Kỳ Văn Diệp tựa hồ không ý thức được một chén cháo có gì không đúng, cháo trong nổi đang sôi, cậu vô cùng cào hứng mà vớt bọt.
Kỳ Bác Ngạn ngửi thấy mùi thơm, phi thường đói bụng, ho nhẹ một tiếng.
Kỳ Bác Ngạn lúc này mới chú ý đến anh hai, vội vàng cười hắc hắc, ngay sau đó, cúi đầu, hút một ngụm cháo lớn, "Anh hai, ăn cơm xong em lập tức đi học, anh đừng có giục em!"
Kỳ Bác Ngạn: "......."
"Di? Đồ ăn này cũng quá ít đi, sao chị ấy có thể ăn nhiều như vậy!"
Kỳ Văn Diệp còn chưa biết Mạnh Dao phân cơm ra một phần cho Hổ Tử, thấy đồ ăn ít như vậy, bẹp bẹp miệng có chút bất mãn, cũng may trong rổ còn hai cái bánh.
Cậu cầm lấy, "Ngoàm" cắn một miếng thật to, hoàn toàn không chú ý đến thái độ của Kỳ Bác Ngan.
"Chị ấy ăn như vậy không béo mới lạ, ăn thế này bảo sao không mập"
"Hừ hừ, may mà còn để phần cho em"
Kỳ Bác Ngạn nghe câu này, mím môi thành một đường thẳng tắp.
Kỳ Văn Diệp cũng có phần.
Đồ ăn còn lại, nhìn thế nào cũng chỉ đủ cho một người ăn.
Kỳ Văn Diệp ăn ngon, nhịn không được khen Mạnh Dao, "Em thấy chị ấy nấu món nào cũng đơn giản nhưng ăn kiểu gì cũng thấy ngon, cháo chị ấy nấu với cháo mẹ nấu hoàn toàn khác xa nhau"
Mạnh Dao nấu cháo rất ngon, thơm nồng lại mềm mịnuống một hớp liền ấm cả người.
Còn có bánh này, lạc thật thơm, bánh hơi mỏng nhưng lại có nhiều tầng.
Kỳ Bác Ngạn nhìn miếng bánh, hầu kết nuốt lên nuốt xuống, thấy Kỳ Văn Diệp chỉ lo ăn, bước chân đi qua
Kỳ Văn Diệp ăn một ngụm cháo rồi một ngụm bánh, ăn đến ngon lành, thấy Kỳ Bác Ngạn đi qua, chớp mắt, "Anh hai, em ăn xong liền đây!
Nói rồi bỏ miếng bánh cuối cùng đỗ miệng còn không quên bóc cái bánh kia.
Nhưng một đôi tay thon dài đã lấy miếng bánh đi trước.
Ách?
Kỳ Văn Diệp nhìn miếng bánh trên tay Kỳ Bác Ngạn, đôi mắt chớp lợi hại.
"Anh hai?"
Đây là ý gì? Anh hai muốn ăn bánh?
Kỳ Bác Ngạn dừng mắt nhìn Kỳ Văn Diệp đang nhồm nhoàm nhai bánh, lại nhìn nửa chén cháo còn lại trên tay cậu.
Anh biết, tầm tuổi này ăn rất nhiều.
Kỳ Bác Ngạn hơi cau mày, không nói gì, nhưng vẫn cầm miếng bánh.
Mắt Kỳ Văn Diệp trừng lớn, "Anh, anh muốn ǎn?"
Cậu lúc nãy đưa anh, nhưng anh không ăn. Bất quả cậu không nói mấy lời này, chỉ ngọt ngào cười, "Kia, anh ăn đi!"
Nói như vậy, nhưng ánh mắt vẫn ba ba nhìn miếng bánh.
Kỳ Bác Ngạn: "....."
Anh chần chờ, tay trái đưa vào túi, cầm ra một đồng tiền, đưa cho Kỳ Văn Diệp.
"Cầm, mua chút ǎn!"
Kỳ Văn Diệp há miệng to.
Anh hai thế mà cho cậu tiền!
Kỳ Văn Diệp duỗi tay nhận lấy, cậu cẩn thận cầm tiền cất đi, đem tiền về tay cậu mới không khỏi cảm thán.
Tuy rằng không nhiều, nhưng tốt xấu gì cũng là tiền, khối bánh kia đáng giá bao nhiêu!
Lại nói, cậu đã ăn bánh rồi, hiện tại cũng đã no, chẳng qua là do ngon quá, nên mới ăn nhiều thêm một chút.
Kỳ Văn Diệp tưởng mình chiếm được món hời, gương mặt tươi như hoa.
