Tiên hoàng tại vị được năm năm thì qua đời vì bạo bệnh, đương kim hoàng đế nhân đức, cuộc sống của bá tánh dần dần giàu có, nhưng thiên tai lại tới quá đột nhiên. Bốn năm sau khi tân hoàng thượng vị, Giang Đô gặp đại hạn.
Năm đó Giang Hồng đã mười bốn tuổi, nàng đã thật lâu không có ăn cơm, sắp phải chết đói.
Nàng nỗ lực chống đỡ, chỉ sợ sau khi bản thân té xỉu thì không thể tỉnh lại được, cuối cùng biến thành một trong số những hài cốt ở ven đường.
Nhưng nàng thật sự quá mệt mỏi rồi, thình thịch một tiếng, nàng liền té lăn quay ra ven đường. Thái dương vẫn treo cao, cũng không có để ý tới thảm kịch xảy ra trên mảnh đất này.
Trước mắt Giang Hồng biến thành màu đen, nàng muốn uống nước muốn ăn cơm, nhưng mà nàng đã không còn sức lực phát ra âm thanh.
"Ma ma, người kia bị làm sao vậy?"
Lúc này một giọng nói truyền vào lỗ tai Giang Hồng, như rất xa lại như là rất gần, mang theo sự thiên chân cùng tò mò của tiểu nữ hài.
Hồ Ngọc trông thấy Giang Hồng ngã trên mặt đất thì có chút lo lắng, nàng quay đầu nhìn vú em đang dắt tay mình: "Ma ma, nàng dường như rất khó chịu, chúng ta đi cứu nàng đi."
Lúc này mới vừa ra khỏi thành liền gặp gỡ chuyện như vậy, lòng ma ma cảm thấy phiền phức, nàng kiên nhẫn khuyên nhủ Hồ Ngọc, muốn cho tiểu tiểu thư của mình từ bỏ ý tưởng này.
"Tiểu tiểu thư, người này chỉ mệt mỏi, sẽ không sao đâu, chúng ta không cần quấy rầy giấc ngủ của người khác."
Hồ Ngọc năm nay đã bảy tuổi, nàng đã có thể suy nghĩ được một số chuyện, nàng thoát khỏi bàn tay của vú em, muốn nhìn xem có phải Giang Hồng thật sự ngủ giống như lời ma ma nói hay không.
Toàn bộ cuộc đối thoại của các nàng đều lọt vào tai Giang Hồng, lòng Giang Hồng bốc lên hy vọng, nàng liều mạng mở mắt, xuyên qua mi mắt chính là một đôi giày thêu nhỏ màu vàng rất tinh xảo.
Hồ Ngọc ngồi xổm xuống, nàng thấy người đang "ngủ" chậm rãi mở mắt, nàng thử thăm dò hỏi: "Ngươi không sao chứ? Có chỗ nào không thoải mái hay không?"
Cơ hội sống sót ở trước mắt, Giang Hồng gian nan nói ra ba chữ: "Cứu...cứu ta."
Hồ Ngọc không nghe lời vú em khuyên can mà khăng khăng mang Giang Hồng theo. Tuy người Hồ gia đều không đồng ý nàng cứu Giang Hồng, nhưng Hồ Ngọc khăng khăng muốn cứu, bọn họ cũng không tiếp tục ngăn cản.
Rốt cuộc đối với dòng dõi gia đại nghiệp đại như Hồ gia mà nói, này chỉ là chuyện cỏn con.
Khi Giang Hồng mở mắt ra, trước mắt nàng tất cả đều là khung cảnh xa lạ, chăn ở đây thật là mềm mại, nàng đã thật lâu không có được ngủ an ổn như vậy.
Thần trí nàng có chút hoảng hốt: "Ta đã tới thiên đường sao?"
"Ha ha, tiểu muội muội ngươi bị ngốc rồi sao?"
Hồ Ngọc thấy Giang Hồng ngây ngốc thì nhịn không được cười, sau lại nhớ đến người này quá gầy, nàng không nên cười nàng ấy như vậy.
Vì thế Hồ Ngọc lại xin lỗi: "A, thực xin lỗi, ta không nên nói ngươi như vậy."
Giang Hồng nhìn tiểu nha đầu ngồi ở mép giường, vừa thấy liền biết người này là thiên kim tiểu thư của gia đình giàu có, nghe giọng nói giống như là người đã cứu nàng.
Giọng nói của Giang Hồng mỏng manh, nàng cảm tạ Hồ Ngọc: "Tạ tiểu thư cứu mạng."
Hồ Ngọc xua xua tay, từ trên băng ghế nhảy xuống: "Ai nha, muốn cảm tạ thì ngươi làm bạn chơi chung với ta đi, ta nghĩ ngươi hẳn là nhỏ tuổi hơn ta một ít. Đúng rồi! Ngươi bao nhiêu tuổi?"
"Mười bốn tuổi."
"Sao! Mười bốn tuổi? Ngươi lớn hơn ta nhiều, nhưng mà sao thân hình lại nhỏ như vậy?"
Chuyện này đương nhiên không cần phải nói. Trước khi hạn hán xảy ra, gia cảnh của Giang Hồng không quá tốt, nàng có chút suy dinh dưỡng, huống chi trận hạn hán này đã cướp đi người nhà của nàng, lại đem nàng tra tấn thành cái dạng này.
Hồ Ngọc vẫn có chút không tin, "Ngươi không cần gạt ta đâu, gạt người khác thì không phải là bé ngoan."
Ngữ khí dỗ dành tiểu hài tử như vậy làm Giang Hồng có chút buồn cười, nhưng mà nàng đã không có sức lực cười ra tiếng, cho nên chỉ có thể khẽ nâng khóe miệng.
Nhận thấy được trạng thái của Giang Hồng không đúng, Hồ Ngọc đoán Giang Hồng hẳn là đói bụng. Rốt cuộc khi Giang Hồng hôn mê thì bụng nàng vẫn luôn reo vang.
"Đói bụng rồi sao. Ta đã nói bọn họ giúp ngươi mang vài món đến đây, khỏe rồi thì lại cùng ta chơi."
Hồ Ngọc muốn gọi Giang Hồng, nhưng nàng đột nhiên phát hiện bản thân còn không biết tên người kia: "Đúng rồi, ngươi tên là gì?"
"Giang Hồng."
"Chào Giang Hồng, ta tên là Hồ Ngọc, ngươi có thể gọi ta là Ngọc nhi."
Nhìn nữ hài vươn tay, Giang Hồng nhẹ nhàng nắm lấy tay người kia.
Dưới sự chiếu cố của Hồ Ngọc, thân thể Giang Hồng dần dần tốt hơn, nàng cùng Hồ Ngọc ngồi ở ghế đá nói chuyện phiếm.
Ở tuổi này, Hồ Ngọc đặc biệt hoạt bát, dù cho là một ít việc bé nhỏ không đáng kể nhưng cũng đã đủ khiến nàng cao hứng, liền tỷ như hiện tại, nàng vui sướng mà nói chuyện với Giang Hồng.
"Ngươi biết không? Ta có một ca ca lớn lên thật xinh đẹp, hắn tên là Hồ Liêu, hôm nào ta dẫn ngươi đi gặp hắn!"
Hồ Ngọc suy nghĩ trong chốc lát, dường như có chút nghi hoặc, nàng chống cằm hỏi: "Không biết người đẹp như vậy, vì sao phụ thân không thích hắn?"
Giang Hồng lắc đầu: "Có lẽ là bởi vì tính cách đi, cho nên lão gia không thích hắn."
Hồ Ngọc không tán đồng: "Không phải đâu! Liêu ca ca rất tốt, hắn luôn mua đường hồ lô cho ta. Vậy mà nương nói ăn đường hồ lô sẽ hư bụng, bảo ta nên ít chơi với Liêu ca ca."
Giang Hồng không có ngây thơ như Hồ Ngọc, nàng đã ở trong phủ một đoạn thời gian, nàng sâu sắc cảm nhận được Hồ Ngọc là trường hợp đặc biệt.
Nhưng Giang Hồng không muốn nói quá nhiều với Hồ Ngọc, vì thế nàng bắt đầu nói sang chuyện khác: "Tiểu thư muốn ăn đường hồ lô sao? Ta giúp ngươi đi mua."
"Được đó! Hồng tỷ tỷ ngươi thật tốt!"
Nhưng khi Giang Hồng trở về, tất cả đều đã thay đổi. Hồ gia bởi vì ngầm chiếm ngân lượng cứu tế mà bị phán chém đầu cả nhà.
Khi Giang Hồng trở về, nàng nhìn thấy vô số người Hồ gia bị quan binh áp chế đi ra phủ, Hồ Ngọc cũng ở trong đó, thoạt nhìn nàng ấy rất sợ hãi.
Giang Hồng ném xuống đường hồ lô trong tay, muốn giữ Hồ Ngọc lại.
Quan binh áp người đẩy Giang Hồng ra: "Đây cũng là người Hồ gia sao? Cùng nhau mang đi."
Hồ Ngọc nhỏ giọng giải thích: "Không phải, nàng không có quan hệ với Hồ gia."
Bởi vì Giang Hồng cũng không có nhập nô tịch, sau khi quan binh điều tra rõ liền buông tha nàng.
Từ nay về sau, Giang Hồng vẫn luôn lưu lạc, trùng hợp bái một đạo tặc làm sư phụ. Sau khi xuất sư, nàng vẫn luôn tìm kiếm Hồ Ngọc.
Nhưng mà triều đình quản lý nghiêm ngặt, không ai biết Hồ Ngọc đi nơi nào. Nhưng Giang Hồng không muốn từ bỏ, nàng vẫn luôn tìm, rốt cuộc cũng biết được tin tức.
Hồ Ngọc ở Túy Hồng lâu trong kinh thành, hiện tại nàng tên là Lệ nương.
Giang Hồng mừng rỡ như điên, nàng thu thập số hành lý ít ỏi của mình, một đường chạy tới kinh thành.
Giang Hồng muốn cứu Hồ Ngọc ra. Vào một đêm nọ, nàng đẩy cửa sổ phòng Lệ nương, đứng ở ngoài cửa sổ nói với người vẫn còn đang ngạc nhiên trong phòng: "Ngọc nhi, đi theo ta đi."
Đáng tiếc Ngọc nhi đã thay đổi, nàng ấy không có đi theo nàng, ngược lại gọi một tên côn đồ tới đuổi Giang Hồng ra ngoài.
Giang Hồng cũng không từ bỏ, nàng yên lặng nhìn Ngọc nhi đánh đàn, yên lặng nhìn Ngọc nhi khiêu vũ, còn đứng lên che chở khi có vài tên đăng đồ lãng tử xem thường nàng ấy.
Nàng sẽ thường xuyên mua hoa đặt ở cửa sổ của Ngọc nhi, nàng thấy ánh mắt lãnh đạm của Ngọc nhi dần dần trở nên ôn nhu.
"Ngươi không cần mỗi ngày đều đưa hoa lại đây, hái xuống thì sẽ khô héo, không bằng giữ lại nó."
Tuy Ngọc nhi nói như vậy, nhưng trên mặt nàng cũng không có ý trách cứ.
Giang Hồng ngồi ở trước bàn nhìn nàng: "Dù sao nó cũng phải có lúc héo tàn, không phải, có câu gọi là gì ấy nhỉ? A? Gọi là gì ta?"
Giang Hồng vắt hết óc cũng không nhớ ra câu thơ đó là gì.
Lệ nương cắm hoa phù dung vào bình hoa đặt trước cửa sổ, nói: "Có hoa nên hái thì cứ hái, đừng đợi không hoa bẻ cành trơn."
"Đúng đúng đúng! Chính là câu này, Ngọc nhi hiểu biết thật nhiều." Ánh mắt Lệ nương lóe lóe, nàng nói: "Ta hiện tại là Lệ nương."
Nhưng mà ở trong lòng Giang Hồng, Ngọc nhi chính là Ngọc nhi, nàng cho rằng Ngọc nhi nói như vậy là bởi vì nàng ấy thân hãm vũng bùn, rốt cuộc không thể quay về như trước.
Vì thế nàng trịnh trọng đáp: "Trong lòng của ta ngươi vẫn luôn là Ngọc nhi, chưa bao giờ thay đổi."
Lệ nương không nói gì, nàng chỉ lẳng lặng nhìn Giang Hồng, sau đó liền rũ mắt.
Giang Hồng thấy tâm tình Ngọc nhi không tốt, nàng lấy bông hoa phù dung ra khỏi bình hoa ở phía trước cửa sổ, cắm ở trên đầu Ngọc nhi: "Quả nhiên, hoa này xứng với Ngọc nhi nhất."
Lệ nương vuốt đóa hoa phù dung trên tóc, nhìn người trước mắt mỉm cười rạng rỡ, nàng lại cảm thấy có chút chua xót, sửa sang lại tâm tình, nàng nói: "Trên hoa này có rệp."
Giang Hồng không ngờ ý tốt của mình lại gây ra chuyện xấu, nàng muốn lấy lại hoa nhưng lại bị Lệ nương nắm lấy tay, Lệ nương cười nói: "Không có việc gì, cứ như vậy đi, cũng khá tốt."
Quá khứ giống như ở trước mắt, sau này Ngọc nhi rời khỏi nhân thế, Giang Hồng liều mạng tìm kiếm hung thủ, cuối cùng cũng có thể báo thù cho nàng ấy.
Khi hung thủ sắp chết, nàng ta nói với Giang Hồng: Ngọc nhi thích nàng nhất, hơn nữa hy vọng nàng có thể chọn cách quên đi, sống một cuộc đời thật tốt.
Sau khi triều đại thay đổi, Giang Hồng không còn là khâm phạm của triều đình, nàng lại một lần nữa đi tới Túy Hồng lâu.
Túy Hồng lâu bị dán đầy giấy niêm phong, nghe nói nơi này có không ít người là gián điệp của Dục Triều.
Giang Hồng nhảy lên lầu, nơi đó là nơi ở sinh thời của Ngọc nhi. Bài trí trong phòng hết thảy đều như cũ, chỉ là mọi thứ đều được phủ thêm một lớp bụi thật dày.
Bình hoa ở phía trước cửa sổ vẫn còn nguyên vẹn, Giang Hồng đem hoa phù dung trong tay cắm vào bình: "Lần này hoa ta đã rửa, tuyệt đối không có rệp, ta sẽ cài lên cho ngươi."
"Ta vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời ngươi nói, vẫn luôn luyện chữ."
"Kỳ thật ta không ngốc, ta biết ý của ngươi là chữ ta xấu, nhưng mà ngươi ôn nhu như vậy, ta liền muốn bồi ngươi diễn kịch."
"Lần này...ta cũng không dám ăn đường hồ lô nữa."
Giang Hồng kìm nén nước mắt, nàng nói với chính mình rằng nàng không thể khóc, nhưng mà nàng không khỏi nghẹn ngào: "Ngươi, kiếp sau nhất định phải sống thật hạnh phúc."
Cuối cùng, nàng quét tước hết căn phòng từ trong ra ngoài, bởi vì tro bụi quá nhiều, nàng cũng không khỏi ho khan hai tiếng.
Giang Hồng dùng tay lau ở trên mặt, khuôn mặt vốn đã xám xịt lại có thêm năm vệt đen xì. Nàng không thèm để ý, tiếp tục dọn dẹp căn phòng.
Sau khi dọn dẹp xong, Giang Hồng liền thấy căn phòng rực rỡ hẳn lên, nàng mỉm cười rồi nhảy ra từ cửa sổ. Cuối cùng, nàng thoáng nhìn căn phòng này một lần nữa, nhẹ nhàng đóng lại cửa sổ.
Đóa hoa phù dung ở cửa sổ rất kiều diễm, bởi vì Giang Hồng đã rửa qua nên trên cánh hoa vẫn còn đọng lại giọt nước.
Vệt nước dọc theo cánh hoa chảy xuống, dừng ở trên bàn, tựa như có ai đang rơi lệ.
Editor có lời muốn nói:
Hoa Phù Dung mang ý nghĩa một chuyện tình yêu buồn, ngang trái. Cánh hoa đổi màu từ sáng đến chiều và hôm sau chỉ là một nhành cội xác xơ. Tình yêu cũng vậy, sẽ có những lúc thay đổi, lúc hạnh phúc lúc lạnh nhạt, rồi cuối cùng cũng tan vỡ theo quy luật tự nhiên mà thôi. Nó nhắc chúng ta là hãy thôi mong chờ, thôi trông ngóng và đừng hi vọng. Bởi nếu chúng ta càng hi vọng thì kết quả nhận được sẽ khiến chúng ta đau khổ.