• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tin Ngô Chiêm chết trận khiến cho sĩ khí quân binh Đại Hân giảm đi rất nhiều, nhưng dưới sự dẫn dắt của Trương Văn Kỳ, Đại Hân đã chiến thắng vài trận, sĩ khí trong quân cũng vì thế mà chậm rãi hòa hoãn.

Nhưng đây cũng không phải là kế lâu dài, một người thì không thể gách vác hết tất cả mọi chuyện, rồi sẽ có một ngày Trương Văn Kỳ không thể chịu đựng nổi. Bởi vì Đại Hân trọng văn khinh võ, trong quân tạm thời không ai có thể thay thế Ngô Chiêm.

Hiện tại, phó tướng của Ngô Chiêm tạm thời thay thế vị trí của hắn, nhưng người này cũng không có lão luyện như hắn, nhưng hiện tại cũng chỉ có thể như vậy.

Trương Văn Kỳ đấm vào bàn: "Chuyện này làm sao cho phải."

Kinh thành, tướng quân phủ, Ngô Ưu nằm ở trên giường, sắc mặt trắng bệch đầy mồ hôi, nhìn qua vô cùng suy yếu, có đôi khi nàng còn sẽ nói mớ đôi ba lời.

Triệu Thanh Tử chưa từng thấy Ngô Ưu như vậy, nàng chỉ có thể nắm chặt tay nàng ấy giống như mẫu thân nàng đã từng làm khi nàng còn nhỏ, muốn cho nàng ấy cảm giác an toàn.

Chu đại phu ở phòng bếp sắc thuốc, nàng đã bắt mạch cho Ngô Ưu, chỉ là bi thương quá độ, cũng không có vấn đề gì khác. Chu đại phu một bên dùng quạt hương bồ quạt lửa, một bên nâng lên tay áo rồi lau đi nước mắt.

Lòng nàng cũng không hề dễ chịu, mười mấy năm không gặp, bọn họ còn chưa có cơ hội ôn lại chuyện cũ mà người đã không còn. Mấy năm trước, những người nàng quen biết đều đã rời khỏi nhân thế trước nàng, cảm giác này phi thường thống khổ.

Tĩnh Dung tiến đến giúp trỡ, thấy Chu đại phu ngồi xổm trước bếp lò mà lau nước mắt, liền hỏi: "Chu đại phu, ngươi làm sao vậy?"

Chu đại phu cả kinh, dùng tay áo lung tung lau mặt, cười nói: "Không có việc gì, chỉ là khói quá lớn, xông vào mắt thật là đau."

"Vậy để ta làm cho, Chu đại phu ngươi đi xem Ngô tiểu thư đi, nàng đến bây giờ còn không có tỉnh lại."

Nói xong cũng không đợi Chu đại phu đáp ứng, Tĩnh Dung cầm lấy cây quạt trong tay nàng và bắt đầu quạt. Chu đại phu cũng không chối từ, nàng cũng rất lo lắng cho Ngô Ưu.

Cố nhân đã mất, hậu nhân cũng không thể lại rời đi.

"Tỉnh tỉnh, Tam Nha tỉnh tỉnh."

Âm thanh này rất quen thuộc, chính là giọng nói của phụ thân. Ngô Ưu cố sức mở to mắt, nàng cảm thấy đầu có chút đau, nhịn không được mà nhíu mày.

Đột nhiên có một bàn tay che lại cho nàng, bàn tay to rộng lại có nhiều vết chai, Ngô Ưu cảm thấy nơi được che hơi ngưa ngứa.

Bên tai truyền đến giọng nói yên lòng của Ngô Chiêm: "Không nóng, Tam Nha à, mưa như vậy mà ngươi cũng không chịu bung dù, lại để mình đi dầm mưa như vậy."

Ngô Ưu vô cùng hoảng hốt, nàng đã sốt đến mức có chút hồ đồ, thấy phụ thân ngồi ở mép giường nhưng vẫn chưa kịp phản ứng lại đây.

Ngô Ưu giãy giụa ngồi dậy, nàng cảm giác đầu nặng trĩu, thậm chí nàng còn rất buồn nôn.

Ngô Chiêm thấy nữ nhi dị thường thì hơi luống cuống, hắn lau đi nước mắt nơi khóe mắt nữ nhi, luống cuống tay chân: "Tam Nha làm sao vậy? Có phải có chỗ nào không thoải mái hay không? Ngươi đừng dọa phụ thân."

Ngô Ưu lắc đầu, nàng cũng không muốn cho phụ thân lo lắng: "Phụ thân, ta không sao."

Nhìn đứa nhỏ này đều đã sốt đến hồ đồ, lòng Ngô Chiêm càng thêm tự trách: "Là phụ thân sai, không chăm sóc tốt cho ngươi."

"Phụ thân yên tâm, ta không sao, là ta quá ham chơi.

Ngô Chiêm thấy Ngô Ưu cúi đầu không nói lời nào thì vô cùng đau lòng: "Tam Nha đang trách ta sao? Phụ thân cái gì cũng đều có thể đáp ứng ngươi, nhưng duy nhất chuyện tập võ thì ta không thể đồng ý."


Những lời này khiến cho Ngô Ưu quên mất đau đớn, nàng không quan tâm mà thét lên: "Vì sao chứ? Ta nhất định phải tập võ!"

Thoạt nhìn Ngô Chiêm có chút áy náy, hắn thử dỗ dành Ngô Ưu: "Phụ thân cũng chỉ muốn tốt cho ngươi, phụ thân sẽ nỗ lực cho ngươi một cuộc sống tốt, về sau trưởng thành ngươi có thể gả cho một gia đình tốt, ta không muốn ngươi giống như ta."

Ngô Ưu cảm giác được tâm tình của phụ thân không vui, vì thế thái độ của nàng liền dịu đi: "Giống với phụ thân thì có cái gì không tốt, ta không hiểu."

Nói như vậy Ngô Ưu hiển nhiên không thể tiếp thu, nàng lại lần nữa nằm xuống rồi đắp chăn, nghiêng người nhìn Ngô Chiêm còn ngồi ở mép giường.

"Tam Nha, ta..."

Ngô Chiêm hiển nhiên còn muốn tiếp tục khuyên nhủ, nhưng Ngô Ưu rõ ràng không muốn nghe, nàng dùng chăn bọc kín cả người, cự tuyệt nghe Ngô Chiêm giải thích.

Ngô Chiêm không có cách nào với nàng, chỉ có thể nói thêm một câu: "Ngày mai phụ thân phải đi, ngươi phải nghe theo lời Lương thẩm, có thời gian cũng nên đi ra ngoài chơi với các bạn."

Những lời này khiến cho Ngô Ưu quên mất tức giận, nàng một tay xốc chăn xuống, nhìn qua có chút ủy khuất: "Ngươi lại phải đi sao? Lần này dẫn ta theo được không?"

Lòng Ngô Chiêm cũng không nỡ, nhưng biên cảnh lại không phải là nơi dành cho con nít chơi, hắn không thể để hài tử đi theo chịu khổ, hơn nữa điều kiện sống ở kinh thành hiển nhiên là tốt nhất.

Vì thế Ngô Chiêm nhẫn tâm lắc đầu: "Tam Nha ở nhà ngoan, đến Tết phụ thân sẽ trở về."

Ngô Ưu không kiềm được nước mắt, nói: "Ngươi là kẻ lừa đảo, ta không cần ngươi làm phụ thân của ta, người khác đều nói ta và ngươi lớn lên một chút cũng đều không giống, quả nhiên ta không phải là ngươi thân sinh."

Trẻ con nói chuyện không biết kiêng kỵ, nhưng trong lòng Ngô Chiêm lại không nghĩ vậy, sắc mặt hắn biến đổi, thần sắc có chút hoảng loạn và phẫn nộ, ngữ khí trở nên nghiêm khắc: "Ai nói! Ngươi chính là nữ nhi của ta!"

Ngô Ưu vẫn khóc nháo: "Ngươi không phải! Mọi người đều nói ta là được ngươi nhặt về, vốn dĩ ta còn không tin, hiện tại xem ra một chút cũng không sai!"

Ngô Chiêm càng thêm tức giận, nhưng mà hài tử còn nhỏ, hắn cũng không nỡ giáo huấn, chỉ có thể thở dài tiếp tục giải thích cho nàng, nhưng Ngô Ưu cái gì cũng đều không chịu nghe, cuối cùng thật sự là khóc mệt rồi nàng mới ngủ thiếp đi.

Nhìn nữ nhi ngủ say, mặc dù đã ngủ rồi nhưng trên mặt nàng vẫn tràn đầy ủy khuất, còn vương rất nhiều nước mắt. Ngô Chiêm bưng một chậu nước lau mặt cho nữ nhi, sau đó điều chỉnh lại dáng nằm của nàng, cẩn thận đắp chăn đàng hoàng.

Sau khi làm xong mọi chuyện, Ngô Chiêm thở dài nhẹ nhõm một hơi, rồi sau đó xoay người ra cửa phòng.

Trước đây còn tốt, nữ nhi còn nhỏ cái gì cũng đều không biết, nhưng Ngô Ưu hiện tại đã năm tuổi, nàng càng ngày càng ỷ lại phụ thân.

Nhưng Ngô Chiêm có nỗi khổ của riêng mình, đương nhiên không thể thường xuyên ở bên cạnh nàng, cho nên hai người luôn phải ly biệt.

Ngô Ưu đứng ở cửa thành nhìn bóng dáng phụ thân càng ngày càng xa, hắn cưỡi ngựa khiến cho bụi đất đều nổi lên, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt của Ngô Ưu. Nàng còn nhỏ còn không biết cái gì gọi là trong lòng chua xót, nhưng nàng tinh tường biết chính mình phi thường khổ sở.

Lương thẩm dắt Ngô Ưu trở về thành, dọc theo đường đi nàng đều cúi đầu, không nói gì.

Đột nhiên có một cục đá ném trúng vào đầu Ngô Ưu, người ném là tiểu nam hài mặc một thân cẩm y, vừa thấy liền biết đây là tiểu hài tử của gia đình giàu có.

Nam hài đắc ý mà cười: "Đồ quê mùa! Đồ nhà quê!"

Lương thẩm ngồi xổm xuống xem xét vết thương của Ngô Ưu, trán của nàng bị đập rách, máu chảy ra ngoài. Đổi lại là tiểu hài tử bình thường thì nhất định sẽ khóc sẽ nháo, nhưng nàng không có.

Nàng để Lương thẩm lau miệng vết thương cho nàng, cũng không đáp lại sự khiêu khích của tiểu nam hài.

Cho dù là như thế, nam hài cũng không có buông tha nàng, hắn tiếp tục khiêu khích nói: "Ha ha ha, đồ nhà quê, ta thấy ngươi không những quê mùa mà còn là người câm. Ai bảo phụ thân ngươi đoạt công lao của phụ thân ta đây, đây là kết cục ngươi phải nhận lấy!"

Ngô Ưu cảm thấy bản thân vô cùng phẫn nộ, nhưng nàng luôn luôn nhớ kỹ lời phụ thân nói, phụ thân bảo gặp chuyện không cần xúc động.

Đây đã là năm thứ ba Ngô Chiêm tòng quân, hắn từ tạp binh mà bò lên trên, tất nhiên là cản đường của một số người. Những người đó vốn dĩ có thể dựa vào quyền thế mà giải quyết Ngô Chiêm, nhưng trong quân còn có Trương Văn Kỳ, nàng tương đối chính trực, mọi việc đều ấn theo quy củ.

Những người đó tất nhiên không dám bất mãn với Trương Văn Kỳ, vì thế đều trút giận lên người Ngô Chiêm.

Thế gia quý tộc đương nhiên coi thường người xuất thân nông hộ chân đất như Ngô Chiêm, luôn tìm mọi cách xem thường hắn.

Tiểu nam hài còn đang mắng, cuối cùng mắng tới Ngô Chiêm, rốt cuộc Ngô Ưu không thể khắc chế được lửa giận, nàng thoát khỏi lồng ngực Lương thẩm, nhanh chóng chạy đến trước mặt tiểu nam hài, một quyền đánh vào bụng hắn.

Nam hài cúi xuống đau đớn, nguyên chủ lại đấm thêm một quyền vào mặt hắn, nam hài che lại cái mũi mà kêu to.

Ngô Ưu biểu tình hung ác: "Đó là phụ thân ta tự mình đạt được! Ta không cho phép ngươi mắng hắn!"

Lương thẩm kéo Ngô Ưu ra, lại xin lỗi với tiểu nam hài.

Cũng may địa vị của tiểu nam hài ở trong gia tộc cũng không cao, hơn nữa hắn bị thương cũng không nặng, sau khi Ngô Ưu tới cửa xin lỗi, gia đình kia liền không truy cứu nữa.

Ngô Ưu cũng không có tự nguyện xin lỗi, nàng cảm thấy trong lòng nghẹn muốn chết, nhưng Lương thẩm nói với nàng, trong thành đều là người mà bọn họ không thể trêu vào, nàng không xin lỗi thì phụ thân sẽ gặp phiền toái.

Lương thẩm nói với nàng, trên đời này chính là có nhiều việc không thể nề hà như vậy, phải học được cách nhẫn nại.

Khi Ngô Ưu năm tuổi, nàng lần đầu tiên gặp được Trương Văn Kỳ, mà lúc ấy Trương Văn Kỳ đã hai mươi hai.

Trương Văn Kỳ được Ngô Chiêm nhờ vả giúp hắn nhìn xem Ngô Ưu sống như thế nào, lại không nghĩ rằng sẽ nhìn thấy hài tử năm tuổi này đang vô cùng nghiêm túc đứng trung bình tấn.

Nhìn thấy Trương Văn Kỳ dần dần đến gần, Ngô Ưu vẻ mặt cảnh giác, hai cái chân ngắn ngủn lén lùi ra sau, kéo ra khoảng cách: "Ngươi là ai? Vì sao lại đến nhà ta? Phụ thân của ta rất lợi hại, ngươi đừng có thấy ta xinh đẹp mà có ý đồ xấu."

Trương Văn Kỳ cảm thấy bộ dạng Ngô Ưu lúc này rất đáng yêu, nàng cười đến nước mắt đều chảy ra, cuối cùng dưới ánh mắt cảnh giác của nguyên chủ, nàng mới dần hòa hoãn lại.

Trương Văn Kỳ dùng mu bàn tay lau nước mắt, cười nói: "Phụ thân ngươi đã dạy ngươi mấy thứ kỳ kỳ quái quái gì thế này, ta là đồng liêu của phụ thân ngươi, ngươi có thể gọi ta là Trương dì."

Có lẽ là bất mãn với những lời của Trương Văn Kỳ, Ngô Ưu lớn tiếng phản bác: "Phụ thân mới không dạy ta thứ kỳ quái đâu! Hắn nói, nếu nhìn thấy người lạ nói chuyện với ngươi, rất có khả năng chính là bọn buôn người!"

Nói như vậy cũng không sai, Trương Văn Kỳ không thể không thừa nhận phương pháp giáo dục của Ngô Chiêm vô cùng chính xác, nhưng nàng lớn lên thật sự giống như người xấu sao?

Trương Văn Kỳ đương nhiên sẽ không so đo với một hài tử, sau khi giải thích một lúc, Ngô Ưu mới hơi buông xuống cảnh giác.

Trương Văn Kỳ thấy đứa nhỏ này nghiêm túc như vậy, nhịn không được liền muốn thể hiện một chút. Ban đầu Ngô Ưu còn có chút kháng cự, nhưng nhìn một lúc nàng đã bị hấp dẫn.

Nàng không chớp mắt mà nhìn Trương Văn Kỳ múa kiếm, trong mắt dần dần không còn cảnh giác mà lại biến thành sùng bái.

Trương Văn Kỳ thu kiếm vào vỏ, nói với Tiểu Ngô Ưu: "Thế nào? Lợi hại đúng không? Có muốn ta dạy cho ngươi hay không?"

Tiểu Ngô Ưu gật đầu lại lắc đầu, biểu tình có vẻ hơi rối rắm, cuối cùng nguyện vọng muốn học võ vẫn chiến thắng nàng: "Ta muốn học, ngươi dạy cho ta đi."

Trương Văn Kỳ khom lưng, duỗi tay véo mặt tiểu gia hỏa một phen: "Không phải ngươi nói ta là người xấu sao? Như thế nào lại muốn cùng người xấu học võ."

Tiểu Ngô Ưu sợ nàng đổi ý, một phen kéo lấy tay áo Trương Văn Kỳ bắt đầu làm nũng: "Trương dì, dạy ta đi mà."

Nàng gọi một tiếng Trương dì so với bất luận thời điểm nào cũng đều ngọt hơn cả, Trương Văn Kỳ ném kiếm cho thuộc hạ đi theo, rồi sau đó dùng một tay bế Tiểu Ngô Ưu lên, hôn lên mặt nàng một cái: "Được thôi, Trương dì dạy ngươi."

Trương Văn Kỳ cũng chỉ dạy hai ngày, hai ngày sau nàng lại quay về biên cảnh, nhưng tất nhiên nàng sẽ không bỏ đi như vậy, nàng để lại rất nhiều đồ vật cho Ngô Ưu, còn phân phó Trương Bá Ngộ dạy nàng.

Ngô Ưu vô cùng kháng cự công tử thế gia trong kinh thành, nhưng mà Trương Bá Ngộ khác với những người đó, tuy rằng hắn có chút mê chơi, nhưng lại không có vênh váo tự đắc như những đứa trẻ khác.

Khi Ngô Ưu cùng Trương Văn Kỳ cáo biệt, nàng năn nỉ Trương Văn Kỳ không cần nói chuyện này cho phụ thân của nàng. Tuy Trương Văn Kỳ không rõ, nhưng thấy tiểu nha đầu sợ hãi như vậy, nàng vẫn đáp ứng rồi.

Sau khi được Trương Văn Kỳ âm thầm trợ giúp, võ công của Ngô Ưu càng ngày càng tốt.

Ngô Ưu từng chút lớn lên, có một số việc giấy không gói được lửa, cuối cùng Ngô Chiêm vẫn biết chuyện tập võ, hai người lại cãi nhau một trận, ai cũng không chịu nhượng bộ.

Từ nay về sau, Ngô Ưu chẳng những không có thu liễm mà ngược lại càng trầm trọng thêm. Nàng càng chăm chỉ luyện tập võ công, vào năm nàng 17 tuổi, Ngô Chiêm đã đánh không lại nàng.

Mà mấy năm nay danh vọng của Ngô Chiêm cũng càng lúc càng lớn, hoàng đế tất nhiên sẽ lưu ý đến người thân của hắn, cứ như vậy Ngô Ưu mới có thể bị hoàng đế phát hiện, mà toàn kinh thành đều biết cảm tình giữa phụ tử hai người bất hòa, hoàng đế liền cảm thấy Ngô Ưu có thể sử dụng.

Hoàng đế có ý để Ngô Ưu tòng quân ý nhưng lại bị Ngô Chiêm lập tức cự tuyệt, hoàng đế chưa từng thấy Ngô Chiêm kiên quyết như vậy, không thể nề hà, hoàng đế chỉ có thể từ bỏ.

Ngô Chiêm trở lại tướng quân phủ, Trương Văn Kỳ vừa lúc tới cửa bái phỏng, bởi vì trong lòng buồn khổ Ngô Chiêm liền nói những việc này với nàng.

Biểu tình của Ngô Chiêm rất thống khổ: "Đứa nhỏ này bây giờ lại mang dáng vẻ mà ta không muốn nhìn thấy, nàng khi nào mới có thể nghe lời một chút đây, khiến ta thực thất vọng."

Trương Văn Kỳ cũng không đồng ý với việc hắn quá bảo hộ nữ nhi, nhưng mà hiện tại không phải là lúc xát muối vào hắn, nàng đang muốn mở miệng an ủi, đột nhiên từ ngoài cửa truyền đến vài tiếng động tĩnh, ngay sau đó lại là âm thanh có người chạy ra ngoài.

Người chạy ra ngoài đúng là Ngô Ưu, những lời này nàng đều nghe được.

Bắt đầu từ hôm đó, Ngô Ưu dường như tự sa ngã. Nàng không hề để ý đến cảm thụ của phụ thân, đem những gì phụ thân dạy bảo vứt ra sau đầu, kết giao với một đám hồ bằng cẩu hữu, tiêu tiền cũng không hề tiết chế, không có tiền dùng thì lập tức đi đoạt lấy, cuối cùng có được danh hiệu tiểu bá vương của kinh thành.

Kết thúc của chuyện xưa, Ngô Ưu kiêu ngạo ương ngạnh lại bị một Ngô Ưu khác thay thế.

Nữ tử cười khẽ, tự mình trào phúng: "Đây là cả đời của ta, có phải rất buồn người hay không? Từ khi ngươi xuất hiện, vậy mà lại khiến cuộc đời buồn cười của ta trở nên tốt hơn."

Mọi thứ vừa rồi đều là cảnh trong mơ, chỉ là hiện tại giấc mơ này vẫn chưa kết thúc, Ngô Ưu nhìn nguyên chủ đứng ở trước mắt, hai người đứng chung một chỗ tựa như là một tấm gương phản chiếu. Lúc này nguyên chủ không còn uy phong bá vương kinh thành, vẻ mặt đều mang theo tự giễu.

Trong lòng Ngô Ưu vẫn luôn rõ ràng, mỗi lần nàng nghĩ đến kết cục bi thảm của Trương Văn Kỳ và Ngô Chiêm thì trong lòng đều sẽ trào ra thứ tình cảm không thuộc về nàng, nàng minh bạch nguyên chủ vẫn luôn tồn tại.

Nếu như là lúc trước, nàng còn có thể tiêu sái mà buông tay, nhưng hiện tại có A Tử, nàng thật sự không làm được.

Ngô Ưu bình tĩnh lại: "Ngươi cho ta xem những chuyện này là có ý gì?"

Nguyên chủ cảm nhận được Ngô Ưu băn khoăn, nàng lau khô nước mắt rồi cười một tiếng: "Ngươi không cần khẩn trương, ta không phải tới tìm ngươi để lấy lại thân thể, ta đã sớm không còn ở thế giới này, chỉ là mỗi lần thông qua cảnh trong mơ ta đều có thể biết đến một số chuyện ở đây."

"Ta không có ý khác, chỉ là muốn thông qua cách này để ngươi hiểu ta."

Ngô Ưu biết chính mình đuối lý, chung quy là nàng chiếm thân thể của người khác, vì thế nàng nhẹ nhàng mà nói một câu thực xin lỗi.

Dường như nguyên chủ bị bộ dạng này của nàng chọc cho vui vẻ: "Ngươi thật sự hoàn toàn không giống ta, ngươi có thể làm tốt hơn ta nhiều."

Sau đó, giọng nói của nàng càng trầm lắng: "Ta hoặc nhiều hoặc ít cũng biết một chút chuyện xảy ra sau khi ngươi thay thế ta. Ta cũng biết chuyện giữa ngươi và Triệu Thanh Tử, không ngờ người thoạt nhìn mong manh dễ vỡ này cư nhiên lại đáng sợ như vậy."

Ngô Ưu không có đáp lời, nguyên chủ liền nói tiếp: "Ta muốn thỉnh ngươi giúp ta. Ngươi có thể cứu phụ thân ta được không? Ta cảm giác hắn cũng chưa chết."

Ngô Ưu nhìn nguyên chủ cố nén bi thương, nàng muốn an ủi nguyên chủ như cách Triệu Thanh Tử an ủi nàng, nhưng khi nàng vừa định tiến lên ôm lấy nàng ấy, nàng ấy lại duỗi tay ngăn cản.

Vẻ mặt nguyên chủ tràn đầy hoảng sợ cùng kháng cự, biểu tình kia giống như Ngô Ưu vừa làm ra tội ác tày trời.

Ngô Ưu đang buồn bực, lại nghe nguyên chủ nói: "Ngươi đã là người có thê tử, không thể thấy ta xinh đẹp mà làm như vậy, ngươi muốn Triệu Thanh Tử của ngươi thất vọng sao?"

Cái gì vậy trời, Ngô Ưu nàng chỉ muốn an ủi thôi mà.

Thấy nguyên chủ cự tuyệt, Ngô Ưu liền từ bỏ ý tưởng này. Nàng cẩn thận ngẫm lại, nếu như Triệu Thanh Tử biết được, nàng ấy nhất định sẽ ghen, nghĩ đến dáng vẻ nàng ấy lúc ghen Ngô Ưu nhịn không được mà nở nụ cười.

Sau đó, biểu tình Ngô Ưu lại rất nghiêm túc: "Ta cũng không tin hắn đã chết, chuyện này không cần ngươi nói ta cũng nhất định sẽ cứu hắn, rốt cuộc hắn đối với ta thực tốt."

Nghe Ngô Ưu nói như vậy, nguyên chủ có vẻ ghen tị, nàng hung tợn mà hừ một tiếng: "Lão già thúi đối đãi ta đều không có tốt như vậy!"

Ngô Ưu tức khắc cảm thấy toàn bộ trong mộng đều có đầy vị dấm, nhìn nguyên chủ nghiến răng nghiến lợi lại mang theo chút ủy khuất, Ngô Ưu đột nhiên cảm thấy tiểu bá vương này còn rất đáng yêu.

Có vẻ nguyên chủ cũng cảm thấy bản thân hơi mất mặt, nàng ho khan hai tiếng, trong giọng nói lại mang theo một ít xin lỗi: "Ta biết ngươi không muốn lên chiến trường, nhưng ta chỉ có thể tới cầu ngươi."

Trong trí nhớ, nguyên chủ lúc nào cũng cường thế, cho dù là lúc ẩn nhẫn, nhượng bộ lớn nhất của nàng cũng chính là không hé răng, ăn nói khép nép giống như vậy thật sự hiếm thấy.

"Ngươi không cần như vậy, cho dù ngươi không xuất hiện ở chỗ này, ta cũng sẽ làm thế."

Nguyên chủ lại lần nữa nở nụ cười, nàng đột nhiên đánh bả vai Ngô Ưu một cái: "Thật là quá cảm tạ."

Không hổ là tướng môn hổ nữ, Ngô Ưu cảm giác bả vai có chút đau, nhưng trong mộng mà cảm giác lại có thể chân thật như vậy cũng là thần kỳ.

Nguyên chủ không khỏi khinh bỉ, đã tới lúc nàng phải trở về rồi: "Ta phải đi, hy vọng ngươi có thể chiếu cố tốt phụ thân và Trương dì, nhất định không thể để cho bọn họ rơi vào kết cục như trong sách."

Ngô Ưu nhìn thân ảnh nguyên chủ càng ngày càng trong suốt, nàng ấy vẫn đang cười: "Ngươi nhất định phải mãi mãi ở bên cạnh Triệu Thanh Tử đó nha, hai người các ngươi chính là cp ta thích cắn nhất [1], đáng tiếc lương quá ít, đến cuối cùng chỉ có thể tự mình ra trận sản lương [2]. Nhưng mà Ngô Ưu trong nguyên tác chính là ta, tự mình làm vẫn là có chút quái dị, nhưng mà ta đã đem tính cách đổi thành của ngươi rồi, người đọc đều nói ta ooc [3], ha ha."

Chờ đã. Cắn cp? Sản lương? ooc?

[1] Cắn cp: Một thuật ngữ trên internet, dùng để chỉ việc gán ghép các cặp mà bạn thích và ủng hộ. Trong CP, một số là cặp đôi thực sự, và một số chỉ là cặp đôi do người hâm mộ tưởng tượng.

[2] Sản lương: Vì sở thích cá nhân, nhiều cư dân mạng thích ghép các thần tượng chưa từng làm việc chung với nhau, vì hai nhân vật không mấy liên quan và khó xuất hiện trong cùng một tác phẩm nên người hâm mộ cần tự ghép những bộ phim, tiểu thuyết có liên quan để thỏa mãn sở thích.

[3] OOC (out of character): Không phù hợp với các đặc điểm được gán cho nhân vật.

Nhìn thấy Ngô Ưu thần sắc quái dị, nguyên chủ thừa thắng xông lên: "Còn nữa, mẹ ngươi làm cơm ăn ngon thật, em gái ngươi cũng vô cùng đáng yêu."

Nguyên chủ chớp chớp mắt, dường như rất vui vẻ khi đùa dai thành công, nói như vậy Ngô Ưu dù cho có ngốc thì cũng đã hiểu, nàng hướng về phía nguyên chủ sắp biến mất, hô to: "Xin ngươi giúp ta chiếu cố tốt bọn họ!"

Thân thể nguyên chủ dần dần tiêu tán, giọng nói cũng trở nên phi thường mỏng manh, nhưng Ngô Ưu vẫn nghe được nàng ấy nói: "Ta sẽ, thỉnh ngươi thay ta nói thực xin lỗi với phụ thân, còn thỉnh nói cho hắn rằng...ta yêu hắn."

Cuối cùng, giọng nói của nguyên chủ tựa như đang nức nở, tâm tình Ngô Ưu có chút phức tạp. Hai người đi đến hiện tại đều là tự mình tạo thành, một người chấp nhất bảo hộ, một người cố chấp đi đến cùng.

Kỳ thật Ngô Ưu cũng không thể xác định tình huống hiện tại của Ngô Chiêm. Khi binh lính đến truyền lời, nàng trong lúc nhất thời không tiếp thu được chuyện này, hiện giờ bình tĩnh lại, Ngô Ưu cảm thấy sự tình có lẽ còn có thể xoay chuyển, rốt cuộc còn không có tìm được thi thể, bọn họ chỉ mang về vũ khí của phụ thân mà thôi.

Cho dù hy vọng nhỏ bé, Ngô Ưu cũng muốn tận lực thử một lần.

Đột nhiên nàng nhớ tới một vấn đề, hiện tại nàng nên làm sao để thoát khỏi cảnh trong mơ đây?

Trong lúc lo lắng, Ngô Ưu nghe được giọng nói của A Tử: "A Ưu, không cần ngủ."

Ngô Ưu đi đến nơi phát ra thanh âm, giọng nói của A Tử từ mơ hồ không rõ đến dần dần rõ ràng, Ngô Ưu vẫn luôn đi theo giọng nói đó, rốt cuộc thấy được phía trước truyền đến ánh sáng.

Trong hiện thực, Ngô Ưu dần dần mở mắt, nhìn giường màn quen thuộc Ngô Ưu còn có một ít trì độn, nàng tạm thời không kịp nhận ra đây là đâu.

Đột nhiên cảm giác trên người nặng trĩu, Ngô Ưu cúi đầu phát hiện là A Tử ghé vào trên người mình, giọng nói của nàng ấy nghẹn ngào: "Ta biết ngươi lười, nhưng lần này ngươi đã ngủ lâu lắm rồi."

Ngô Ưu không đành lòng để nàng ấy thương tâm, nàng cười nói: "Là ta quá lười, lần sau sẽ không như vậy."

Triệu Thanh Tử đột nhiên ngồi thẳng, giọng nói kinh hoảng: "Ngươi còn muốn có lần sau, nghĩ cũng đừng hòng!"

Nhận thấy được bản thân nói sai, Ngô Ưu nhanh chóng vuốt ve vỗ về nàng: "Sẽ không có lần sau."

Nói xong, Ngô Ưu quay đầu nhìn về phía cây thương được dựng đứng trong phòng, trong lòng nàng đã hạ quyết định, nhưng trước đó nàng muốn đi ra ngoài một chút.

Vì thế nàng liền ngồi dậy, mang giày vào.

Triệu Thanh Tử thấy vậy thì có chút khẩn trương, hiện giờ Ngô tướng quân mới vừa truyền đến tin dữ, tuy Triệu Thanh Tử biết Ngô Ưu của nàng không phải là Ngô Ưu trước kia, nhưng nàng biết hiện giờ Ngô Ưu cũng có cảm tình với Ngô bá phụ.

Triệu Thanh Tử sợ hãi Ngô Ưu đi làm việc ngốc, vì thế nàng bắt lấy tay Ngô Ưu, giọng nói đều phát run: "Ngươi muốn đi đâu? Ta cũng muốn đi với ngươi."

Ngô Ưu thấy nàng thật cẩn thận như vậy, liền biết nàng đang lo lắng cái gì: "Vậy được, chúng ta cùng đi."

Triệu Thanh Tử lúc này mới hơi yên lòng, nàng buông lỏng ra bàn tay đang giữ chặt lấy Ngô Ưu.

Ngô Ưu mặc xong y phục liền đẩy Triệu Thanh Tử ra cửa. Kỳ thật, chỉ là trong lòng Ngô Ưu có rất nhiều chuyện đè nặng, cho nên muốn đi ra ngoài một chút, như vậy nàng có thể sẽ thả lỏng.

Suy nghĩ rất nhiều, Ngô Ưu không biết nên mở lời với Triệu Thanh Tử như thế nào, vì thế mà lâm vào rối rắm.

"Có phải ngươi muốn ra chiến trường hay không?"

Giọng nói của Triệu Thanh Tử đột nhiên truyền đến làm Ngô Ưu có chút đột nhiên không kịp chuẩn bị, sau khi điều chỉnh tốt tâm tình, Ngô Ưu nhẹ nhàng mà ừ một tiếng, cũng không tiếp tục nói gì.

"Nhất định phải đi sao?"

Cảm giác được giọng nói Triệu Thanh Tử tràn đầy khủng hoảng không thể kiềm nén được, Ngô Ưu dừng bước chân, không có lên tiếng.

"Ngươi muốn đi liền đi thôi, chỉ là ta muốn để Vân Cô đi theo ngươi."

Thái độ của Triệu Thanh Tử vô cùng kiên quyết, nhưng mà Ngô Ưu lại không đồng ý, nàng muốn cho Vân Cô ở bên cạnh A Tử để bảo hộ.

"Vẫn là nên để Vân Cô ở bên cạnh bảo hộ ngươi, ngươi..."

Ngô Ưu còn không có nói xong đã bị Triệu Thanh Tử cắt ngang, thanh âm của nàng gần như hỏng mất: "Đừng nói nữa, đây đã là nhượng bộ lớn nhất mà ta có thể làm!"

Thân thể thiếu nữ đang run rẩy, như là vô cùng bất lực, Ngô Ưu biết chuyện này chính mình có lỗi với nàng, cũng hiểu được nàng băn khoăn điều gì.

Ngô Ưu đi đến trước mặt Triệu Thanh Tử rồi ngồi xổm xuống, chỉ thấy Triệu Thanh Tử dùng hai tay che lại mặt, không để cho Ngô Ưu nhìn biểu tình nàng giờ phút này.

Ngô Ưu nhẹ nhàng ôm lấy nàng: "Ta biết ngươi đang lo lắng điều gì, nhưng mà mộng đều tương phản, mà ta kiếp này còn có ngươi, chúng ta đã móc nghoéo rồi, ta sẽ không bỏ lại hay mặc kệ ngươi."

Ngô Ưu lại thử dùng ngữ khí nhẹ nhàng an ủi: "Huống hồ ta còn không có cùng ngươi thành hôn đâu, nếu ta cứ như vậy rời đi, chẳng phải là quá đáng tiếc hay sao? Rốt cuộc A Tử nhà ta đẹp như vậy mà."

Triệu Thanh Tử vẫn không nói gì, thật lâu sau nàng đột nhiên hung tợn mà nói: "Ngươi không được vứt bỏ ta, dù cho ngươi có đi tới một thế giới khác, ta cũng sẽ nghĩ cách đuổi theo giáo huấn ngươi."

Người này tuy nói những lời tàn nhẫn, nhưng đôi tay lại không hề rời khỏi khuôn mặt.

"A Tử, ngươi đây là đang uy hiếp ta sao?"

Triệu Thanh Tử lấy tay ra khỏi mặt, nàng đẩy Ngô Ưu ra: "Đúng vậy! Ta chính là đang uy hiếp ngươi, ngươi muốn như thế nào!"

Ngô Ưu bị đẩy ngồi ở trên mặt đất, cũng may nơi này là một hẻm nhỏ hẻo lánh, cũng không có bao nhiêu người, bằng không một màn này nếu để bá tánh ở kinh thành thấy thì hẳn là sẽ được bàn tán xôn xao.

Ngô Ưu đứng lên lại ngồi xổm trước mặt Triệu Thanh Tử, nàng nói: "Chẳng làm gì cả, nhưng mà ngươi uy hiếp thành công rồi, chỉ cần là chuyện của ngươi, ta đều sẽ thực khẩn trương."

Triệu Thanh Tử làm sao không phải như vậy, nếu là chuyện bình thường cũng liền thôi, nhưng lần này có liên quan đến Ngô Chiêm, đó là người nhà của Ngô Ưu.


Triệu Thanh Tử từ trong tay áo lấy ra một em bé đặt lên tay Ngô Ưu, ngữ khí trầm lặng, nàng nói: "Cái này cho ngươi, hy vọng ngươi nhìn đến nàng có thể nhớ tới ta, nhớ tới ngươi trên thế giới này còn có vướng bận."


Ngô Ưu nhìn đồ vật trong lòng bàn tay, đây là quà sinh nhật mà nàng đưa cho Triệu Thanh Tử, em bé trong lòng bàn tay nàng cũng chính là dựa theo khuôn mẫu của Triệu Thanh Tử.


Ngô Ưu cẩn thận cất kĩ nó, cười nói: "Những ngày ta không ở đây, cũng thỉnh A Tử ngươi chiếu cố tốt bản thân mình."


Triệu Thanh Tử không có trả lời, Ngô Ưu biết lòng nàng khó chịu nên cũng không bắt buộc, vì thế liền đứng lên đẩy Triệu Thanh Tử đi về phía trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK