• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phiên ngoại hai (Trưởng công chúa)

Cao Tổ hoăng thệ đã hai năm, mà nước láng giềng Dục Triều vẫn luôn âm thầm nhìn ngó và không ngừng quấy phá Đại Hân, cũng may đương kim hoàng đế cường thế đối đầu với ngoại xâm, chỉ là hắn tuy mạnh thế nhưng lại không phải là một vị quân chủ tốt.

Đương kim bệ hạ trầm mê tửu sắc, yêu thích xa hoa, tuy hắn có rất nhiều con cái nhưng chỉ độc sủng Đại công chúa Lý Minh Duyệt.

Có thể nói, Lý Minh Duyệt muốn gì được đó, chính vì vậy mà tính cách nàng có chút điêu ngoa tùy hứng, nhưng cũng may trong lòng không xấu.

Hoàng đế vẫn luôn muốn tìm phò mã cho nữ nhi, nhưng mà công chúa không thèm nhìn ai, hoàng đế cũng không muốn miễn cưỡng nàng, cứ như vậy kéo dài đến khi đại công chúa mười chín tuổi.

Rốt cuộc, cũng vào mùa hè năm mười chín tuổi, công chúa đến Triều Quang tự cầu phúc mong phụ hoàng khỏi bệnh, sau đó nàng gặp được một thư sinh.

Thư sinh đã có hôn ước, công chúa cao ngạo không muốn cúi đầu, khá vậy không muốn đi đánh gãy uyên ương, chỉ là trong lòng khó chịu.

Nhưng sau này công chúa vẫn ở bên cạnh thư sinh.

Công chúa xinh đẹp hào phóng lại tri thư đạt lý, ban đầu thư sinh kháng cự nhưng đến cuối cùng hắn cũng yêu nàng, chỉ là lòng tự trọng của hắn quá cao, khiến hắn không muốn thừa nhận.

Tự ti quá nhiều sẽ bắt đầu dùng lòng tự trọng che giấu, sau khi hai người ở bên nhau thì lại không ngừng khắc khẩu.

Vị hôn thê của thư sinh tên là Hạ Xuân, tên của nàng được lấy theo xuân thụ trước nhà, mầm xuân thụ chiên trứng ăn vô cùng ngon, nhưng Hạ gia rất nghèo, bọn họ không ăn nổi trứng gà.

Thư sinh cùng Hạ Xuân từ nhỏ lớn lên, có thể nói là thanh mai trúc mã, phụ mẫu hai nhà định ra hôn ước.


Người trong thôn thích tán gẫu, nhàn ngôn toái ngữ rất nhiều. Triệu Thố là người tri thức mà Triệu gia đã cố gắng đầu tư toàn bộ tài lực, mà sau khi Hạ Xuân lớn lên nàng vẫn là nha đầu Hạ Xuân nghèo hèn, mọi người đều nói Hạ Xuân không xứng với Triệu gia.

Những lời đồn đãi vớ vẩn cũng thường xuyên truyền đến tai Hạ Xuân, nhưng nàng đều không để ý, nàng cũng không thích một người văn chương như Triệu Thố, hết thảy đều dựa theo phụ mẫu an bài mà thôi.

Sau này Triệu Thố được công chúa coi trọng, Hạ Xuân lại trở thành trò cười trong miệng những người rảnh rỗi.

Hạ Xuân cũng vẫn không thèm để ý, không có thành hôn với Triệu Thố, Hạ Xuân ở trong mắt phụ mẫu liền trở thành món hàng lỗ vốn không thể có vinh quang, vì để ít bị đánh chửi, Hạ Xuân liền đi phụ bếp cho một tửu lâu ở trấn trên.

Thư sinh biết được Hạ Xuân sống không tốt, liền âm thầm gửi tiền cho phụ mẫu của nàng, hy vọng phụ mẫu của nàng có thể đối xử tử tế với nàng.

Chỉ là kể từ đó, Hạ Xuân lại thành cây hái ra tiền của phụ mẫu, bọn họ kéo dài Hạ Xuân không cho nàng gả chồng, từ thư sinh nơi đó thu hoạch tiền tài.

Kéo dài lại kéo dài, Hạ Xuân đã quá tuổi xuất giá, người trong thôn nhàn thoại không ngừng, chỉ là lúc này lại nói Hạ Xuân đáng thương, đụng phải phụ mẫu như vậy.

Vào năm nàng 27 tuổi, nhân sinh của nàng bắt đầu chuyển biến, trưởng công chúa tiếp nàng vào Vĩnh Định hầu phủ.

Đây là lần đầu tiên Hạ Xuân nhìn thấy người xinh đẹp như vậy, nói là tiên nữ cũng không ngoa.

"Tiên nữ" nghiêm túc đánh giá người tình địch chưa hiểu việc đời ở trước mặt, rốt cuộc trong lòng rất là không cam lòng, nàng không rõ bản thân có chỗ nào không bằng người này.

Cho nên nàng lưu Hạ Xuân tại Vĩnh Định hầu phủ làm đầu bếp nữ, làm hạ nhân ở hầu phủ tốt hơn nhiều ở nông thôn. Trưởng công chúa không có làm khó dễ Hạ Xuân, chi phí ăn mặc đều ấn theo tiêu chuẩn bình thường.

Thật lòng mà nói, nàng khinh thường người làm khó dễ người khác, nếu là muốn so, nàng cũng muốn đường đường chính chính mà so.

Thư sinh biết được trưởng công chúa mang Hạ Xuân về hầu phủ, lòng hắn vô cùng hoảng hốt còn cãi nhau với trưởng công chúa một trận, nhưng hắn trước nay đều không cãi lại, chỉ có thể phất tay áo bỏ đi.

Bởi vì trong lòng thư sinh áy náy nên hắn không dám gặp mặt Hạ Xuân, mà Hạ Xuân kỳ thật như thế nào cũng đều được, chỉ cần có thể ăn no mặc ấm nàng cái gì cũng không thèm để ý.

Công chúa cùng thư sinh có hai đứa nhỏ. Khi Hạ Xuân đến, bọn họ một đứa tám tuổi một đứa ba tuổi, tiểu nam hài không thích ồn ào mà chỉ luôn lẳng lặng đọc sách, tiểu nữ hài thông tuệ nghịch ngợm, hai cái chân nho nhỏ luôn chạy đi khắp nơi.

Hạ Xuân rất thích hai tiểu hài tử này, đặc biệt là tiểu nữ hài. Tiểu nữ hài sẽ ngọt ngào gọi nàng là Hạ dì, thanh âm mềm mềm mại mại, rất làm cho người ta yêu thích.

Đáng tiếc, phụ thân bọn họ lại không thích.

Trưởng công chúa muốn vượt qua Hạ Xuân, khi nàng đánh đàn khiêu vũ thì sẽ cố ý gọi Hạ Xuân tới, muốn làm Hạ Xuân hiểu rõ sự chênh lệch giữa hai người.

Nhưng trưởng công chúa nơi nào có thể nghĩ đến, Hạ Xuân cũng không có cảm thấy tự ti hoặc là thứ gì khác, ngược lại còn thích nàng.

Hạ Xuân cẩn thận che giấu cảm xúc của chính mình, nàng minh bạch mình không xứng với người cao quý như vậy, hơn nữa công chúa nàng đã là người có gia thất.

Trưởng công chúa cùng thư sinh vẫn không ngừng khắc khẩu. Sau mỗi trận cãi vã, trưởng công chúa sẽ tự nhốt mình ở trong phòng, khóc đến tê tâm phế liệt.

Hạ Xuân sẽ đứng ở ngoài cửa, vẫn luôn chờ đến khi trưởng công chúa ngừng khóc. Trưởng công chúa mở cửa phòng ra, biểu tình không gợn sóng, phảng phất người vừa mới khóc quấy kia không phải là nàng.

Nàng nhìn Hạ Xuân đứng ở cửa, nhàn nhạt nói một câu: "Ngươi lại đứng ở chỗ này."

"Trưởng công chúa điện hạ, nên ăn cơm."

Tình cảnh như vậy lặp lại quá nhiều lần, trưởng công chúa càng ngày càng không hiểu rốt cuộc Hạ Xuân đang suy nghĩ cái gì. Ban đầu nàng còn cho rằng Hạ Xuân tới chế giễu nàng, sau này nàng lại phát hiện không phải.

Lý Minh Duyệt từ đại công chúa biến thành trưởng công chúa, mà phụ hoàng của nàng cũng từ hoàng đế biến thành tiên hoàng. Hiện giờ là đệ đệ của trưởng công chúa cầm quyền, nhưng đây cũng không phải là chuyện gì tốt.

Sức khỏe của Lý Minh Duyệt ngày càng sa sút, nàng dần dần không hề cãi vã với thư sinh, chỉ một mình lẳng lặng đánh đàn và khiêu vũ.

Có một lần, Lý Minh Duyệt gọi Hạ Xuân tới nghe nàng đánh đàn, nàng nói đây là khúc nhạc do nàng sáng tác, nàng nói khúc nhạc này chính là cả đời của nàng.

Hạ Xuân rất ít khi thấy nàng mỉm cười ôn hòa như vậy, bình thường vẻ mặt nàng luôn mang theo vẻ cao ngạo cùng lãnh đạm, thế cho nên dáng vẻ nàng hiện tại như vậy làm Hạ Xuân có chút thụ sủng nhược kinh.

Chỉ là hiện giờ nụ cười của nàng có vẻ tái nhợt vô lực, như là tùy thời đều sẽ rách nát, một khúc xong, Lý Minh Duyệt nhịn không được mà ho khan vài tiếng.

Hạ Xuân nhanh chóng mang nàng vào phòng, Lý Minh Duyệt nằm ở trên giường nhìn Hạ Xuân vì nàng bận lên bận xuống, trong lòng rất là khó hiểu: "Vì sao ngươi đối tốt với ta như vậy?"

Hạ Xuân hết bưng nước ấm rồi lại vắt khăn lông, nàng dừng động tác trong tay: "Bởi vì ngươi là công chúa điện hạ, đây là việc ta nên làm."

Lý Minh Duyệt quay đầu nhìn màn che trên nóc giường, nàng cũng không tin tưởng lý do thoái thác này của Hạ Xuân: "Phải không?"

Hạ Xuân lau trán cho nàng, có lẽ là bởi vì quá mức mệt mỏi, Lý Minh Duyệt rất nhanh đã ngủ thiếp đi.

Hạ Xuân để khăn lông vào trong chậu, ngồi ở mép giường nhìn nàng. Khi ngủ nàng không hề cao ngạo, nhìn qua ngược lại có chút yếu ớt, chỉ là vẫn cau mày như cũ.

Người trước mắt ngủ rất say, Hạ Xuân muốn nhịn xuống rung động trong lòng, nhưng nàng phát hiện bản thân làm không được.

Nụ hôn còn không có rơi xuống trán người đang ngủ mơ thì cửa phòng đã bị mở ra, Triệu Thố đứng ở cửa trừng lớn đôi mắt.

Chuyện này chỉ có ba người biết, sau khi Lý Minh Duyệt biết được, nàng chỉ cảm thấy tỉnh ngộ, đồng thời lại cảm thấy có chút châm chọc: "Chuyện này thật đúng là vớ vẩn đến cực điểm."

Cuộc sống vẫn tiếp diễn như bình thường, không có bất luận cái gì thay đổi, Lý Minh Duyệt cũng không có đuổi Hạ Xuân ra khỏi Vĩnh Định hầu phủ, chỉ là giảm bớt tiếp xúc với Hạ Xuân.

Sau đó nàng lại chuẩn bị rời đi. Hôm đó trời mưa rất lớn, nàng bảo Hạ Xuân đi qua một chuyến.

Khi Hạ Xuân lại lần nữa gặp nàng, nàng đã hoàn toàn kiệt sức, nàng cười bảo Hạ Xuân ngồi xuống.

Ngoài cửa sổ sấm sét ầm ầm, huân hương bên trong phòng khiến người rất dễ đi vào giấc ngủ.

Lý Minh Duyệt lại ho khan vài tiếng: "Đã lâu không gặp."

Nhịn xuống trong lòng chua xót, Hạ Xuân cưỡng bách bản thân mỉm cười: "Trưởng công chúa điện hạ."

Lý Minh Duyệt chật vật ngồi dậy, chỉ là như vậy thật giống như nàng đã dùng hết toàn bộ sức lực. Nàng vô lực dựa vào giường, thanh âm suy yếu: "Ta muốn đi, tâm sự không người kể ra, ta nghĩ nếu là ngươi thì có lẽ ngươi sẽ không cười nhạo ta."

"Trưởng công chúa điện hạ, sẽ không."

Lời như vậy bản thân Hạ Xuân đều sẽ không tin tưởng, như thế nào có thể an ủi được Lý Minh Duyệt.

Ánh mắt của nàng ôn nhu: "Phải, ta biết, ngươi trước hết nghe ta nói."

