làm cho ngơ ngác.

Chờ bà ta phản ứng lại hành động của mình thì ngượng ngùng cười "Ai da ai da", lập tức xoay người lại.

Bà ta kéo ống tay áo, lau lau vết nước miếng kia.

"Cái miệng này của bác này, cứ quen thói phun bậy phun bạ, Tịch Ngôn, không có việc gì đâu, chỉ cần lau lau là được, con xem, có phải không có gì đúng không"

Nói là lau, thiệt ra chỉ là cọ cọ vài cái, ừ thì là có nhưng có như không mà thôi.

Kiều Tịch Ngôn không nỡ nhìn thẳng, đem khăn lông trong xe đưa qua, "Bác Tú Anh, bác dùng cái này lau đi, đừng để dơ quần áo mình"

"Không cần, lau khô rồi, con xem, rất sạch sẽ!"

"Bác Tú Anh!"

Kiều Tịch Ngôn không nhịn nổi nữa mà hô lên, mười phần cảnh cáo.

Thẩm Tú Anh vừa nghe âm thanh cơ thể liên cứng đờ, cong eo nhận lấy: "Được, dùng cái này lau."

Quay người lại, né Kiều Tịch Ngôn, miệng bà ta chu lên tận trời.

Chỉ là ngụm nước miếng, có thể do chỗ nào, nước miếng còn có thể tiêu độc đó!

Kiều Tịch Ngôn nhìn Thẩm Tú Anh lau khô sạch sẽ mới thôi, nhưng lúc quay đầu lại nhìn ra ngoài thì phát hiện, thế nhưng Kỳ Bác Ngạn đã đi rồi.

Sắc mặt cô ta lần nữa thay đổi, mở cửa sổ ghé đầu nhìn ra bên ngoài, thì thấy, Kỳ Bác Ngạn đang đi sau mụ đàn bà béo Mạnh Dao.

Trong nháy mắt, Kiều Tịch Ngôn toát ra một chút bị thương, nhưng rất nhanh liền biến mất.

Nhẹ nhàng nâng cằm, dùng giọng điệu ôn nhu mà nói với Thẩm Tú Anh: "Nếu Bác Ngạn cùng chị dâu không ngồi, thì chúng ta liền đi thôi!"

Mạnh Dao mắng người xong liền nhấc chân dời di.

Cô vừa nhấc chân, Kỳ Bác Ngạn đằng sau lưng cũng đuổi kịp, làm Mạnh Dao kinh ngạc mà nhìn anh.

Xe Kiều Tịch Ngôn khởi động thêm một lần nữa, chạy lướt qua bọn họ nhưng không có dừng lại.

Mạnh Dao thấy vậy không nhịn được quay đầu nhìn Kỳ Bác Ngạn, lần này, quả nhiên trong mắt trùm cuối xẹt qua hình ảnh của nữ chính.

Cô biết mà, trong sách sao có thể là giả!

Mạnh Dao không khỏi nhìn chiếc xe chạy như bay kia, nhắc nhở Kỳ Bác Ngạn: "Hiện tại anh muốn ngồi còn kịp, xe còn chưa đi xa"

Kỳ Bác Ngạn nhíu mày, ánh mắt chuyển qua nhìn Mạnh Dao.

Cơ thể cô to tròn bụ bẫm, một thân đầy mồ hội vì nhiệt độ ngoài trời.

Trái lại, Kỳ Bác Ngạn cả người sạch sẽ, chỉ sợ là dù trời có nóng đến đâu thì người anh vẫn luôn mát mẻ

Anh nhẹ giọng hỏi: "Em muốn ngồi xe?"

Mạnh Dao bị hỏi trợn to mắt,

"Hiện tại sợ là không được"

Ở chỗ này, Kỳ Bác Ngạn không có cách nào để liên hệ Đào Phóng.

Dừng một chút, đôi mắt đảo qua chiếc ô tô đã đi xa, lại nói: "Em muốn ngồi, vừa rồi..."

Mạnh Dao trừng mắt nhìn anh, đánh gãy lời anh nói, "Rõ ràng là anh muốn ngồi, lại nói không, bây giờ người ta đi rồi thì hối hận!"

Kỳ Bác Ngạn nháy mắt lắc đầu, "Anh không muốn ngồi."

"Cũng không hối hận!"

Nếu như bình thường, những gì Kỳ Bác Ngạn đã giải thích qua, anh sẽ không nói lại nữa.

Nhưng cố tình, Mạnh Dao cứ dùng cặp mắt tràn đầy nghi ngờ nhìn anh, Kỳ Bác Ngạn lại bổ sung thêm: "Chiếc xe kia dơ, bay mùi xăng, còn tạp âm, ngồi...Còn không bằng đi bộ"

Mạnh Dao: "..........." Đây là trùm cuối ghét bỏ xe nữ chính?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK