"Chị, mau kêu Hổ Tử lại, lỡ đâu nó cắn người thì không tốt đâu, vừa nãy bác Tú Anh lỡ lời, tôi thay mặt bác ấy xin lỗi!"
Mạnh Dao cảm thấy Hổ Tử giúp cô giữ thể diện, tay ôm bả vai, nhìn vẻ run sợ của Thẩm Tú Anh, đôi mắt tràn ngập vui vẻ khi người khác gặp họa.
"Chị?"
Kiều Tịch Ngôn nhỏ giọng kêu, vốn dĩ đôi mắt đang cười nhưng lúc này lại có mấy phần nghiêm túc tìm tòi nghiên cứu.
Kiều Tịch Ngôn nhớ rõ, trước đây Mạnh Dao cũng rất sợ Hồ Tửmỗi lần cô ta tớicòn thấy cô đứng một bên âm u nhìn chằm chằm Hồ Tử, trong miệng thì hùng hùng hổ hổ.
Mà Hồ Tử đối với Mạnh Dao cũng rất hờ hững, vẫn luôn coi cô như không khí, như thế nào đột nhiên lại nghe lời như vậy?
"Yên tâm, Hồ Tử rất nghe lời, sẽ không tùy ý cắn người!. Truyện Full
Mạnh Dao vẫy vẫy tay, Hổ Tử liền thu hồi bộ dạng hung ác, lui ra sau mấy bước, ngồi xổm bên cạnh Mạnh Dao.
Bộ dạng ngoan ngoãn kiểu này, Mạnh Dao hận không thể xoa đầu nó một hồi.
Mạnh Dao cong cong môi, đối với Thẩm Tú Anh, âm dương quái khí nói: "Biết vì sao tôi ở nhà chồng có thể lười biếng thế này không? Bởi vì mẹ chồng tôi yêu thương con dâu, xem con dâu như con ruột, không như ai đâu đó, bị mẹ chồng chèn ép, đến khi mẹ chồng chết thì lại bị chồng ăn hiếp. Chính mình sống không tốt, còn không cho người khác sống tốt sao, đáng tiếc a, là do bà không có phúc khí này.
Nói xong, mở cửa, đẩy cửa, mời bọn họ đi.
"Đi thong thả, không tiễn!"
"Bác Tú Anh, lần sau đừng có tới nhà tôi gây chuyện, Hổ Tử đã ghi thù, nếu có lần sau, nó cắn thiệt đó, da thịt bác thế này......"
Mạnh Dao nói nửa chừng thì không nói nữa, Thẩm Tú Anh bị dọa đến điên rồi, nhanh chân chạy ra cửa, chân thấp chân cao, không chú ý lập tức bị vướng ngạch của, ngã sõng soài, miệng ăn phải bãi cứt chó.
Ngã không nhẹ đâu.
Chờ Thẩm Tú Anh ngẩng đầu, trong miệng còn ậm ừ hai tiếng, miệng phun ra, thế mà nhổ ra một cái răng, còn dính máu. Thẩm Tú Anh sợ hãi, bà ta che miệng lại "A a" kêu lên.
"Bác Tú Anh, bác không sao chứ?"
Kiều Tịch Ngôn lo lắng đi ra cửa, "Phanh" một tiếng, của cổng đóng lại, cô ta kinh ngạc, không nhịn được mà quay đầu lại.
Đương nhiên là âm thanh Mạnh Dao đóng cửa, cô cũng không thèm nhìn một cái, Kiều Tịch Ngôn không khỏi mím môi.
"Vợ Bác Ngạn đúng thật là máu lạnh..."
Chu Hồng Yên lắc đầu, đi qua coi Thẩm Tú Anh.
Kiều Tịch Ngôn nhìn chằm chằm cửa cổng hồi lâu.
Cô ta rốt cuộc cũng biết tại sao lại cảm thấy Mạnh Dao không giống trước đây. Mạnh Dao không chỉ ăn mặc sạch sẽ ngăn nắp, tinh thần cũng phấn chấn không ít, quan trọng nhất là cả người đều trở nên kiên cường.
Mạnh Dao bên này đang cao hứng mà xoa đầu Hổ Tử, Hổ Tử đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô, làm cô sợ tới mức run một cái
Tuy rằng lúc nãy, Hổ Tử quả thật nghe lời cônhưng nhớ đến bộ dạng hung hăng của nó, lại thấy nó đang phun đầu lưỡi, lộ mấy cái răng nanh, cô không khỏi có chút sợ hãi.
Mạnh Dao cong người, ngượng ngùng hướng Hổ Tử xua tay, "Hổ Tử, vừa rồi cảm ơn mày, nếu không có mày, chị đã bị mấy người kia khinh dễ!"
Hổ Tử vẫn như cũ, không phản ứng, lè lưỡi lộ cặp răng nanh, cái đuôi còn phe phẩy, vô tội mà nhìn Mạnh Dao.
Mạnh Dao không biết nên làm như thế nào để làm quen Hổ Tử, cười nịnh hỏi: "Hổ Tử, có đói không? Chị mang cái gì cho em ăn được không?"
Mạnh Dao cảm thấy Hổ Tử giúp cô giữ thể diện, tay ôm bả vai, nhìn vẻ run sợ của Thẩm Tú Anh, đôi mắt tràn ngập vui vẻ khi người khác gặp họa.
"Chị?"
Kiều Tịch Ngôn nhỏ giọng kêu, vốn dĩ đôi mắt đang cười nhưng lúc này lại có mấy phần nghiêm túc tìm tòi nghiên cứu.
Kiều Tịch Ngôn nhớ rõ, trước đây Mạnh Dao cũng rất sợ Hồ Tửmỗi lần cô ta tớicòn thấy cô đứng một bên âm u nhìn chằm chằm Hồ Tử, trong miệng thì hùng hùng hổ hổ.
Mà Hồ Tử đối với Mạnh Dao cũng rất hờ hững, vẫn luôn coi cô như không khí, như thế nào đột nhiên lại nghe lời như vậy?
"Yên tâm, Hồ Tử rất nghe lời, sẽ không tùy ý cắn người!. Truyện Full
Mạnh Dao vẫy vẫy tay, Hổ Tử liền thu hồi bộ dạng hung ác, lui ra sau mấy bước, ngồi xổm bên cạnh Mạnh Dao.
Bộ dạng ngoan ngoãn kiểu này, Mạnh Dao hận không thể xoa đầu nó một hồi.
Mạnh Dao cong cong môi, đối với Thẩm Tú Anh, âm dương quái khí nói: "Biết vì sao tôi ở nhà chồng có thể lười biếng thế này không? Bởi vì mẹ chồng tôi yêu thương con dâu, xem con dâu như con ruột, không như ai đâu đó, bị mẹ chồng chèn ép, đến khi mẹ chồng chết thì lại bị chồng ăn hiếp. Chính mình sống không tốt, còn không cho người khác sống tốt sao, đáng tiếc a, là do bà không có phúc khí này.
Nói xong, mở cửa, đẩy cửa, mời bọn họ đi.
"Đi thong thả, không tiễn!"
"Bác Tú Anh, lần sau đừng có tới nhà tôi gây chuyện, Hổ Tử đã ghi thù, nếu có lần sau, nó cắn thiệt đó, da thịt bác thế này......"
Mạnh Dao nói nửa chừng thì không nói nữa, Thẩm Tú Anh bị dọa đến điên rồi, nhanh chân chạy ra cửa, chân thấp chân cao, không chú ý lập tức bị vướng ngạch của, ngã sõng soài, miệng ăn phải bãi cứt chó.
Ngã không nhẹ đâu.
Chờ Thẩm Tú Anh ngẩng đầu, trong miệng còn ậm ừ hai tiếng, miệng phun ra, thế mà nhổ ra một cái răng, còn dính máu. Thẩm Tú Anh sợ hãi, bà ta che miệng lại "A a" kêu lên.
"Bác Tú Anh, bác không sao chứ?"
Kiều Tịch Ngôn lo lắng đi ra cửa, "Phanh" một tiếng, của cổng đóng lại, cô ta kinh ngạc, không nhịn được mà quay đầu lại.
Đương nhiên là âm thanh Mạnh Dao đóng cửa, cô cũng không thèm nhìn một cái, Kiều Tịch Ngôn không khỏi mím môi.
"Vợ Bác Ngạn đúng thật là máu lạnh..."
Chu Hồng Yên lắc đầu, đi qua coi Thẩm Tú Anh.
Kiều Tịch Ngôn nhìn chằm chằm cửa cổng hồi lâu.
Cô ta rốt cuộc cũng biết tại sao lại cảm thấy Mạnh Dao không giống trước đây. Mạnh Dao không chỉ ăn mặc sạch sẽ ngăn nắp, tinh thần cũng phấn chấn không ít, quan trọng nhất là cả người đều trở nên kiên cường.
Mạnh Dao bên này đang cao hứng mà xoa đầu Hổ Tử, Hổ Tử đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô, làm cô sợ tới mức run một cái
Tuy rằng lúc nãy, Hổ Tử quả thật nghe lời cônhưng nhớ đến bộ dạng hung hăng của nó, lại thấy nó đang phun đầu lưỡi, lộ mấy cái răng nanh, cô không khỏi có chút sợ hãi.
Mạnh Dao cong người, ngượng ngùng hướng Hổ Tử xua tay, "Hổ Tử, vừa rồi cảm ơn mày, nếu không có mày, chị đã bị mấy người kia khinh dễ!"
Hổ Tử vẫn như cũ, không phản ứng, lè lưỡi lộ cặp răng nanh, cái đuôi còn phe phẩy, vô tội mà nhìn Mạnh Dao.
Mạnh Dao không biết nên làm như thế nào để làm quen Hổ Tử, cười nịnh hỏi: "Hổ Tử, có đói không? Chị mang cái gì cho em ăn được không?"