Nàng nói thật lâu, từ lúc nhỏ tương ngộ Triệu Thố, lại nói đến một đôi nhi nữ của mình.

Nàng nói tiên hoàng sủng ái nàng, phàm là đồ vật nàng muốn thì không thể không chiếm được. Khi Triệu Thố cự tuyệt nàng, nàng khổ sở một thời gian, sau này kỳ thật cũng qua đi.

Nhưng tiên hoàng không thể thấy nữ nhi khổ sở như vậy, cho nên hắn liền làm ra chuyện hồ đồ thế này.

Đã có được thứ mình muốn, Lý Minh Duyệt liền không muốn lại buông tay. Nàng đã hãm quá sâu vào đoạn cảm tình này, nhiều đến mức không thể dễ dàng buông tay.

Nàng và Triệu Thố ở bên nhau ba năm thì tiên hoàng hoăng thệ. Tiên hoàng biết Thái Tử vô cùng hận Lý Minh Duyệt, đáng tiếc tiên hoàng tại vị cũng chỉ có 5 năm, hắn còn chưa kịp xử lý Thái Tử thì thân thể đã chịu đựng không nổi.

Tiên hoàng biết Thái Tử trọng thanh danh, khi lâm chung là lúc bức Thái Tử lập lời thề: Sẽ đối xử tử tế với Lý Minh Duyệt.

Nhưng nếu ngoài mặt không được thì hắn sẽ hạ thủ lén lút, sức khỏe của Lý Minh Duyệt càng ngày càng kém cũng chính là do hắn giở trò quỷ.

Lý Minh Duyệt không giỏi mưu lược, nàng biết mình bị người đầu độc, cũng biết người hạ độc là ai, nhưng nàng lại giả vờ cái gì cũng không rõ, chỉ sợ hoàng đế chó cùng rứt giậu khó xử người nhà của nàng.

Hạ Xuân lẳng lặng lắng nghe, nỗ lực nhịn xuống nước mắt.

"Cả đời của ta, chỉ có mười chín năm về trước mới hạnh phúc, sau này ta lại tự biến mình người không ra người, quỷ không ra quỷ."

Lý Minh Duyệt nói xong câu này lại nhìn về phía Hạ Xuân: "Chung quy là ta có lỗi với hai người các ngươi, cũng thực có lỗi với chính mình, nếu như lúc trước ta không đánh rơi cây lược bằng ngọc kia thì tốt rồi."

Nói xong, Lý Minh Duyệt từ trong lòng lấy ra cây lược, nàng dùng hết sức lực của mình ném nó xuống đất, cây lược cứ như vậy nứt thành hai nửa.

Lý Minh Duyệt cười: "Ngươi đi đi, ta sẽ làm người mang ngươi ra khỏi thành, làm ngươi sống nửa đời còn lại giàu có. Chung quy là ta huỷ hoại cuộc sống bình phàm của các ngươi."

"Ta muốn đi gặp phụ hoàng mẫu hậu, Thanh Thư Thanh Tử, ta thực xin lỗi bọn họ."

Ánh mắt Lý Minh Duyệt càng thêm mơ hồ, trong ánh sáng mờ ảo cuối cuộc đời, nàng không có nhìn thấy thư sinh áo lam dưới gốc cây đa mà là nhìn thấy tiên hoàng cùng mẫu phi, bọn họ cười nói: "Tiểu công chúa của ta."

Nước mắt từ khóe mắt chảy ra, nàng để lộ ra nụ cười cuối cùng thật tái nhợt, nàng nói: "Ta là...công chúa điện hạ."


Hạ Xuân đau đớn muốn chết, nàng muốn nhặt hai khối lược trên mặt đất để hợp lại, nhưng chỉ kịp nhặt nửa khối thì đã bị Vân Cô mang đi.


Vân Cô cho Hạ Xuân một số tiền rất lớn, làm nàng sống cuộc sống mà bản thân mong muốn.


Nhưng Hạ Xuân không có làm theo ý của Vân Cô. Nàng ở ngoài thành mua một căn nhà rách nát, thường xuyên ghé thăm cây đa già trong Triều Quang tự, hoài niệm về một người đã đi xa.


Một ngày này, nàng lại cầm theo rượu và thức ăn đến Triều Quang tự, nàng bày rượu và thức ăn ở trước cây đa: "Trưởng công chúa điện hạ, nên ăn cơm."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK