• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một ngày sau khi Lệ nương được chôn cất, bầu trời bỗng dưng nổi lên mưa phùn. Điều này làm cho Triệu Thanh Tử rất là cao hứng, bởi vì nếu như thời tiết sáng sủa, Ngô Ưu sẽ luôn muốn đẩy nàng đi dạo.

Ngô Ưu nhìn nàng trộm mừng thầm thì hơi bất đắc dĩ, nhưng thời tiết như vậy quả thật không thích hợp để ra ngoài.

Hôm qua Lệ nương qua đời khiến cho Ngô Ưu rất lo lắng, sau khi quay về phủ, việc đầu tiên nàng làm chính là hỏi tình trạng sức khỏe của Triệu Thanh Tử.

Tâm tình của Chu đại phu có vẻ cũng không tốt lắm, thấy Ngô Ưu tới nàng cũng chỉ miễn cưỡng cười gượng.

Biết được lý do Ngô Ưu đến, Chu đại phu nói cho nàng: "Không cần lo lắng, tiểu tình nhân của ngươi sẽ không sao, cái này ta có thể bảo đảm."

Ngô Ưu thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngay khi nàng định cảm tạ rồi rời đi, lại nghe thấy Chu Di Đình nói: "Cô nương tên là Lệ nương hẳn cũng có thể trị khỏi, không biết vì sao đột nhiên lại trở nặng."

Chu Di Đình cảm thấy vô cùng khó hiểu, Ngô Ưu từ trong giọng nói của nàng có thể nhận ra nàng đang tự trách, đột nhiên liền minh bạch lý do tâm tình nàng không tốt.

Ngô Ưu an ủi nàng: "Không phải là lỗi của Chu đại phu, cũng chỉ là do mệnh số mà thôi."

Chu Di Đình biết Ngô Ưu đang an ủi nàng, nàng cảm thấy có chút vui vẻ, nhưng cũng đầy tiếc nuối khi lại nghe thấy Ngô Ưu gọi nàng là Chu đại phu.

Nàng nhịn không được muốn đi sờ đỉnh đầu Ngô Ưu, nhưng tay mới vừa nâng lên đã lại thả xuống.

Ngô Ưu chú ý tới nàng giơ tay, sự nghi hoặc trong lòng không ngừng tăng thêm. Hơn nữa, lần đầu tiên hai người gặp mặt, Chu Di Đình lại hỏi có phải phụ thân nàng họ Hồ hay không.

Nhớ tới thời điểm Ngô Chiêm về nhà, hắn lúc nào cũng lảng tránh khi nàng nhắc tới mẫu thân, Ngô Ưu cảm thấy có điều gì ẩn khuất trong đó.

"Có phải Chu đại phu quen biết phụ mẫu của ta hay không?"

Chu Di Đình ngẩn người khi nhìn vào đôi mắt tò mò của thiếu nữ, liền cười: "Ta là một người bình thường, làm sao có thể quen biết Ngô tướng quân, sao tiểu thư lại nói như vậy?"

Trong khoảng thời gian chữa bệnh cho Triệu Thanh Tử, Chu Di Đình đã biết thân phận của Ngô Ưu. Nàng có chút ngạc nhiên, không ngờ hán tử ngu si trước kia lại có thể bò đến vị trí tướng quân, lại còn đổi sang một cái tên có văn hóa như vậy.

Hiện giờ Ngô Ưu sống rất tốt, tuy rằng Chu Di Đình có chút không hài lòng đối với chuyện nàng thích người hoàng thất, nhưng việc này vẫn là do bọn nhỏ quyết định mới phải, cứ sống vô tư cái gì cũng đều không biết mới là tốt nhất.

Ngô Ưu nhìn khuôn mặt Chu đại phu nhưng vẫn không thể tìm ra manh mối nào, nhưng nàng không có bị thuyết phục: "Bởi vì ta cảm thấy Chu đại phu đối xử với ta hơi khác một chút, xem ra là ta suy nghĩ nhiều, đường đột rồi."

Ngô Ưu quyết định trước tiên gác lại vấn đề này. Mục đích thỉnh Chu đại phu tới kinh thành chính là vì trị liệu cho chân của A Tử, không ngờ các nàng sẽ bị trúng độc, hiện giờ thân thể A Tử hẳn là sẽ không có vấn đề quá lớn, vì vậy Ngô Ưu liền muốn biết Chu Di Đình có thể trị khỏi chân của A Tử hay không.


Nghĩ đến việc này, nàng bất giác có chút chờ mong: "Chu đại phu, chân của A Tử có thể trị được hay không?"

Nhìn dáng vẻ cẩn thận của nàng, trong lòng Chu Di Đình rất hụt hẫng, nhưng thấy khuôn mặt nàng đều tràn ngập chờ mong, Chu Di Đình vẫn mềm lòng, chỉ cảm thán một tiếng tạo nghiệt.

Chu Di Đình tận lực khống chế cảm xúc của mình, không tình nguyện mà trả lời: "Ta đã xem qua chân nàng, tuy rằng rất khó, nhưng vẫn có cách để chữa khỏi."

Lời này làm Ngô Ưu vô cùng cao hứng, nàng có chút kích động, trên mặt tất cả đều là sự vui sướng không thể nào khắc chế được: "Thật tốt quá, nếu như chân của A Tử có thể được chữa, bao nhiêu tiền khám bệnh ta đều nguyện ý, còn thỉnh Chu đại phu hỗ trợ."

Tâm tình Chu Di Đình rất phức tạp, nhưng rốt cuộc nàng vẫn đáp ứng.

"Ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy? Vẫn luôn phát ngốc."

Giọng nói của Triệu Thanh Tử đánh thức Ngô Ưu ra khỏi hồi ức, Ngô Ưu cười cười, trả lời: "Suy nghĩ chuyện ngày hôm qua."

Triệu Thanh Tử nhíu mày: "Ngươi nghĩ tới Lệ nương sao?"

Ngô Ưu lắc đầu: "Cũng không phải, nhưng chuyện này cũng có chút liên quan đến nàng ấy. Ta đã hỏi qua Chu đại phu, nàng nói chân của ngươi có thể chữa khỏi, chỉ là phải đợi ngươi điều dưỡng thân thể mới được."

Nghe được Ngô Ưu không có nghĩ đến Lệ nương, Triệu Thanh Tử âm thầm nhẹ nhàng thở ra, lại biết được tin chân mình có thể trị khỏi, tâm tình của nàng càng thêm sáng ngời.

Trên mặt mang theo ý cười, Triệu Thanh Tử nói với Ngô Ưu: "May mắn là ta có thể gặp được ngươi, cảm giác vận khí của ta đột nhiên liền tốt lên."

Ngô Ưu cẩn thận nghĩ, cảm thấy thật sự là như thế, từng mưu lược của người ở phía sau màn đều thất bại, mà người gián tiếp làm ra những chuyện này chính là Ngô Ưu.

Vì thế Ngô Ưu không khỏi nghĩ đến, có lẽ nàng lần này xuyên qua chính là vì cứu rỗi Triệu Thanh Tử.

Nhìn thấy ánh mắt Triệu Thanh Tử mang theo ý cười, dường như trong lòng Ngô Ưu đang được cái gì đó lấp đầy, nàng cảm thấy bản thân có chút tự đắc.

Đi vào thế giới xa lạ, nơm nớp lo sợ mà tồn tại, đột nhiên phát hiện có một người không màng tất cả tiếp cận nàng, mà người được cứu rỗi rõ ràng cũng chính là nàng.

Trong lòng nghĩ tới những việc này, giọng nói của Ngô Ưu càng ôn nhu hơn ngày thường: "Không, gặp được ngươi mới là may mắn cả đời của ta."

Triệu Thanh Tử không nghĩ tới Ngô Ưu sẽ nói như vậy, nhưng mà hai người đã ở bên cạnh nhau một khoảng thời gian dài, lúc này Triệu Thanh Tử đối với sự thâm tình bột phát của Ngô Ưu đã có sức chống cự, nàng không còn tay chân luống cuống giống như lúc ban đầu.

Nhưng điều này cũng không có nghĩa là nàng không thích nghe nàng ấy nói những lời này, nàng không khỏi chọt chọt cái trán của Ngô Ưu, mỉm cười: "Miệng lưỡi trơn tru."

Rõ ràng là Triệu Thanh Tử bắt đầu trước, cuối cùng lại biến thành Ngô Ưu miệng lưỡi trơn tru, Triệu Thanh Tử thật đúng là không cho ai chiếm được một chút tiện nghi nào của nàng.

Ngô Ưu lại nghĩ tới những lời Triệu Thanh Tử nói ngày đó, nàng vẫn chưa hiểu rõ: "A Tử, hôm đó ngươi nói người kì lạ mà Lệ nương gặp được chính là người hầu của Trương Bá Ngộ, vậy người mưu tính hết thảy là hắn sao?"

Triệu Thanh Tử lắc đầu: "Cũng không phải, kia chỉ là hung thủ tìm người chịu tội thay thôi."

Ngô Ưu lúc này mới yên tâm, rốt cuộc thì hào quang của vai chính thật khó mà nói, nhưng Ngô Ưu cũng biết nam nữ chủ trong nguyên tác thảm đến độ không giống vai chính, bọn họ hẳn là không có cái hào quang vai chính này đi.

Nếu không phải là Trương Bá Ngộ, vậy thì đến tột cùng là ai, xem biểu hiển của A Tử dường như nàng ấy đã biết được hung thủ là người nào.

Ngô Ưu nhịn không được mà tới gần nàng một chút, thấp giọng dò hỏi: "Ngươi đã biết hung thủ sao? Là ai vậy?"

Nhìn dáng vẻ nàng tò mò như vậy, Triệu Thanh Tử đột nhiên có ý định nói ra người đó, nhưng cuối cùng nàng vẫn khắc chế, chỉ là nàng vẫn nhắc nhở Ngô Ưu: "Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt."

Rất rõ ràng hung thủ là người bên cạnh các nàng, Ngô Ưu đem những người bên cạnh đều suy xét một lần, nhưng cũng không có phát hiện ai khả nghi.

Nhưng Triệu Thanh Tử không nói thì nhất định nàng ấy có đạo lý của nàng ấy, Ngô Ưu thức thời không có hỏi lại.

Triệu Thanh Tử cũng nhân cơ hội này nói sang chuyện khác: "Lúc trước ta nhận được một tin rất trọng yếu, chuyện ở Cẩm Châu có thể giải quyết, ta đã yêu cầu thủ hạ ở bên kia trở về, chờ sau khi bà ấy trở lại ta sẽ để cho ngươi nhận thức."

Triệu Thanh Tử nói thêm: "Đối với ta mà nói, người này rất quan trọng, thay vì nói là thủ hạ còn không bằng nói là người nhà của ta."

Ngô Ưu cười, gật đầu đáp ứng.

Ngô Ưu ở Vĩnh Định hầu phủ mấy ngày nhưng vẫn chưa nhìn thấy Vân Cô, nàng suy đoán người mà A Tử nhắc đến chính là Vân Cô.

Nàng thầm cười trộm ở trong lòng, chỉ cảm thấy người này căn bản không cần giới thiệu, đến lúc đó nàng còn phải giả vờ vô cùng kinh ngạc mới được.

Vĩnh Định hầu phủ rất hài hòa và an bình, nhưng tại một hầu phủ khác thì lại không thể an yên như vậy.

Gần đây Thường An Hầu phủ đã xảy ra một chuyện lớn, đó chính là Thường An Hầu bị bệnh, thậm chí là rất nghiêm trọng. Bởi vậy mà tất cả con cái của Thường An Hầu đều lục tục trở về kinh thành, Trương Văn Kỳ lần này hồi kinh cũng là vì lý do này.

Thường An Hầu trải qua ba triều, tuổi trẻ là lúc trợ giúp hoàng đế Đại Hân khai quốc cũng như bình định giang sơn loạn lạc. Hắn là một mãnh tướng hiếm có, đáng tiếc niên thiếu quá mức liều mạng, lưu lại rất nhiều ám thương.

Trương Văn Kỳ nhìn phụ thân nằm ở trên giường thì vô cùng lo lắng, nàng vốn tưởng rằng chỉ là bệnh vặt như bình thường, nhưng hiện giờ xem ra cũng không phải.

Tuy hầu gia không xuống giường được, nhưng hắn vẫn rất thanh minh, hắn biết nữ nhi đang lo lắng hắn, vì thế liền giãy giụa muốn ngồi dậy.

Trương Văn Kỳ bị hành động đột ngột của hắn làm cho hoảng sợ, nàng nhanh chóng tiến lên đỡ người.

Thường An Hầu ngồi dậy, chẳng hề để ý mà cười cười, hắn bắt đầu dò hỏi cuộc sống dạo gần đây của Trương Văn Kỳ.

"Tình hình biên cảnh gần đây như thế nào?"

Trương Văn Kỳ thấy hắn đã ngồi vững, trong lòng nhẹ nhàng thở ra: "Gần nhất biên cảnh rất ổn, Dục Triều bên kia dường như có ý giao hảo với triều ta."

Như thế có chút ngoài dự đoán, lão hầu gia trầm ngâm một lát, không có vội vã nói ra quan điểm của mình, mà là dò hỏi góc nhìn của Trương Văn Kỳ.

Cùng Dục Triều giao chiến nhiều năm như vậy, Trương Văn Kỳ đối với bọn họ có thể nói là vô cùng hiểu biết, nàng lắc đầu, có chút lo lắng: "Dục Triều lòng muông dạ thú, bọn họ nói muốn giao hảo ta tất nhiên là không tin, chỉ sợ là..."

Trương Văn Kỳ không có nói thêm gì nữa, nhưng lão hầu gia đã minh bạch nàng đang băn khoăn cái gì.

"Ngươi muốn nói bệ hạ sẽ mạo hiểm như vậy, đúng không?"

Trương Văn Kỳ gật đầu, khuôn mặt nhiễm vẻ ưu sầu.

Đương kim bệ hạ xác thật là một minh quân, nhưng đối mặt với ngoại địch thì luôn có vẻ quá mức mềm yếu. Tiên đế tuy hoang đường, nhưng đối ngoại thì biểu hiện lại thập phần cường ngạnh.

Vì sao ưu điểm của phụ tử hai người lại không thể bổ sung cho nhau đây.

Thường An Hầu cũng không có cách nào khác, bệ hạ lòng có thành kiến với hắn, sẽ không đem lời hắn nói để ở trong lòng. Lúc trước hắn từ bỏ chức vụ trong quân, ngoài trừ sức khỏe không tốt ra, bệ hạ cùng hắn có ngăn cách cũng là nguyên nhân chủ yếu.

Hắn không khỏi than một tiếng: "Không cần nghĩ, bệ hạ nhất định sẽ đáp ứng việc này, đến lúc đó Dục Triều có lẽ sẽ phái sứ thần đến đây, ngươi nhất định phải lưu tâm."

Nói xong những lời này, Thường An Hầu nhịn không được mà ho khan.

Trương Văn Kỳ vội vàng dìu hắn nằm xuống, có chút trách cứ mà nói: "A cha, ngươi không cần cậy mạnh, những việc này nữ nhi sẽ xử lý tốt."

Nhìn khuôn mặt của Trương Văn Kỳ, trong lòng lão hầu gia có chút áy náy, nghĩ nàng qua mấy năm nữa thì tròn 40 tuổi, nhưng vẫn còn luôn canh giữ ở biên cương, gia cũng không thành.

Hắn bắt lấy ống tay áo của nữ nhi: "Là ta có lỗi với ngươi, Kỳ nhi."

Trương Văn Kỳ biết hắn đang nói đến điều gì, nàng nắm lấy tay phụ thân đem nó nhét trở lại trong chăn, một bên sửa sang lại chăn một bên an ủi hắn: "Phụ thân nói gì vậy, ta cảm thấy cuộc sống hiện tại rất tốt, nữ nhi có thể thực kiêu ngạo mà nói ta không hề kém cạnh ngài lúc còn trẻ."

Sửa sang lại xong, Trương Văn Kỳ chẳng hề để ý mà cười: "Đây là cuộc sống mà ta tự mình lựa chọn, phụ thân không cần chú ý."

Thường An Hầu nhắm mắt lại, hắn biết những lời nữ nhi nói đều xuất phát từ chân tâm, cho nên người chân chính không bỏ xuống được kỳ thật chính là hắn.

Trương Văn Kỳ ngồi ở mép giường của phụ thân, bắt đầu hỏi việc nhà gần nhất của hầu phủ.

Thường An Hầu trả lời từng câu hỏi của nàng, cuối cùng hai người liền nói đến Trương Bá Ngộ.

Nhắc tới tôn tử, Thường An Hầu lập tức tức giận, con nhà người ta có thể văn có thể võ, nhưng tiểu tử này vẫn cứ ăn chơi trác táng.

Trương Văn Kỳ cảm thấy cháu trai còn chưa tới mức vô dụng nông nỗi, võ công của hắn cũng không tệ, hơn nữa cũng biết lẽ đời và thông thấu cách đối đãi với người khác.

Nàng không thể không nói tốt cho Trương Bá Ngộ: "Bá Ngộ ở võ học vẫn là có chút thành tựu."

"Võ công của hắn không tồi, nhưng mà vậy thì có ích lợi gì? Lúc trước kêu hắn đi tòng quân, hắn sống chết cũng không đi, nói cái gì mà đương kim Thánh Thượng mềm yếu, đi chỉ biết thất vọng buồn lòng, ta thấy hắn chính là lấy cớ, hắn chỉ không muốn chịu khổ thôi!"

Trương Văn Kỳ nhìn dáng vẻ phụ thân kích động thì không dám nhắc lại, vì thế nàng lại hỏi: "Văn Lý không quay về sao?"

Nhắc tới người này, lão hầu gia đột nhiên an tĩnh, hắn không trả lời câu hỏi của Trương Văn Kỳ, thật lâu sau mới nhẹ nhàng "ừm" một tiếng.

Trương Văn Kỳ cảm thấy bản thân thật đúng là người làm người khác nghẹn lời, lúc nào cũng nhắc tới chuyện người khác không muốn nhắc tới.

Khi nàng đang muốn lại đổi đề tài, lão hầu gia đột nhiên nói: "Kỳ nhi, ta mệt mỏi, trước tiên để ta nghỉ ngơi trong chốc lát, ngươi cũng nghỉ ngơi đi."

Lão hầu gia nhìn qua xác thật có chút mệt mỏi, Trương Văn Kỳ cũng không dám lại quấy rầy, giải thích với phụ thân liền rời khỏi phòng.

Khi Trương Văn Kỳ đang muốn về phòng nghỉ ngơi, một người đã đi tới trước mặt nàng, người tới mặc hắc y, bên eo mang bảo kiếm, khuôn mặt mỉm cười, thoạt nhìn tỏa sáng như ánh mặt trời.

Hắn cũng thấy Trương Văn Kỳ, liền chào Trương Văn Kỳ trước: "Kỳ tỷ cũng đã trở lại, xem ra ta là người trở về chậm nhất, phụ thân như thế nào?"

Trương Văn Kỳ nhìn hắn: "Phụ thân không quá khỏe, nếu như ngươi muốn đi gặp hắn thì không cần, phụ thân đã ngủ rồi."

Nụ cười trên mặt Trương Văn Lý phai nhạt vài phần: "Ta đây liền không quấy rầy phụ thân. Kỳ tỷ, chúng ta đã lâu không gặp mặt, lúc này cần phải hảo hảo mà ôn chuyện mới được."

Không đợi Trương Văn Kỳ trả lời, hắn liền kéo ống tay áo dắt Trương Văn Kỳ đi ra ngoài.

Trương Văn Kỳ cũng không có phản kháng, nàng nghĩ đến mấy năm không gặp, tâm tình kích động cũng khó tránh khỏi, hơn nữa người này vốn luôn nhiệt tình như vậy.

Hai người chọn một tửu lầu để dùng bữa, Trương Văn Kỳ yêu thích thức ăn ở Đằng Vân Trai, nhưng Trương Văn Lý nói hắn đã ngán thức ăn ở Đằng Vân Trai đến tận cổ, muốn đi thử tửu lầu mới khai trương.

Hai người chọn xong đồ ăn rồi ngồi xuống, Trương Văn Kỳ nhìn người đối diện đang cười vui vẻ, liền hỏi: "Ngươi mấy năm nay không ở kinh thành, thậm chí đến Tết đều không trở lại, vì sao lại chán thức ăn ở Đằng Vân Trai?"

Trương Văn Lý đứng dậy rót cho Trương Văn Kỳ một ly trà, cười nói: "Những năm trước ở kinh thành đều đã ăn nhiều, muốn thay đổi khẩu vị, Kỳ tỷ đều không hỏi lý do ta trở về muộn sao?"

"Ồ, vậy thì tại sao?"

Cảm nhận được giọng nói của Trương Văn Kỳ cũng không có gì là tò mò, Trương Văn Lý một lần nữa ngồi xuống, hắn nhìn qua như là có chút bất mãn: "Ngươi không thể biểu hiện tò mò một chút nào sao, như vậy khiến ta thật là xấu hổ."

Sau đó hắn lại lo chính mình trả lời: "Ta đến Cẩm Châu một chuyến, muốn đi xem Kỳ tỷ ngươi có chế phục được sơn phỉ hay không? Nếu như ta có thể tra xét được chút gì đó, ta đây chính là đại công thần, bệ hạ có lẽ sẽ để ta làm quan một lần nữa, ha ha ha."

Trương Văn Kỳ nhìn hắn, ánh mắt có chút phức tạp, không biết vì sao, Trương Văn Kỳ cảm thấy trong giọng nói của hắn có chút đắc ý cùng trào phúng.

Nàng cảm thấy bản thân nhất định đã cảm giác sai rồi, hẳn là bởi vì dạo gần đây nàng lo lắng quá nhiều mới sinh ra ảo giác.

Trương Văn Kỳ không có tiếp lời, cái này làm cho Trương Văn Lý hơi xấu hổ, cũng may đồ ăn đã lên, làm hắn giảm bớt ngượng ngùng.

Trương Văn Lý một bên ăn một bên quan sát Trương Văn Kỳ, lần này hồi phủ hắn vốn không có ý tốt, hắn có chút ghen ghét, ghen ghét Trương Văn Kỳ được phụ thân thiên vị.

Hắn không thể không siết chặt chiếc đũa trong tay, sau đó lại đem lực chú ý chuyển dời đến thức ăn trên bàn.

Hai người dùng bữa xong, Trương Văn Lý muốn kéo Trương Văn Kỳ lại đi một chút, nhưng Trương Văn Kỳ cự tuyệt đề nghị của hắn mà quay về Thường An Hầu phủ như bình thường.

Nhìn bóng dáng Trương Văn Kỳ dần dần hòa vào biển người, ý cười trên mặt Trương Văn Lý dần dần biến mất, hắn không hề ngụy trang chính mình, cuối cùng xoay người đi về hướng ngược lại.

Không bao lâu sau, Trương Văn Lý liền tới trước cửa Túy Hồng lâu, hắn giơ lên chiêu bài rồi tươi cười chào hỏi với tú bà, cuối cùng đi đến phòng trên tầng cao nhất.

Trương Văn Lý vào phòng, đóng cửa lại, lúc này bên trong phòng sớm đã có người, Trương Văn Lý nhìn nữ tử xinh đẹp ngồi ở trong phòng, bắt đầu trêu ghẹo: "Không ngờ ngươi từ bỏ việc ở bên cạnh tiểu đạo tặc kia, lúc trước ta nói muốn giúp ngươi xử lý nàng, ngươi còn tức giận với ta."

Lệ nương giương mắt liếc nhìn hắn, không có lên tiếng.

Trương Văn Lý đã quen thấy nàng lãnh đạm, hắn không chút nào để ý mà ngồi ở phía đối diện Lệ nương, vui vẻ hỏi: "Cảm giác ngủ trong quan tài như thế nào? Nói thật đi, ta thật sự có chút tò mò, nhưng mà ngươi cũng quá độc ác với bản thân nha, muốn giết một người cũng không cần tự mình ra trận vậy chứ, chậc chậc chậc, thật đáng sợ."

Lệ nương biết hắn đang trào phúng nàng, nàng lạnh lùng mà nói: "Ta thấy hiện tại nên đem ngươi vào quan tài để cảm thụ một chút."

Tuy nói hôm nay mưa phùn lất phất, nhưng kỳ thật cũng không quá lạnh, Trương Văn Lý run run một chút, hắn biết người trước mặt nói được thì sẽ làm được.

Hắn giơ tay đầu hàng: "Ta sai rồi, vẫn là nói đến chính sự đi, ngươi vì sao phải giả chết?"

"Bị phát hiện, Triệu Thanh Tử quá khó giải quyết."

Lệ nương rất rõ ràng, nàng có thể năm lần bảy lượt mà làm Triệu Thanh Tử trúng kế là bởi vì Triệu Thanh Tử không biết thân phận của nàng. Nếu như nàng ta đã biết, lại muốn khiến nàng ta gặp phiền toái thì sẽ vô cùng khó.

Lần này vốn là muốn giá họa cho người khác, không ngờ lại không làm được, nhưng Lệ nương cũng cảm thấy rất kỳ quái, vì sao Triệu Thanh Tử không trực tiếp vạch trần nàng, hoặc là ở lễ tang trực tiếp giết chết nàng?

Nàng nhịn không được mà siết chặt nắm tay, tình thế hiện giờ đã hoàn toàn vượt qua sự khống chế của nàng.

Trương Văn Lý biết Lệ nương có bao nhiêu lợi hại, không nghĩ tới Triệu Thanh Tử kia còn ghê gớm hơn cả nàng.

Nhưng hắn đều không quan tâm những chuyện này, hắn làm việc mặc kệ thành bại, chỉ cần có thể cho Trương Văn Kỳ ngột ngạt thì hắn đều sẽ vui vẻ.

"Lệ nương tiểu thư, ta có một vấn đề muốn hỏi, ngươi thật sự là Hồ Ngọc sao?"

Lệ nương nghe vậy, đáy mắt thoáng chốc ám trầm, nhưng nàng vẫn chưa để lộ sát ý, chỉ lạnh như băng mà trả lời: "Ta đương nhiên là Hồ Ngọc, cẩu hoàng đế giết hết cả một nhà của ta, ta nhất định phải để hắn trả giá đại giới!"

Trương Văn Lý thấy nàng biểu hiện không giống như làm bộ, hắn không hề rối rắm với vấn đề này nữa: "Đúng vậy, cẩu hoàng đế."


Dừng một chút lại nói: "Vậy ngươi lúc sau làm sao bây giờ?"


Lệ nương cười lạnh một tiếng, trong giọng nói tràn ngập tự tin: "Không sợ, dẫu cho Triệu Thanh Tử có lợi hại như thế nào đi chăng nữa cũng chỉ có thể đấu một trận với ta, ở dưới đại thế, nàng ta cũng chẳng là gì."


Thấy dáng vẻ Lệ nương như vậy, Trương Văn Lý minh bạch nhất định là Dục Triều bên kia đã hành động, hắn không khỏi có chút hưng phấn.


Tương lai, rửa mắt mong chờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK