Mạnh Dao ăn xong, chợ sáng cũng kết thúc, những sạp này từ tờ mờ sáng bày ra bán đã bắt đầu dọn hàng, bây giờ chỉ còn mấy sạp hàng trên phố Tây.
Tuy vậy, nhưng cũng không ít đồ đầu.
Có sạp bán rau dưa, Mạnh Dao nhìn thấy có bí đỏ, đậu phộng, ớt, củ cải, khoai tây, hành tây, hẹ, rau chân vịt, táo, chuối, sơn trà, còn có mấy loại rau khác, trên cơ bản cái gì có thể bán sạp này liền bán hết, để có thể đổi chút tiền.
Sạp hương liệu bán hoa tiêu, vỏ quế, hồi hương, bát giác, thì là, hồ tiêu. Hương liệu vẫn còn sao ông chủ lúc nãy bảo không có hồ tiêu nhỉ, vậy là không được rồi.
Còn có bà lão mở sạp bán trứng gà, sạp điểm tâm,...
Hiện tại, mấy loại điểm tâm này không tinh xảo, mà chỉ là mấy loại bánh cũ như mật ba đao, sừng dê mật, ma điều, ma cầu, bánh gạo nếp, bỏ vào một hợp để bán.
Mạnh Dao đi một vòng, trong tay nhiều hơn hai mươi quả trứng gà, một đống rau hẹ, bốn năm củ cải trắng, nấm hương, hành, hương liệu,....
Trừ bỏ trứng cùng hương liệu là mắc thì những thứ còn lại không đáng bao nhiêu, thế nhưng Mạnh Dao vẫn tốn hết bốn đồng hai xu.
Phải biết rằng, Mạnh Dao moi trong tay Kỳ Văn Diệp được 2 đồng 7 hào, số tiền còn lại là do Kỷ Bác Ngạn gửi về, mà Lưu Thúy Hoa đưa cổ, tổng cộng trong tay cô có 23 đồng.
Này, không phải là số tiền nhỏ đâu.
Mạnh Dao tính toán định bán bánh bao hấp.
Bánh bao chỉ cần hấp sẵn ở nhà không cần bếp lò, hơn nữa ở trên trấn người ta chỉ bán bánh bao chiên nước, không sợ đoạt kế sinh nhai của người khác.
Mạnh Dao chuẩn bị trước vài loại nhân để bán, nhìn xem loại nào bán chạy, rồi chậm rãi điều chỉnh.
Đương nhiên không thể thiếu rau củ, Mạnh Dao sợ nặng nên chỉ mua một túi nhỏ.
Quay trở lại chỗ cũ để mua thêm thịt.
Bánh bao phải có rau và thịt, suy xét đến phố Thanh, Mạnh Dao quyết định mua thịt bò, đúng là mắc thật đấy, một cân mất hết 4 hào.
Nhưng nghe thịt heo bán 6 hào một cắn, rất rõ rằng thịt bò vẫn rẻ hơn một chút, Mạnh Dao nhất thời kích động, mua hẳn năm cần.
Điều này làm chủ quán mừng đến hỏng rồi, còn vui vẻ tặng cô một chút xương vụng, Mạnh Dao cười đến híp mắt.
Nhưng cao hứng được chốc lát, nhưng nhớ lại phải mang nhiều đồ như vậy về nhà, thì mệt chết cô rồi.
Mạnh Dao bối rối trong hết một lúc, liền đem một nửa bỏ vào túi, đứng nhìn hai bên đường. coi có người quen nào vào trấn không thì đi nhờ về thôn.
Chỉ là không thấy người trong thôn, nhưng lại thấy một chiếc ô tô quen mắt dừng lại trước cô.
Này không phải là.... Ô tô hồi nãy đậu trước thôn sao?
Vẻ mặt Mạnh Dao kinh ngạc.
Lúc này, xe dừng lại, cửa sau mở ra, người đi xuống làm Mạnh Dao kinh ngạc rớt cả cằm.
Kỳ Bác Ngạn, trùm cuối.
Đây là xe, xe của anh.
Kỳ Bác Ngạn đĩnh bạt đứng trước mặt Mạnh Dao, cảm giác áp bách không nói nên lời, hơn nữa khuôn mặt còn lạnh lùng mà nhìn Mạnh Dao. Hiện tại, Mạnh Dao có chút muốn bỏ chay.
Mạnh Dao xê dịch chân, dịch ra một bên, không muốn đối diện với trùm cuối.
Khí thế của trùm cuối quá lớn, cô không chịu nổi.
Nhưng cô vừa mới dịch một chút, Kỳ Bác Ngạn cũng dịch theo, hù cô nhảy dựng.
"Anh làm gì?"
Mạnh Dao hung hăng trừng mắt, ba ba rống anh.
Tạm thời cô quên người trước mặt là người không thể trêu chọc, cũng không trêu vào nổi.
Tuy vậy, nhưng cũng không ít đồ đầu.
Có sạp bán rau dưa, Mạnh Dao nhìn thấy có bí đỏ, đậu phộng, ớt, củ cải, khoai tây, hành tây, hẹ, rau chân vịt, táo, chuối, sơn trà, còn có mấy loại rau khác, trên cơ bản cái gì có thể bán sạp này liền bán hết, để có thể đổi chút tiền.
Sạp hương liệu bán hoa tiêu, vỏ quế, hồi hương, bát giác, thì là, hồ tiêu. Hương liệu vẫn còn sao ông chủ lúc nãy bảo không có hồ tiêu nhỉ, vậy là không được rồi.
Còn có bà lão mở sạp bán trứng gà, sạp điểm tâm,...
Hiện tại, mấy loại điểm tâm này không tinh xảo, mà chỉ là mấy loại bánh cũ như mật ba đao, sừng dê mật, ma điều, ma cầu, bánh gạo nếp, bỏ vào một hợp để bán.
Mạnh Dao đi một vòng, trong tay nhiều hơn hai mươi quả trứng gà, một đống rau hẹ, bốn năm củ cải trắng, nấm hương, hành, hương liệu,....
Trừ bỏ trứng cùng hương liệu là mắc thì những thứ còn lại không đáng bao nhiêu, thế nhưng Mạnh Dao vẫn tốn hết bốn đồng hai xu.
Phải biết rằng, Mạnh Dao moi trong tay Kỳ Văn Diệp được 2 đồng 7 hào, số tiền còn lại là do Kỷ Bác Ngạn gửi về, mà Lưu Thúy Hoa đưa cổ, tổng cộng trong tay cô có 23 đồng.
Này, không phải là số tiền nhỏ đâu.
Mạnh Dao tính toán định bán bánh bao hấp.
Bánh bao chỉ cần hấp sẵn ở nhà không cần bếp lò, hơn nữa ở trên trấn người ta chỉ bán bánh bao chiên nước, không sợ đoạt kế sinh nhai của người khác.
Mạnh Dao chuẩn bị trước vài loại nhân để bán, nhìn xem loại nào bán chạy, rồi chậm rãi điều chỉnh.
Đương nhiên không thể thiếu rau củ, Mạnh Dao sợ nặng nên chỉ mua một túi nhỏ.
Quay trở lại chỗ cũ để mua thêm thịt.
Bánh bao phải có rau và thịt, suy xét đến phố Thanh, Mạnh Dao quyết định mua thịt bò, đúng là mắc thật đấy, một cân mất hết 4 hào.
Nhưng nghe thịt heo bán 6 hào một cắn, rất rõ rằng thịt bò vẫn rẻ hơn một chút, Mạnh Dao nhất thời kích động, mua hẳn năm cần.
Điều này làm chủ quán mừng đến hỏng rồi, còn vui vẻ tặng cô một chút xương vụng, Mạnh Dao cười đến híp mắt.
Nhưng cao hứng được chốc lát, nhưng nhớ lại phải mang nhiều đồ như vậy về nhà, thì mệt chết cô rồi.
Mạnh Dao bối rối trong hết một lúc, liền đem một nửa bỏ vào túi, đứng nhìn hai bên đường. coi có người quen nào vào trấn không thì đi nhờ về thôn.
Chỉ là không thấy người trong thôn, nhưng lại thấy một chiếc ô tô quen mắt dừng lại trước cô.
Này không phải là.... Ô tô hồi nãy đậu trước thôn sao?
Vẻ mặt Mạnh Dao kinh ngạc.
Lúc này, xe dừng lại, cửa sau mở ra, người đi xuống làm Mạnh Dao kinh ngạc rớt cả cằm.
Kỳ Bác Ngạn, trùm cuối.
Đây là xe, xe của anh.
Kỳ Bác Ngạn đĩnh bạt đứng trước mặt Mạnh Dao, cảm giác áp bách không nói nên lời, hơn nữa khuôn mặt còn lạnh lùng mà nhìn Mạnh Dao. Hiện tại, Mạnh Dao có chút muốn bỏ chay.
Mạnh Dao xê dịch chân, dịch ra một bên, không muốn đối diện với trùm cuối.
Khí thế của trùm cuối quá lớn, cô không chịu nổi.
Nhưng cô vừa mới dịch một chút, Kỳ Bác Ngạn cũng dịch theo, hù cô nhảy dựng.
"Anh làm gì?"
Mạnh Dao hung hăng trừng mắt, ba ba rống anh.
Tạm thời cô quên người trước mặt là người không thể trêu chọc, cũng không trêu vào nổi.