"Mua xong dư trả lại!"
Kỳ Văn Diệp: "......."
Kỳ Bác Ngạn ngửi thấy mùi thơm, phi thường đói bụng, ho nhẹ một tiếng.
Kỳ Bác Ngạn lúc này mới chú ý đến anh hai, vội vàng cười hắc hắc, ngay sau đó, cúi đầu, hút một ngụm cháo lớn, "Anh hai, ăn cơm xong em lập tức đi học, anh đừng có giục em!"
Kỳ Bác Ngạn: "......."
"Di? Đồ ăn này cũng quá ít đi, sao chị ấy có thể ăn nhiều như vậy!"
Kỳ Văn Diệp còn chưa biết Mạnh Dao phân cơm ra một phần cho Hổ Tử, thấy đồ ăn ít như vậy, bẹp bẹp miệng có chút bất mãn, cũng may trong rổ còn hai cái bánh.
Cậu cầm lấy, "Ngoàm" cắn một miếng thật to, hoàn toàn không chú ý đến thái độ của Kỳ Bác Ngan.
"Chị ấy ăn như vậy không béo mới lạ, ăn thế này bảo sao không mập"
"Hừ hừ, may mà còn để phần cho em"
Kỳ Bác Ngạn nghe câu này, mím môi thành một đường thẳng tắp.
Kỳ Văn Diệp cũng có phần.
Đồ ăn còn lại, nhìn thế nào cũng chỉ đủ cho một người ăn.
Kỳ Văn Diệp ăn ngon, nhịn không được khen Mạnh Dao, "Em thấy chị ấy nấu món nào cũng đơn giản nhưng ăn kiểu gì cũng thấy ngon, cháo chị ấy nấu với cháo mẹ nấu hoàn toàn khác xa nhau"
Mạnh Dao nấu cháo rất ngon, thơm nồng lại mềm mịnuống một hớp liền ấm cả người.
Còn có bánh này, lạc thật thơm, bánh hơi mỏng nhưng lại có nhiều tầng.
Kỳ Bác Ngạn nhìn miếng bánh, hầu kết nuốt lên nuốt xuống, thấy Kỳ Văn Diệp chỉ lo ăn, bước chân đi qua
Kỳ Văn Diệp ăn một ngụm cháo rồi một ngụm bánh, ăn đến ngon lành, thấy Kỳ Bác Ngạn đi qua, chớp mắt, "Anh hai, em ăn xong liền đây!
Nói rồi bỏ miếng bánh cuối cùng đỗ miệng còn không quên bóc cái bánh kia.
Nhưng một đôi tay thon dài đã lấy miếng bánh đi trước.
Ách?
Kỳ Văn Diệp nhìn miếng bánh trên tay Kỳ Bác Ngạn, đôi mắt chớp lợi hại.
"Anh hai?"
Đây là ý gì? Anh hai muốn ăn bánh?
Kỳ Bác Ngạn dừng mắt nhìn Kỳ Văn Diệp đang nhồm nhoàm nhai bánh, lại nhìn nửa chén cháo còn lại trên tay cậu.
Anh biết, tầm tuổi này ăn rất nhiều.
Kỳ Bác Ngạn hơi cau mày, không nói gì, nhưng vẫn cầm miếng bánh.
Mắt Kỳ Văn Diệp trừng lớn, "Anh, anh muốn ǎn?"
Cậu lúc nãy đưa anh, nhưng anh không ăn. Bất quả cậu không nói mấy lời này, chỉ ngọt ngào cười, "Kia, anh ăn đi!"
Nói như vậy, nhưng ánh mắt vẫn ba ba nhìn miếng bánh.
Kỳ Bác Ngạn: "....."
Anh chần chờ, tay trái đưa vào túi, cầm ra một đồng tiền, đưa cho Kỳ Văn Diệp.
"Cầm, mua chút ǎn!"
Kỳ Văn Diệp há miệng to.
Anh hai thế mà cho cậu tiền!
Kỳ Văn Diệp duỗi tay nhận lấy, cậu cẩn thận cầm tiền cất đi, đem tiền về tay cậu mới không khỏi cảm thán.
Tuy rằng không nhiều, nhưng tốt xấu gì cũng là tiền, khối bánh kia đáng giá bao nhiêu!
Lại nói, cậu đã ăn bánh rồi, hiện tại cũng đã no, chẳng qua là do ngon quá, nên mới ăn nhiều thêm một chút.
Kỳ Văn Diệp tưởng mình chiếm được món hời, gương mặt tươi như hoa.
"Mua xong dư trả lại!"
Kỳ Văn Diệp: "......."