Vì một nam nhân mà giảm béo đến té xỉu, có phải hay không quá mất mặt?
Mạnh Dao há to miệng, có ý muốn giải thích, "Chị lúc ấy chỉ là muốn giảm béo, không liên quan đến anh của em."
Tiếng cười nhạo của Kỳ Văn Diệp vang lên, cậu thật sự không nhịn xuống được.
"Chị lúc đó chỉ cần nhìn thấy anh hai là muốn nhào lên ăn tươi nuốt sống, còn nói cùng anh hai không có quan hệ, chị khi dễ lúc đó tôi còn là thằng bé sao?"
"Em vốn dĩ là một thằng bé mà!"
Mạnh Dạo vẫy vẫy Kỳ Văn Diệp, uy hiếp cậu, "Con nít con nôi thì biết gì, đừng có nói bậy! Lại nói bậy, xem chị đây đánh em!"
Còn muốn ăn anh, cô là quỷ à!
Bất quá cũng có điểm kỳ quái, trong trí nhớ của Mạnh Dao có rất nhiều ký ức về Kỳ Bác Ngạn, nhưng với diện mạo của Kỳ Bác Ngạn thì có chút mơ hồ.
Kỳ Văn Diệp nghe được thì phồng miệng lên.
Mới nãy còn thì bà béo này thay đổi, xem ra là vẫn như cũ, vẫn rất đáng ghét, còn muốn đánh cậu.
Bất quá, cậu đại nhân không so đo với tiểu nhân, không so đo với cô.
Mạnh Dao đem tiền bồi thường lúc nãy đưa cho Kỳ Văn Diệp.
Kỳ Văn Diệp nhìn thấy tiền mắt liền sáng lên, nhưng thực mau lại cảnh giác, "Không phải nói là bồi thường sao, còn trả lại cái gì?"
"Cũng không phải em ăn, chị lấy tiền em làm gì?"
Kỳ Văn Diệp ngẩn ra.
Đạo lý này cũng không sai đi, nhưng mà cậu đem cơm của cô cho người khác ăn, như thế nào cậu cũng có một phần trách nhiệm đi?
Kỳ Văn Diệp nghĩ lại thấy mình cũng có điểm sai.
"Cầm a!"
Mạnh Dao nhét tiền cho Kỳ Văn Diệp, xua tay đuổi cậu đi, "Đi đi đi, không cần em nhóm lửa, chuẩn bị đồ đi học đi, đừng để học không tốt, lúc kiểm tra bị xếp cuối cùng rồi đổ thừa lên người chị!"
Nghĩ nghĩ vài giây, nghe Mạnh Dao nói, Kỳ Văn Diệp trực tiếp lấy tiền, còn phỉ nhổ, không phục mà lẩm bẩm: "Chị mới xếp từ dưới lên!"
Đừng nhìn trong sách nói Kỳ Văn Diệp đánh nhau trộm tiền, giống như học sinh hư, thật ra cậu có một cái đầu rất thông minh.
Chỉ cần cậu muốn, không ai có thể cướp hạng nhất của cậu.
Trong sách cũng nói, Kỳ Văn Diệp học tập tốt như vậy là vì noi theo gương của anh hai Kỳ Bác Ngạn.
Đáng tiếc tuy là đứa trẻ thông minh, nhưng cuối cùng lại chọn con đường bất chính.
Kỳ Văn Diệp vừa đi, Mạnh Dao ngồi nhóm lửa, chống cằm tự hỏi.
Kỳ thực nói Mạnh Dao gả cho Kỳ Bác Ngạn không bằng nói bán cho anh.
Mẹ Mạnh Dao vì khó sinh mà chết, nhà thì nghèo, nên cha cô không cưới thêm vợ, chỉ ở vậy nuôi một mình cô.
Cho nên có lẽ Mạnh Dao cũng được nuông chiều từ bé, bằng không cũng sẽ không béo đến vậy.
Nhưng bất hạnh là, năm 16 tuổi, cha Mạnh Dao bị bệnh hiểm nghèo mà qua đời, sau này, Mạnh Dao được chú thím nhận nuôi.
Nói là nhận nuôi, kỳ thực là xem Mạnh Dao là cô gái lớn, đem cô gả đi để lấy sính lễ cầu hôn.
Mạnh Dao khi đó còn nhỏ, lẻ loi một mình, cái gì cũng không hiểu, của hồi môn cùng sính lễ cầu hôn đều bị chú thím gạt mất.
Mà người bỏ tiền ra cưới cô không ai khác chính là mẹ chồng Lưu Thúy Hoa.
Kỳ Bác Ngạn lớn tuổi nhưng vẫn không có đối tượng kết hôn, giới thiệu ai cho anh, anh đều từ chối.
Thấy Kỳ Bác Ngạn tuổi càng lớn, Lưu Thúy Hoa cảm thấy sốt ruột, chỉ sợ nhi từ đánh quang côn (*), liền tự ý làm chủ, lấy tiền mua cho con trai một người vợ.
(*) Đánh quan côn: Người đàn ông đã lớn tuổi nhưng không lấy được vợ.
Mạnh Dao nghĩ tới đây không nhịn được thở dài một hơi.
Trong lòng, nhân vật phản diện này chỉ có bạch nguyệt quang, cũng chính là nữ chính Kiều Tịch Ngôn, luôn vì cô ấy mà giữ mình trong sạch, không muốn cưới vợ, càng không quan tâm nữ chính đã cưới chồng rồi mà cùng nam chính tranh đoạt.
Lưu Thúy Hoa tự chủ trương cưới Mạnh Dao về, không phải là đem đẩy con trai mình ra xa sao?
Còn liên lụy đến một cô gái tốt như Mạnh Dao, gả lại đây như một quá phụ.
Ách?
Mạnh Dao hậu tri hậu giác phát hiện mình tự nói mình là quá phụ, muốn cho chính mình một tát.
Giữ đạo hạnh cái gì?
Không được, ly hôn!
Nhất định phải ly hôn!
Mạnh Dao há to miệng, có ý muốn giải thích, "Chị lúc ấy chỉ là muốn giảm béo, không liên quan đến anh của em."
Tiếng cười nhạo của Kỳ Văn Diệp vang lên, cậu thật sự không nhịn xuống được.
"Chị lúc đó chỉ cần nhìn thấy anh hai là muốn nhào lên ăn tươi nuốt sống, còn nói cùng anh hai không có quan hệ, chị khi dễ lúc đó tôi còn là thằng bé sao?"
"Em vốn dĩ là một thằng bé mà!"
Mạnh Dạo vẫy vẫy Kỳ Văn Diệp, uy hiếp cậu, "Con nít con nôi thì biết gì, đừng có nói bậy! Lại nói bậy, xem chị đây đánh em!"
Còn muốn ăn anh, cô là quỷ à!
Bất quá cũng có điểm kỳ quái, trong trí nhớ của Mạnh Dao có rất nhiều ký ức về Kỳ Bác Ngạn, nhưng với diện mạo của Kỳ Bác Ngạn thì có chút mơ hồ.
Kỳ Văn Diệp nghe được thì phồng miệng lên.
Mới nãy còn thì bà béo này thay đổi, xem ra là vẫn như cũ, vẫn rất đáng ghét, còn muốn đánh cậu.
Bất quá, cậu đại nhân không so đo với tiểu nhân, không so đo với cô.
Mạnh Dao đem tiền bồi thường lúc nãy đưa cho Kỳ Văn Diệp.
Kỳ Văn Diệp nhìn thấy tiền mắt liền sáng lên, nhưng thực mau lại cảnh giác, "Không phải nói là bồi thường sao, còn trả lại cái gì?"
"Cũng không phải em ăn, chị lấy tiền em làm gì?"
Kỳ Văn Diệp ngẩn ra.
Đạo lý này cũng không sai đi, nhưng mà cậu đem cơm của cô cho người khác ăn, như thế nào cậu cũng có một phần trách nhiệm đi?
Kỳ Văn Diệp nghĩ lại thấy mình cũng có điểm sai.
"Cầm a!"
Mạnh Dao nhét tiền cho Kỳ Văn Diệp, xua tay đuổi cậu đi, "Đi đi đi, không cần em nhóm lửa, chuẩn bị đồ đi học đi, đừng để học không tốt, lúc kiểm tra bị xếp cuối cùng rồi đổ thừa lên người chị!"
Nghĩ nghĩ vài giây, nghe Mạnh Dao nói, Kỳ Văn Diệp trực tiếp lấy tiền, còn phỉ nhổ, không phục mà lẩm bẩm: "Chị mới xếp từ dưới lên!"
Đừng nhìn trong sách nói Kỳ Văn Diệp đánh nhau trộm tiền, giống như học sinh hư, thật ra cậu có một cái đầu rất thông minh.
Chỉ cần cậu muốn, không ai có thể cướp hạng nhất của cậu.
Trong sách cũng nói, Kỳ Văn Diệp học tập tốt như vậy là vì noi theo gương của anh hai Kỳ Bác Ngạn.
Đáng tiếc tuy là đứa trẻ thông minh, nhưng cuối cùng lại chọn con đường bất chính.
Kỳ Văn Diệp vừa đi, Mạnh Dao ngồi nhóm lửa, chống cằm tự hỏi.
Kỳ thực nói Mạnh Dao gả cho Kỳ Bác Ngạn không bằng nói bán cho anh.
Mẹ Mạnh Dao vì khó sinh mà chết, nhà thì nghèo, nên cha cô không cưới thêm vợ, chỉ ở vậy nuôi một mình cô.
Cho nên có lẽ Mạnh Dao cũng được nuông chiều từ bé, bằng không cũng sẽ không béo đến vậy.
Nhưng bất hạnh là, năm 16 tuổi, cha Mạnh Dao bị bệnh hiểm nghèo mà qua đời, sau này, Mạnh Dao được chú thím nhận nuôi.
Nói là nhận nuôi, kỳ thực là xem Mạnh Dao là cô gái lớn, đem cô gả đi để lấy sính lễ cầu hôn.
Mạnh Dao khi đó còn nhỏ, lẻ loi một mình, cái gì cũng không hiểu, của hồi môn cùng sính lễ cầu hôn đều bị chú thím gạt mất.
Mà người bỏ tiền ra cưới cô không ai khác chính là mẹ chồng Lưu Thúy Hoa.
Kỳ Bác Ngạn lớn tuổi nhưng vẫn không có đối tượng kết hôn, giới thiệu ai cho anh, anh đều từ chối.
Thấy Kỳ Bác Ngạn tuổi càng lớn, Lưu Thúy Hoa cảm thấy sốt ruột, chỉ sợ nhi từ đánh quang côn (*), liền tự ý làm chủ, lấy tiền mua cho con trai một người vợ.
(*) Đánh quan côn: Người đàn ông đã lớn tuổi nhưng không lấy được vợ.
Mạnh Dao nghĩ tới đây không nhịn được thở dài một hơi.
Trong lòng, nhân vật phản diện này chỉ có bạch nguyệt quang, cũng chính là nữ chính Kiều Tịch Ngôn, luôn vì cô ấy mà giữ mình trong sạch, không muốn cưới vợ, càng không quan tâm nữ chính đã cưới chồng rồi mà cùng nam chính tranh đoạt.
Lưu Thúy Hoa tự chủ trương cưới Mạnh Dao về, không phải là đem đẩy con trai mình ra xa sao?
Còn liên lụy đến một cô gái tốt như Mạnh Dao, gả lại đây như một quá phụ.
Ách?
Mạnh Dao hậu tri hậu giác phát hiện mình tự nói mình là quá phụ, muốn cho chính mình một tát.
Giữ đạo hạnh cái gì?
Không được, ly hôn!
Nhất định phải ly hôn!