• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đã bảy ngày sau khi vụ ám sát ở Bách Hoa yến xảy ra, bức họa của người che mặt đều được dán ở khắp nơi trên phố. Đáng tiếc ngày đó không thể tháo xuống khăn che măt của tên ám sát, cho nên không rõ ràng lắm nữ tử to gan lớn mật đó đến tột cùng trông như thế nào.

Thân hình của nữ tử thấp bé, nhưng vậy mà giống với hiệp đạo Giang Hồng nổi danh trên giang hồ. Vì thế, quan viên phụ trách việc này liệt Giang Hồng vào đối tượng trọng điểm, thậm chí đều tra xét Túy Hồng Lâu một phen, đáng tiếc cũng không có bất luận manh mối nào.

Lúc này trong hoàng cung, Hoàng đế bệ hạ đang ngồi trong Tử Thần Điện để phê duyệt tấu chương. Năm nay, bệ hạ đã bốn mươi hai tuổi, có thể là bởi vì ít con nối dõi, cho nên dưới gối cũng không có thảm kịch huynh đệ tương tàn đoạt đích.

Trong ba vị hoàng đế của Đại Hân, vị này hiện giờ tại vị thật sự là người khoan dung và nhân hậu nhất. Lúc này, vị Hoàng đế bệ hạ nhân hậu đang cầm một cuốn sổ con, lông mày khẽ nhíu, trong mắt hiện lên chút ưu sầu.

Hoàng hậu từ ngoài điện nhìn thấy dáng vẻ hắn như vậy, giơ tay ngăn lại tiểu thái giám thông báo, ý bảo không cần lộ ra. Nàng nhận lấy một chén canh hạt sen nấm tuyết từ tay cung nữ phía sau rồi đi vào, nhẹ nhàng đặt nó lên bàn hoàng đế.

Âm thanh gốm sứ chạm vào bàn đánh thức Hoàng Thượng khỏi trầm tư, vừa thấy là hoàng hậu, trên mặt hắn liền bày ra ý cười, đặt sổ con lên bàn. Hắn bưng lên canh hạt sen nấm tuyết trên bàn rồi uống một ngụm, khen ngợi: "Tay nghề năm đó của Uyển Nhi không giảm, vẫn ngon như vậy."

Hoàng hậu nghe vậy thì cười khẽ: "Vì sao Hoàng Thượng biết đây là thần thiếp làm, nếu không phải thì thế nào?"

"Mùa thu mỗi năm, Uyển Nhi đều đưa canh này tới cho trẫm, hương vị hoàn toàn khác với Ngự Thiện Phòng bên kia."

Hai người nhìn nhau mỉm cười, nghe đồn Đế hậu hòa thuận, này cũng không phải là làm bộ.

Đợi đến khi Hoàng Thượng uống xong canh hạt sen, hoàng hậu phân phó người thu dọn chén rỗng, lại nhớ tới lúc nãy giữa mày Hoàng Thượng có chút u sầu, liền hỏi: "Vì sao bệ hạ phiền não? Chính là vì chuyện ám sát ở Bách Hoa yến sao?"

Hoàng Thượng nhíu mày, khẽ thở dài một hơi, nói: "Cũng không phải là chuyện này. Trẫm một đường đã gặp qua quá nhiều mưa gió, chuyện ám sát nhìn qua thì lớn, nhưng kỳ thật lại là việc nhỏ."


"Vậy sao bệ hạ lo lắng?"

Hắn xoa xoa giữa mày: "Trẫm vì biên quan lo lắng, lần này bị ám sát ở Bách Hoa yến nhắc nhở trẫm một chút chuyện."

Hoàng hậu cũng bị gợi lên lòng hiếu kỳ: "Chuyện gì?"

Nhìn dáng vẻ hoàng hậu tò mò, không biết vì sao hắn cảm giác tâm tình tốt hơn một chút: "Không biết gần đây hoàng hậu có từng nghe tới mấy tin đồn trong hoàng cung hay không?"

Tin đồn? Hoàng hậu nghĩ đến đây, đôi mắt hơi hơi sáng ngời: "Hoàng Thượng muốn nói đến chuyện nữ nhi nhà Ngô tướng quân và Triệu Thanh Tử sao?"

"Ừm, đúng là việc này. Lần này, thu hoạch lớn nhất ở Bách Hoa yến hẳn là việc này, ta thấy võ công của Ngô Ưu kia thực sự không tồi, nếu có thể khiến nàng tham dự sự vụ trong quân thì không thể tốt hơn."

Hoàng hậu nhíu mày: "Cho nên bệ hạ muốn dùng Triệu Thanh Tử tới dụ dỗ nàng sao? Nhưng Ngô tướng quân hắn chưa chắc sẽ đồng ý."

Nghe được lời này, Hoàng Thượng không khỏi nhớ tới Ngô Chiêm, người này trung thành, một lòng dốc lòng vào sự vụ ở biên quan. Cái gì cũng tốt, thế nhưng lại đặc biệt kiên quyết chuyện nữ nhi tòng quân, chết sống cũng không đồng ý.

Hoàng Thượng là người coi trọng nhân tài. Kỳ thật, hắn có thể nhìn trúng Ngô Ưu cũng không phải là chuyện trong thoáng chốc. Lúc trước Ngô Ưu thích Trương Bá Ngộ, vị bệ hạ này cũng đã âm thầm đi dò hỏi quan điểm của Thường An Hầu, biết rằng không ổn nên đã từ bỏ ý tưởng này.

Hiện giờ nhìn hai người Ngô Ưu và Triệu Thanh Tử thường thường ở bên nhau, nói không chừng sẽ thành.

Ngày ấy, hắn viết đề nghị tứ hôn trên giấy giao cho Ngô Ưu, cho nàng một lựa chọn rõ ràng hơn, nhưng đến nay đã qua bảy ngày, cũng không có tin tức nào truyền đến.

Hắn lại lần nữa thở dài một hơi: "Uyển Nhi nói phải, Ngô tướng quân bên kia xác thật khó có thể đồng ý, chờ lần sau hắn trở lại kinh thành ta sẽ cùng hắn nói chuyện. Oánh Oánh nha đầu kia gần đây như thế nào? Lần trước Bách Hoa yến, chúng ta trước tiên mang nàng về, nàng hình như vô cùng tức giận."

Nhìn Hoàng Thượng có chút mệt mỏi, hoàng hậu đi lên nhẹ nhàng xoa huyệt Thái Dương cho hắn, nghe thấy hắn hỏi chuyện của nha đầu điên kia thì cười cười: "Vẫn còn tốt, ngươi biết nha đầu này mà, tính khí mau tới lại mau đi, hiện giờ đều đã mười sáu tuổi nhưng vẫn còn giống như hài tử chưa lớn."

Vẻ mặt của Hoàng Thượng hơi có chút không kiên nhẫn: "Thôi thôi, nha đầu mê chơi thì cứ tùy nàng đi. Nghe nói nàng và Trương Bá Ngộ hơi có chút hợp ý, về sau gả cho Trương Bá Ngộ cũng có chút tác dụng."

Hoàng hậu nghe vậy thì sửng sốt, cũng không nói cái gì nữa.

Mà lúc này, Lý Oánh Oánh mà hai người nhắc đến đã từ trong hoàng cung chuồn ra ngoài, nàng vừa xuất cung thì đi thẳng đến Thường An Hầu phủ.

Lý Oánh Oánh không ít lần làm như vậy, chỉ là Hoàng Thượng và hoàng hậu hai người mở một con mắt nhắm một con mắt không muốn quản. Đáng tiếc, mỗi lần tiểu công chúa chuồn ra khỏi cung đều đi theo một kiểu khác, nàng tự cho là bản thân vô cùng thông minh, nhưng kỳ thật Hoàng Thượng và hoàng hậu đều biết từng việc làm một của nàng.

Tiểu công chúa đứng ở cửa hông của Thường An Hầu phủ, nhìn thấy tấm lụa đỏ treo trên thanh trúc trong viện hầu phủ, trong lòng vui vẻ.

Nàng hơi hắng giọng, bắt chước tiếng mèo kêu: "Meo ~"

Đây là ám hiệu đặc biệt giữa Lý Oánh Oánh và Trương Bá Ngộ hai người, nếu thanh trúc trong viện hầu phủ treo lụa đỏ, chứng minh Trương Bá Ngộ giờ phút này đang ở trong phủ, chỉ cần ở cửa hông học tiếng mèo kêu, Trương Bá Ngộ sẽ ra gặp mặt.

Sở dĩ làm như vậy, là bởi vì lần đầu tiên nàng chuồn êm ra cửa tìm Trương Bá Ngộ chơi, là được tương mời tiến vào cửa chính, rốt cuộc lại bị lão hầu gia xách trở về hoàng cung, cuối cùng hai người đều bị cấm túc.

Sau vài tiếng meo meo, Lý Oánh Oánh cũng không có nhìn thấy người mà nàng tâm tâm niệm niệm, nàng có chút buồn bực, hôm nay nàng phí một phen công phu từ trong hoàng cung chuồn ra chính là vì muốn gặp hắn, không nghĩ tới kết quả sẽ như thế này.

Nàng không cam lòng giậm giậm chân, nhưng không có biện pháp nào khác, nàng chỉ có thể quay về. Nàng trẻ con đá mấy cục đá trên đường, Lý Oánh Oánh bĩu môi, trên mặt chỉ còn thiếu bốn chữ "Ta rất tức giận".

"Đồ vô lại! Kẻ lừa đảo! Đã nói sẽ chờ ta, cùng chơi với ta..."

Càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng ủy khuất, nàng xem cục đá dưới chân là Trương Bá Ngột, sau đó đột nhiên đá một cái, tức khắc cục đá bay ra thật xa, nện phải xe lăn của Triệu Thanh Tử.

Triệu Thanh Tử nhìn hòn đá từ xa bay tới, lại nhìn đến thiếu nữ áo vàng đang cau mày bĩu môi.

Thầm nghĩ hôm nay thật là trùng hợp, nàng thế nhưng có thể ở chỗ này gặp phải nha đầu này, nàng mím môi, trong lòng có chút bất mãn.

Không biết vì sao ca ca có thể coi trọng nha đầu ngốc này, nàng cảm thấy người này và Trương Bá Ngộ kỳ thật rất xứng đôi, ca ca làm người đứng đắn, kiểu người hoạt bát như vậy nhất định là không hợp.

Nhưng nếu hắn đã thích, nàng sẽ nỗ lực giúp hắn tranh thủ, nghĩ cách tạo cơ hội cho bọn họ. Nàng suy nghĩ, trong lòng lại có chút ảo não, nha đầu ngốc này thích ai lại không thích, cố tình thích bằng hữu quan trọng nhất của ca ca, làm nàng rất khó ra tay.

Giờ phút này, Lý Oánh Oánh cũng nhìn thấy Triệu Thanh Tử ở bên đường, trong lòng của tiểu nha đầu liền vui vẻ, trên mặt nở nụ cười sáng ngời, hô lớn một tiếng: "Biểu tỷ!"

Triệu Thanh Tử mỉm cười ôn nhu: "Oánh Oánh hôm nay sao lại xuất cung? Chính là được cữu cữu cho phép sao?"

Lý Oánh Oánh nghe vậy, ánh mắt lại trốn tránh: "Ta đương nhiên được phụ hoàng đồng ý, vậy hôm nay sao biểu tỷ lại ra ngoài? Ngươi rất hiếm khi ra cửa a."

Kỳ thật, hôm nay Triệu Thanh Tử muốn đi đến tướng quân phủ, nhưng nàng cũng không nói cho Lý Oánh Oánh nghe, chỉ nói là ra ngoài hít thở không khí cho có lệ.

"Vậy biểu tỷ dẫn theo ta đi! Vừa lúc hôm nay ta rất nhàm chán, bên cạnh biểu tỷ cũng có thêm một người nói chuyện."

Triệu Thanh Tử nhẹ nhàng gật đầu đáp ứng, Lý Oánh Oánh đoạt lấy xe lăn trong tay nha hoàn, đẩy Triệu Thanh Tử đi về phía trước.

"Oánh Oánh đường muội cũng không nên gạt ta, để ta đoán xem, ngươi có phải ra ngoài gặp Trương công tử hay không."

Lời vừa nói ra, Lý Oánh Oánh tức khắc có chút hoảng loạn: "Mới, mới không phải! Biểu tỷ không cần nói bậy!"

Đi về phía trước, Lý Oánh Oánh mới phát hiện không thích hợp, này không phải là hướng đi đến nhà của quỷ đáng ghét kia sao? Lý Oánh Oánh lại nghĩ tới mấy tin tức bát quái mà nàng nghe được.

Chẳng lẽ biểu tỷ và quỷ đáng ghét thực sự có một đoạn chuyện xưa? Nàng cẩn thận hồi tưởng, Bách Hoa yến hôm đó, hai người các nàng dường như cũng ngồi với nhau.

Nàng kinh ngạc mở to hai mắt, đôi tay che miệng lại.

Cảm giác được xe lăn đột nhiên dừng lại, Triệu Thanh Tử nghi hoặc mà quay đầu, lập tức nhìn thấy khuôn mặt thiếu nữ đầy vẻ khiếp sợ.

"Làm sao vậy? Ngươi không thoải mái sao?"

Nàng bình tĩnh lại, nhìn thiếu nữ ôn nhu trên xe lăn, lại nghĩ tới quỷ đáng ghét trước kia ngáng chân nàng vô số lần.

Nàng cảm giác có chút một lời khó nói hết: "Biểu tỷ đây là muốn đi đâu?"

Triệu Thanh Tử suy nghĩ một chốc, cũng không cần thiết gạt nàng, liền nói: "Đi tướng quân phủ thăm Ngô tiểu thư một chút, làm sao vậy?"

Giờ phút này, Lý Oánh Oánh cũng không biết trong lòng nàng cảm giác như thế nào: "Biểu tỷ biết cái gì gọi là thích sao?"

Nói đến chữ thích này, tiểu công chúa liền không tự chủ, bắt đầu nhớ tới Trương Bá Ngộ.

Gia gia của Trương Bá Ngộ là Thường An Hầu, là lão thần lúc trước cùng Cao Tổ giành lấy thiên hạ, có thể nói là rường cột chân chính của đất nước, dù là phụ hoàng thì cũng phải nể mặt vị này vài phần.

Cho nên khi Trương Bá Ngộ còn nhỏ, hắn thường xuyên được thỉnh vào hoàng cung cùng chơi với hai vị hoàng tử. Nàng lúc còn nhỏ có chút bướng bỉnh, thường xuyên nhảy nhót lung tung, một ít trò như leo cây đào tổ chim nàng đều đã làm qua.

Phụ hoàng có chút dung túng nàng, cho dù mấy hành vi này thật khác người, hắn cũng chỉ nhẹ nhàng bỏ qua mà răn dạy vài câu, vì thế nàng càng thêm không kiêng nể gì.

Có một ngày, khi nàng ở bên hồ đào tổ chim trên cây thì vô ý rơi xuống hồ, ngay lúc nàng cho rằng bản thân sẽ chết ở trong hồ này, Trương Bá Ngộ lại nhảy xuống cứu nàng. Sau lại không biết như thế nào mà bọn họ thường xuyên chơi với nhau, cũng dần dần động tâm tư khác.

Triệu Thanh Tử nhìn thiếu nữ lâm vào trầm tư, nhẹ nhàng mở miệng: "Vậy biểu muội cảm thấy thích một người là như thế nào?"

Lý Oánh Oánh nghe được, biểu tình cực kỳ nghiêm túc, nói: "Nếu là yêu một người thì sẽ thường xuyên nhớ nhung, sẽ để ý cảm thụ của hắn, sẽ không khống chế được bản thân mà muốn thấy tâm tình của hắn, tuyệt không phải là hứng thú nhất thời."

Là như vậy? Trong lòng Triệu Thanh Tử nghĩ, như thế giống hệt với tâm tình của nàng, vậy hẳn là trong lòng Ngô Ưu cũng luôn tưởng niệm nàng đúng không?

Trong lòng Triệu Thanh Tử lại bắt đầu nóng lên, mong muốn nhìn thấy người nọ càng thêm mãnh liệt một chút.

Lý Oánh Oánh không biết lời nói của bản thân phản tác dụng, còn đang tận tình khuyên bảo: "Cái loại người vừa gặp một người lại yêu một người, nàng chú định không phải là phu quân tốt."

Lời này làm Triệu Thanh Tử có chút không thoải mái: "Mới vừa rồi ta đi ngang qua Phúc Cẩm Vân, hình như nhìn thấy Trương công tử và ai đó ở bên trong chọn trang sức."

Lý Oánh Oánh nghe vậy, tức khắc đem chuyện của biểu tỷ vứt ra sau đầu, có chút nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Đường tỷ có thấy rõ người đó là nam hay nữ không?"

Trong mắt nàng hiện lên chút giảo hoạt, vờ ra vẻ nỗ lực nhớ lại: "Hình như là một nữ tử? Ta không nhớ rõ lắm."

Triệu Thanh Tử còn chưa có nói xong, Lý Oánh Oánh đã hấp tấp chạy tới Phúc Cẩm Vân.


Trong lòng nàng nghĩ, tiểu nha đầu này thật dễ lừa.


Sau đó, nàng lệnh thị nữ đẩy bản thân tiếp tục đi đến tướng quân phủ.


Editor có lời muốn nói:

Mấy chương trước, tác giả xây dựng Lý Oánh Oánh là biểu tỷ, Triệu Thanh Tử là biểu muội. Nhưng từ chương này trở về sau thì sẽ đảo ngược lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK